AI LÀ SIÊU SAO

Chương 36: Quang minh

Edit: Bánh (Pie)

Lê Hiểu Hàm và Thiệu Trì đâu phải đồ ngu mà chờ bọn người kia qua cướp, thấy thời cơ đã đến, lập tức chạy. 

Ba tên cướp không ngờ tới hai người bọn họ thế mà lại không sợ những lời đe dọa của hắn, cũng không tính từ bỏ con mồi, nhanh chóng đuổi theo, mỡ dâng miệng mèo, Thiệu Trì chính là miếng mỡ béo bở trong mắt hắn, phải bắt lại cho bằng được. 

Lê Hiểu Hàm đang mang giày thể thao, chạy rất thuận chân, còn Thiệu Trì lại đi giày da, Lê Hiểu Hàm còn có chút lo lắng anh sẽ không chạy theo kịp, nhưng hóa ra lo lắng của cậu cũng chỉ là dư thừa, Thiệu Trì còn có thể vừa chạy vừa dắt Lê Hiểu Hàm chạy theo sau. 

Tốc độ của ba tên cướp phía sau cũng không chậm, rất nhanh đã đuổi tới.

Thiệu Trì nói: "Chuẩn bị ra tay trừ gian diệt ác chưa?"

Lê Hiểu Hàm lại đang độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, đáp: "Tất nhiên rồi! Cái côn điện kia có nhiều mức lắm, chờ lát nữa anh xoay người thì chích cho mấy tên kia một cái đi." 

Khi hai người sắp bị bắt, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm đột nhiên dừng lại, Thiệu Trì ra tay!

Anh điều chỉnh côn điện đến mức lớn nhất chọc qua đó, sau đó lại dùng bên tay có nhẫn đầu nhọn đấm qua, như dự đoán, tên cầm đầu lập tức bị hạ đo ván chỉ trong vòng hai giây. 

Hai tên kia thấy đại ca mình bị K.O rồi, dao trong tay liền đâm về phía Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm.

Thế nhưng bọn họ nào đâu ngờ được Lê Hiểu Hàm đang mong chờ khoảnh khắc này, hai tên kia đang đứng ở phía ngược gió, Lê Hiểu Hàm giơ bình xịt hơi cay lên, xịt mạnh, hai tên cướp đang trên đà xông lên bị sặc, lập tức che mắt lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. 

"Aaa, mắt của tao!"

"Mẹ nó, cái đéo gì vậy, cay chết ông đây rồi!"

Vừa dứt lời, hai tên liền một người bị đánh một người bị giật điện, tên cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị Thiệu Trì dùng côn điện hỏi thăm. 

Không thể không thừa nhận, Thần Khí aka bình xịt hơi cay trong tay Lê Hiểu Hàm chiếm trọn spotlight trong trận phản kích vừa rồi của cả hai. 

Ba tên cướp nằm la liệt trên mặt đất rất nhanh đã bị gô cổ lên xe do bảo vệ của Ôn Tuyền Sơn Trang lái tới, chuyện này cũng khiến cho ông chủ của nơi này cũng phải hết hồn! 

Mấy cái tên chán sống này dám ở núi Bất Chu giở trò cướp bóc, còn dám đắc tội với khách hàng VVIP của bọn họ! Nhưng đó là những lời nói khi chuyện đã rồi. 

Lúc chờ vệ sĩ đến, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm tịch thu vũ khí của ba người kia, ném qua chỗ khác, tránh khi bọn họ tỉnh dậy sẽ tiếp tục thủ ác, thế nhưng bọn chúng làm gì có cơ hội đó, chỉ cần vừa mơ màng tỉnh dậy, lại bị Thiệu Trì chích cho một nhát, tiếp tục lăn ra bất tỉnh nhân sự. 

Lấy côn điện chích thêm một lần nữa, Thiệu Trì bắt đầu nhìn về phía Lê Hiểu Hàm: "Khải Văn, sao em lại đem theo những thứ như thế này bên người?"  

Nếu như không phải vì mấy con dao nhỏ sáng loáng kia, anh còn nghĩ mấy tên cướp này là do cậu phái đến, nhưng sự sợ hãi nơi ánh mắt của Lê Hiểu Hàm cùng với hình ảnh cậu tàn nhẫn phun hơi cay lại không giống như đang diễn trò lắm.

Đối với ba dụng cụ chống biếи ŧɦái bị móc ra, Lê Hiểu Hàm xấu hổ mà quay mặt đi, đáp: "Bình thường lúc đi ra ngoài đóng phim đều mang theo, hôm nay lúc ra cửa lại quên lấy ra. Ai ngờ lại hữu dụng như vậy." 

Thiệu Trì bán tín bán nghi gật gật đầu, những lời "Đồng Khải Văn" nói cần phải xem xét lại

Đêm nay hai người đi tản bộ chỉ là ý muốn nhất thời của anh, nếu như nói "Đồng Khải Văn" bày trò, có thể có, có thể không. Nếu có, cậu muốn đi tìm người thì không thể nào nhanh tới như vậy, ba tên cướp đó đã mai phục sẵn ở rừng cây, nhóm vệ sĩ anh phái đi trước cũng đã giám sát con đường này rất kĩ, chỉ là không đi theo bọn họ mà thôi. 

Nếu không có, thì chuyện xảy ra lần này chính là hoàn toàn ngẫu nhiên. 

Cho nên, anh chỉ có thể tin ba thứ đồ kia thật ra chỉ dành cho công tác đóng phim của cậu? 

Tất nhiên là Thiệu Trì sẽ không cho rằng cậu chuẩn bị ba thứ đó là nhằm vào chính mình, làm sao có thể, tuyệt đối không có khả năng. 

Bảo vệ gô cổ ba tên cướp đi rồi, hai người cũng hết hứng ngắm cảnh, lên xe trở về phòng. 

Xong chuyện, Lê Hiểu Hàm hết hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì, dụng cụ của cậu đều bị Thiệu Trì lấy đi cả rồi.

Tất nhiên sẽ không có cảnh sát đến lấy lời khai, mà mọi chuyện sẽ được giao cho đội trưởng đội vệ sĩ. 

Nửa giờ sau, cảnh sát nhanh chóng báo lại kết quả điều qua thông qua vệ sĩ cho hai người bọn họ. 

Dưới quá trình hỏi cung, ba tên kia thành thật khai ra tội của mình, bọn họ không phải do ai phái tới, cả ba đang chuẩn bị về nhà ăn tết, nhưng đều là ba kẻ ham ăn biếng làm, không có tiền về nhà, lại sĩ diện, muốn ra vẻ mình giàu có khi về quê, mới đến núi Bất Chu làm chuyện cướp bóc, chuyện chỉ có thế. 

Lê Hiểu Hàm trong sạch, nhưng vẫn không thoát khỏi sự hoài nghi của Thiệu Trì, vì trên mạng lại một lần nữa lan truyền ảnh cậu và anh đồng thời xuất hiện ở đây, ảnh chụp từ phía chính diện, vô cùng rõ nét.

Ngay lập tức, sắc mặt của Lê Hiểu Hàm liền xấu đi, không phải là do Lý Tuế Vinh làm chứ.

Cậu liền nhắn tin hỏi Lý Tuế Vinh, thế nhưng Lý Tuế Vinh lại trả lời rằng hai người họ còn chưa bắt đầu hành động. 

Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng thở ra, chuyện bị cướp lần này có hơi nghiêm trọng, cậu và Thiệu Trì đều bị dính vào trong, thế nên Ôn Tuyền Sơn Trang phải có động thái xoa dịu. 

Thiệu Trì liên tục nhận được thỉnh cầu muốn được gặp mặt, một là từ ông chủ của Ôn Tuyền Sơn Trang, một là từ cục trưởng của Cục Cảnh sát địa phương. 

Chuyện hai người cùng nhau xuất hiện tại khu suối nước nóng của núi Bất Chu cũng lan truyền chóng mặt trên Internet, thế nhưng chuyện cậu cùng Thiệu Trì gặp cướp lại không được đưa tin, phỏng chừng người đăng tấm ảnh kia lên Weibo cũng không biết chuyện xảy ra với hai người cậu.

Nhưng cuối cùng là do ai đăng Weibo?

Chẳng lẽ trong đám hội viên cao cấp của chỗ này còn có một người hành nghề phóng viên? 

Nội dung bài đăng được viết rất trau chuốt, người viết vô cùng cố gắng làm cho cốt truyện có liên quan đến bức ảnh, nửa thật nửa giả, bóp méo sự thật, càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng. 

Nhân lúc Thiệu Trì đi tiếp chuyện với ông chủ của Ôn Tuyền Sơn Trang cùng với Cục trưởng Cục Cảnh sát, Lê Hiểu Hàm điện thoại cho Lý Tuế Vinh.

Lê Hiểu Hàm hỏi: "Cái chuyện trên Weibo kia là như thế nào vậy?"

Lý Tuế Vinh có chút mờ mịt: "Weibo gì cơ?"

Lê Hiểu Hàm trợn trắng mắt, Lý Tuế Vinh làm người đại diện chả đáng tin chút nào vậy: "Tôi và Thiệu Trì ở đây bị chụp lén rồi đăng lên Weibo, có cách nào làm lắng chuyện này xuống không?"  

Lý Tuế Vinh nhanh chóng bảo Tiểu Phương đăng nhập vào Weibo tìm xem, vừa vào đã thấy, chỉ cần có liên quan đến Thiệu Trì  và Đồng Khải Văn thôi cũng đủ để lên hot search rồi. 

Vẻ mặt Lý Tuế Vinh như đưa đám, nói: "Không phải do kênh truyền thông chính thống đăng, không xử lý được." 

Lê Hiểu Hàm lại suy nghĩ một chút, thấy mọi người đều bàn chuyện của "Đồng Khải Văn", hình như không liên quan tới cậu lắm.

Gặp cướp, Lê Hiểu Hàm không ngủ được, sống sót sau tai nạn, bây giờ nhớ lại liền thấy sợ hãi, cậu không dám tưởng tượng nổi, nếu như mình không đem theo mấy thứ kia, liệu hai người bọn họ có được lành lặn mà ra khỏi Ôn Tuyền Sơn Trang hay không. 

Nếu cậu không còn nữa, ai sẽ lo cho Hiểu Bắc? Có khi nào đứa nhỏ sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi, bị người ta ăn hiếp, ăn trúng đồ ăn sẽ dị ứng, tiêu chảy hay phát sốt, sức đề kháng của nó kém như vậy, còn chưa tiếp xúc nhiều với người ngoài. 

Cảm xúc khổ sở không tên nảy lên trong lòng cậu, càng nghĩ càng thấy khổ sở, Lê Hiểu Hàm bỗng nhận ra, dù là cậu hay là Hiểu Bắc, đều không thể xảy ra chuyện được, mất đi cậu, ai sẽ làm trụ cột của gia đình, ai sẽ chăm lo cho Hiểu Bắc, ai sẽ đi kiếm tiền.

Còn nếu người gặp cướp là Hiểu Bắc, thế về sau cậu còn gì để chống đỡ đây? 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Lê Hiểu Hàm chìm đắm vào trong những khung cảnh do chính mình tưởng tượng ra, xem thời gian, Hiểu Bắc còn chưa đi ngủ, Lê Hiểu Hàm đi ra ngồi lên chiếc ghế dài bên bờ suối nước nóng, lặng lẽ gọi điện cho Lưu Vũ Côn.

Lưu Vũ Côn: "Hiểu Hàm?"

Lê Hiểu Hàm: "Là em đây, Hiểu Bắc ngủ rồi hả anh?"

Lưu Vũ Côn: "Vẫn chưa, nhưng đã lên giường nằm rồi, anh mới kể chuyện cổ tích cho nó, nó nghe ngoan lắm." 

Lê Hiểu Hàm: "Côn ca, anh đưa điện thoại cho Hiểu Bắc được không? Em muốn nói vài câu với đứa nhỏ." 

Lưu Vũ Côn: "Tất nhiên rồi."

Hiểu Bắc biết dùng di động, tất nhiên cũng biết được đôi khi giọng của anh hai mình sẽ phát ra từ trong điện thoại, khi Lưu Vũ Côn đưa điện thoại cho nó, Hiểu Bắc biết mình phải để điện thoại bên tai, mới có thể nghe anh hai nói chuyện.  

Thế nhưng đêm nay Hiểu Bắc khiến Lê Hiểu Hàm cảm thấy bất ngờ, đứa nhỏ từ đầu dây phía bên kia kêu lên một tiếng: "Anh hai."  

Cổ họng Lê Hiểu Hàm thắt chặt, có điểm nghẹn ngào, cậu cố gắng kiềm nén sự xúc động, nói: "Là anh hai đây, Hiểu Bắc."

Lê Hiểu Hàm lại nghe được tiếng của Hiểu Bắc thêm một lần nữa: "Anh hai."

Lưu Vũ Côn ở một bên cổ vũ: "Là  anh hai đó, Hiểu Bắc có muốn nói gì với anh hai không?"

Lê Hiểu Hàm trầm mặc.

Hiểu Bắc suy nghĩ nửa ngày, có vẻ như trong đầu có rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng chỉ nói có hai chữ: "Ngủ ngon."

Mọi khi, vào giờ này, anh hai đều sẽ chúc đứa nhỏ ngủ ngon. 

Những lời Lê Hiểu Hàm muốn nói ra đành nghẹn trở lại, đành chúc lại em trai mình: "Hiểu Bắc, ngủ ngon, anh hai chúc em ngủ ngon mơ đẹp."

Bên kia, Hiểu Bắc đưa điện thoại trả cho Lưu Vũ Côn, Lưu Vũ Côn lại kể cho Lê Hiểu Hàm về biểu hiện ngày hôm nay của đứa nhỏ, Lê Hiểu Hàm nói lời cảm ơn anh, bệnh tình của Hiểu Bắc có chuyển biến tốt một phần cũng nhờ công của anh, một lúc sau, Lê Hiểu Hàm ngắt máy. 

Sau khi bốn chữ Trò chuyện kết thúc biến mất trên màn hình di động, nước mắt của Lê Hiểu Hàm liền tuôn trào, muốn ngừng cũng ngừng không được. 

Hiểu Bắc chủ động chúc cậu ngủ ngon, Hiểu Bắc kêu cậu là anh hai, Hiểu Bắc ngoan quá, Hiểu Bắc sẽ khỏe lại!

Nếu người phụ nữ kia có ở đây, nhất định sẽ hối hận vì đã không giữ Hiểu Bắc lại, nhất định sẽ vô cùng hối hận. 

Thật muốn nhìn được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của bà ta, hai đứa nhỏ mà bà ta vứt bỏ lại đang không ngừng cố gắng, tích cực tiến về phía trước, liệu bà ta có thất vọng hay không, có tức điên lên hay không nhỉ.  

Chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủn, Lê Hiểu Hàm bị chính người thân của mình vứt bỏ, trải qua qua biết bao nhiêu thống khổ, trải qua biết bao sự khốn cùng, trải qua biết bao nhiêu rối rắm, trải qua biết bao nhiêu tuyệt vọng, vẫn không nhìn thấy được một tia sáng nào. 

Năm cậu học lớp 12, tuyệt vọng đến nỗi muốn từ bỏ luôn môn học sở trường. 

Thật ra thì, cậu chỉ là một người luôn sống bên bờ vực của sự sụp đổ.  

Hôm nay, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được một tia sáng le lói. 

Ông trời cũng thương cảm cho cậu rồi sao?

Thiệu Trì mang vẻ mặt đầy lệ khí* trở về phòng, lại nhìn thấy chàng trai ngồi bên cạnh suối nước nóng yên lặng mà khóc thút thít, nghe được tiếng khóc đó, nét lạnh lùng trên mặt Thiệu Trì bỗng biến mất không có lý do. 

*lệ khí: trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm.

Trong đầu anh chỉ còn lại một cái dấu chấm hỏi: Vì sao cậu lại khóc đến mức thảm thương như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi