AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!

Mùa thu vừa mới bắt đầu, gió lạnh từ phía nam đã thổi tới, nhiệt độ vốn dĩ đang 30 độ, đột ngột tụt xuống chỉ còn mười mấy độ, khiến toàn bộ người dân trong thành phố đều phải mặc thêm áo khoác để giữ ấm cơ thể.

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, đúng lúc Trần Vũ đang dạy phụ đạo cho Quý Thời Vũ qua video call.

Quý Thời Vũ kiên quyết muốn cùng đối thủ “một mất một còn” của mình đấu một trận phân thắng bại, mỗi ngày đều phải học thêm tiếng anh, mỗi buổi tối đều phải luyện khẩu âm.

Trần Vũ đang dạy cho Quý Thời Vũ cách bắt chước cách nói của người Anh thông qua một đoạn đối thoại trong một bộ kịch nói.

Bây giờ là 8 giờ tối, ngoài cửa chính là Hứa Tố, trên người Hứa Tố mặc áo quần đàng hoàng có lẽ định đi ra ngoài, Trần Vũ theo thói quen nhìn thời gian trên màn hình máy tính.

Hứa Tố: “Bác gái nói bác ấy không gọi được cho Lâm Thiên, anh định đi qua nhà cô ấy xem sao.”

Anh nhíu mày, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, trên điện thoại có có tiếng chuông chờ nhưng chờ mãi vẫn không có ai bắt máy.

Vốn dĩ Hứa Tố không muốn nói chuyện này cho cô biết, nhưng Trần Vũ sẽ cảm thấy rất phản cảm nếu anh tiếp tục lừa dối cô, hơn nữa bây giờ là buổi tối, anh ra ngoài chắc chắn cô sẽ nghe thấy tiếng đóng cửa, nếu cô nghe tiếng động ra khỏi phòng không thấy anh có lẽ trong lòng cô sẽ càng khó chịu, mệt mỏi hơn.

Hứa Tố tiếp tục gọi vẫn không có ai bắt máy, anh nhìn về phía cô.

Trần Vũ nói một vài câu với người trong video rồi gỡ tai nghe xuống.

Sau đó cô liếc anh một cái rồi nói: “Đi thôi”.

Hứa Tố không biết bây giờ Trần Vũ đang vui hay đang bực bội nữa.

Hai ngày nay Trần Vũ rất lạnh nhạt, cho dù anh đã đưa cô đi thăm Trần Tú Lan ở bệnh viện, lúc ở trong phòng bệnh cô rất vui vẻ nhưng lúc cô đối mặt với anh, khi hai người ở cạnh nhau, anh đều không phát hiện ra được bộ dạng ghen tuông của cô.

Trong lòng Hứa Tố không phải không đau khổ.

Anh đã hiểu nếu chuyện này kéo dài thì sẽ có hậu quả gì nhưng kêu anh không được quan tâm đến Lâm Thiên nữa thì anh lúc này lại không làm được.

Trần Vũ nói Hứa Tố hãy ra ngoài phòng khách đợi cô, cô muốn thay áo quần.

Có phải cô đồng ý đi thăm Lâm Thiên với anh hay không?

Hứa Tố cảm thấy áy náy trong lòng, anh không muốn khiến cô nghĩ nhiều, anh ngồi trên sô pha trong phòng khách đợi cô ra ngoài.



Nhà Lâm Thiên cách khá xa bệnh viện, Hứa Tố lái xe từ trong khu nhà đi ra, đi theo con đường ngược hướng với đường đến bệnh viện.

Đối với con đường đến nhà Lâm Thiên, Hứa Tố đi rất nhanh, thanh âm chỉ đường nói đi thẳng trên đại lộ, nhưng Hứa Tố lại thuộc lòng từng đoạn cua từng đoạn rẽ, từng đoạn quay đầu xe.

Trần Vũ vốn dĩ chỉ nghĩ: Hứa Tố có lẽ đã biết nhà Lâm Thiên từ trước.

Nhưng điều mà cô không ngờ được chính là, Hứa Tố còn có chìa khoá dự phòng nhà Lâm Thiên, anh lái xe vào khu đỗ xe của tiểu khu, dừng trước một toà nhà, không cần nghĩ ngợi lập tức bấm mật khẩu cửa phòng trộm, rồi đi vào thang máy.

Chìa khoá dự phòng nhà Lâm Thiên và chìa khoá xe được Hứa Tố treo cùng với nhau, một chiếc màu bạc một chiếc màu vàng kim, hai chiếc chìa khoá được treo cùng nhau nhìn rất thân mật, khiến người khác cảm thấy thật chói mắt.

Trần Vũ cười rồi nói: “Anh có chìa khoá dự phòng nhà Lâm Thiên sao?”

Hứa Tố dừng động tác, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói: “Lúc gia đình họ mới về nước, anh có tới đây giúp chuyển đồ vài lần.”

“Được đấy, Lâm Thiên quá yếu ớt không đủ sức, còn bác gái lại bị bệnh, anh nên thường xuyên tới giúp đỡ họ.”

Giọng nói của Trần Vũ không hề có sự không vui.

Hứa Tố giật mình nhìn cô, tầm mắt của Trần Vũ chuyển từ chùm chìa khoá lên khuôn mặt anh: “Vợ, em…”

“Anh mau vào trong đi xem có chuyện gì đã xảy ra.”

Hứa Tố chỉ có thể  nhìn thấy sự dịu dàng, ân cần, quan tâm từ trên mặt của Trần Vũ, anh không nhịn nổi quay lại bảo đảm với cô: “Vợ, chờ anh đưa bác gái đến bệnh viện ở thủ đô chữa bệnh, anh sẽ giữ khoảng cách với Lâm Thiên.”

Giọng điệu của Trần Vũ vẫn giống như thường, cô “ừm” một tiếng, Hứa Tố lại càng trở nên cảm thấy mờ mịt, mất phương hướng giống như đang bị treo trên không trung vậy.

Anh đưa tay định hất mấy sợi tóc che khuôn mặt của Trần Vũ, nhưng anh còn chưa chạm tới, Trần Vũ đã đẩy cửa rồi bước vào, ngón tay của Hứa Tố rơi vào khoảng không.

May mắn, Lâm Thiên chỉ bị cảm.

Lâm Thiên đang sốt rất cao, khuôn mặt của Lâm Thiên vì đắp kín chăn mà trở nên đỏ rực, trên tủ đầu giường có ly nước, nước trong ly đã bị uống hết.

Hứa Tố đánh thức Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên lại mơ mơ màng màng gọi một tiếng “Hứa Tố”, sau đó Lâm Thiên đưa tay ôm chặt lấy người Hứa Tố giống như dây leo vậy, Hứa Tố muốn tránh cái ôm của Lâm Thiên, nhưng càng tránh né thì Lâm Thiên càng ôm chặt.

Hứa Tố sẽ không so đo với người bệnh, vì vậy anh không dùng lực mạnh để né tránh.

Hứa Tố theo thói quen nhìn về phía Trần Vũ đang đứng ở cửa, anh lo rằng cô sẽ ghen, sẽ tức giận.

Trần Vũ thưởng thức cảnh Lâm Thiên đang ôm chặt người Hứa Tố, dù đang sốt nhưng vẫn không quên bày ra dáng vẻ, miệng thì nói những lời nỉ non: Có phải em đang nằm mơ không? Trần Vũ đứng ngoài cửa hỏi: “Cô ấy muốn uống nước sao?”

Hứa Tố cúi đầu, kéo tay Lâm Thiên ra: “Em có muốn uống nước không?”

Lâm Thiên gật đầu, tay lại ôm chặt lấy người Hứa Tố.

Hứa Tố không đi được, nhiệm vụ pha nước đành phải nhờ Trần Vũ làm giúp.

Hứa Tố cảm thấy như vậy không ổn lắm, nhưng khi Trần Vũ muốn Hứa Tố đưa ly nước qua thì anh vẫn làm, ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía Trần Vũ, anh sợ cô không vui: “Vợ, vất vả cho em rồi?”

“Chỉ là rót một ly nước thôi mà.”

Trần Vũ rót một ly nước ấm, đưa ly nước cho Hứa Tố, Hứa Tố kéo chăn Lâm Thiên ra kêu cô ta uống nước, Lâm Thiên uống được hai ngụm rồi lại ôm chặt Hứa Tố, ôm rất chặt.

Vẻ mặt của Hứa Tố lúc này rất phong phú, ít nhất Trần Vũ đã kết hôn với Hứa Tố 3 năm nhưng cô chưa từng thấy biểu cảm như vậy trên mặt anh bao giờ.

Bất đắc dĩ, giãy giụa, ngại ngùng, bối rối, áy náy, mềm lòng,..

Nhưng điều kỳ lạ là Trần Vũ lại có thể đọc hiểu tất cả.

Khả năng là cảm thấy áy náy với cô, nhưng cũng là mềm lòng với Lâm Thiên.

Cứ như vậy mà một tiếng đã trôi qua, nhiệt độ của Lâm Thiên từ từ hạ xuống.

Lúc Hứa Tố muốn rời khỏi đó nhưng Lâm Thiên vẫn không chịu, nhưng Lâm Thiên quá yếu ớt, vì quá mệt mà mí mắt sụp xuống, một lúc sau không còn sức lôi kéo Hứa Tố nữa, Hứa Tố mới nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Lâm Thiên.

Ngày mai Trần Vũ có lớp, ở trên xe cô ngủ một lúc, về đến nhà cô tắm rửa mất khoảng nửa tiếng, sau đó lập tức đi ngủ.

Vốn dĩ Hứa Tố muốn giải thích với Trần Vũ vì sao anh phải đi chăm sóc Lâm Thiên, nhưng anh không biết liệu anh làm vậy có phải ảnh hưởng đến những gì anh đã từng hứa với cô hay không?

Nhìn Trần Vũ có vẻ mệt, hơn nữa hôm nay cô không hề nổi giận.

Tâm tình Hứa Tố không yên, rõ ràng là con đường rất thông thoáng, thậm chí anh không cần phải dừng đèn đỏ, rõ ràng cô đang nằm ngủ trên ghế lái phụ, không hề cãi nhau, cũng không tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng anh lại có cảm giác hốt hoảng không nói nên lời.



Trên mạng có một bức ảnh cổ vũ, hình một đứa trẻ con đang khóc, hai hàng nước mắt được in bằng màu đỏ rất nổi bật, phía trên là dòng tiêu đề: đại nạn lớn nhất hàng năm đến rồi đây 《Khai Giảng》.

Trừ những học sinh mới được phân ban, phân lớp tỏ vẻ tò mò với bạn học và đồ vật xung quanh, còn lại rất nhanh đã thích ứng với việc học.

Năm nhất của cấp ba một đám học sinh đang ồn ào bàn tán, một vài học sinh đã quen biết nhau từ trước, với sự hiểu biết của Trần Vũ rất nhanh cô đã phát hiện ra một cặp đôi đang yêu nhau—, lớp tiếng anh, có một cô gái đứng lên trả lời, toàn bộ lớp đều nhìn về phía một bạn nam khác trong lớp, cả lớp lập tức ồn ào, nhốn nháo.

Trần Vũ nở một nụ cười, ánh mắt cổ vũ nhìn về phía cô bé kia, động viên cô bé trả lời.

Có lẽ trong lòng mấy đứa học sinh đều suy nghĩ rằng không muốn cho giáo viên biết mình đang yêu đương, đúng là xem giáo viên như người ngoài.

Nhưng gây chú ý nhất là một học sinh có điểm rất cao.

“If it’s because I haven’t able to be outdoor…” Trần Vũ nắm chặt cuốn sách đi xuống từ bục giảng đi tới, những học sinh ngồi bàn cuối thường không nghe giảng hoặc là làm việc riêng, Trần Vũ gọi từng học sinh đọc lại đoạn văn một lần, có hai học sinh làm việc riêng trong giờ học cô chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.

Giọng học sinh đọc phát âm rất lớn, so với những lớp khác càng lớn hơn.

Trần Vũ cong khóe môi khẽ cười, vòng ra phía sau lớp học đi đến bên cạnh cửa sổ.

Dựa vào cửa sổ, Tề Phi Nhai để quyển sách giáo khoa tiếng anh lên bàn, dùng một quyển sách và một hộp đựng bút đè lên trên quyển sách.

Sách giáo khoa của môn tiếng anh chỉ cần mở 2 trang làm tấm bình phong, thật dễ dàng che để học sinh làm chuyện khác qua mắt giáo viên.

Mà lúc này, Trần Vũ đang đứng phía sau lưng của Tề Phi Nhai, mà cậu học sinh này thì rất chăm chú hoàn thành công việc của mình.

Đám học sinh đang đọc bài văn rất biểu cảm, còn giọng Trần Vũ từ từ nhỏ xuống dần.

Cô đứng ở phía sau lưng Tề Phi Nhai, khom lưng xuống, thấy trên bàn cậu học sinh này bày một quyển sổ ghi chép, có lẽ cậu học sinh này rất chăm chú nên không để ý có người đứng sau lưng, khiến người khác giật mình vì cậu ấy dường như đang vẽ nhưng không phải là vẽ hình phong cảnh đồ vật gì cả, mà nhìn có vẻ giống như là một con robot được lắp ráp.

Bạn cùng bàn của Tề Phi Nhai cảm thấy không đúng lắm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Vũ đứng sau lưng đang nở nụ cười với cậu ta.

Bạn cùng bàn với Tề Phi Nhai thấy nụ cười của cô thì mặt đỏ lên, khuỷu tay lén đâm vào người Tề Phi Nhai, mặt Tề Phi Nhai lạnh lùng nhìn người bạn cùng bàn, bạn cùng bàn đang vùi đầu vào đọc bài trong sách giáo khoa, còn ngón tay thì chỉ ra hướng phía sau.

Lúc này Tề Phi Nhai mới chậm rãi quay đầu lại, đã thấy Trần Vũ đang ôm quyển sách, Tề Phi Nhai nghe thấy Trần Vũ nói một câu rất dịu dàng mà câu này bất cứ giáo viên cấp ba nào đều sẽ nói qua một lần nhưng đối với học sinh mà nói câu này không khác gì ác ma đến từ địa ngục: “Tan học tới văn phòng.”



Hằng năm mỗi khi có một khoá mới, các thầy cô sẽ có một khoảng thời gian để tìm hiểu sơ qua về học sinh của mình.

Mà sự hiểu biết này chính là thông qua thành tích trong kì thi thử, ngay cả thái độ trong việc học trên lớp cũng là một điều đáng để lưu ý.

Năm nhất của cấp ba năm nay người được bàn tán nhiều nhất trong diễn đàn của giáo viên chính là Tề Phi Nhai.

Chủ nhiệm của lớp này là một giáo viên dạy toán, lớp mà giáo viên dạy toán làm chủ nhiệm đương nhiên là có những đặc điểm của môn học này ví dụ như trong lúc nói chuyện thường chèn công thức toán học vào: gọi khoảng cách của AD là B, C là trung điểm của hai điểm A và D từ đó suy ra…

Nhưng Tề Phi Nhai đánh nhau quá nhiều, cho nên đây chính là điểm nổi bật đầu tiên.

Dựa theo lời cô giáo Trương tiếp nhận khoá này, làm chủ nhiệm lớp của Tề Phi Nhai kể rằng, lúc đó đang là nghỉ hè, bà ấy vốn dĩ định đi hỏi thăm từng nhà của học sinh, nhưng chưa kịp đi đã có người báo cho cô biết rằng, có một học sinh trong lớp cô sắp chủ nhiệm đang đánh nhau ở quảng trường, mời cô nhanh chóng đến hiện trường để giải quyết vụ việc làm rõ vụ việc.

Lúc đó cô giáo Trương không hề ngờ đến rằng mình sẽ gặp một thằng nhóc quậy phá như vậy, huyệt Thái Dương của cô giáo Trương run bần bật liên tục, đến khi cô chạy đến chiến trường thì chỉ còn một mình Tề Phi Nhai ở đó.

Cô giáo Trương dùng tất cả vốn liếng văn học, ăn nói của mình ra để miêu tả Tề Phi Nhai lúc đó: Ở trong đồn cảnh sát, một mình cậu đứng đó làm cô giáo Trương có cảm giác cả thế giới đã phụ bạc cậu học sinh này.

Tề Phi Nhai cũng không ngờ rằng lần đầu tiên gặp giáo viên chủ nhiệm chính là ở đồn cảnh sát.

Tóm lại là cả hai bên đều im lặng.

Gia đình của Tề Phi Nhai không tốt lắm, nghe nói là bố đánh bạc nợ nần chồng chất rồi bỏ trốn, để lại số nợ cho người vợ không có công ăn việc làm.

Cô giáo Trương nghĩ rằng Tề Phi Nhai sẽ là học sinh đầu tiên cô ra oai cảnh cáo, nhưng khi cô nhìn thành tích của cậu, chỉ có Trần Vũ và giáo viên dạy văn cảnh cáo cậu.

Thành tích của Tề Phi Nhai không hề tệ, trừ ngữ văn và tiếng Anh, các môn còn lại đều có thể vượt cấp trước.

Giáo viên dạy văn cẩn thận đọc bài thi của Tề Phi Nhai, đối với câu trả lời có vấn đề của cậu “Có thể là màu hồng sắc xanh tối thui, màu đỏ chính là bước sóng dài của màu vàng, bởi vì tác giả nghĩ rằng màu đó là màu vàng.” Những điều không thể tưởng tượng lại có thể xuất hiện trong bài thi của cậu, điều đó khiến giáo viên ngữ văn đành phải thở dài. Bài văn của cậu phải nói là sự khiêu khích rất lớn đối với giáo viên dạy văn, đến nỗi giáo viên dạy văn chỉ có thể dùng “khả năng” để miêu tả bài văn của cậu.

Đến nỗi bài thi tiếng Anh, điểm của Tề Phi Nhai cũng chỉ suýt soát với Quý Thời Vũ.

Học lệch quá nghiêm trọng, kéo tổng điểm thành tích xuống, tổng điểm trong kì thi của Tề Phi Nhai chỉ có thể khiêm tốn xếp ở vị trí 200.

Sau khi tan học, Trần Vũ đi về hướng văn phòng, còn Tề Phi Nhai đi theo sau cô.

Trần Vũ nhìn qua cậu học sinh đang cúi đầu, nhận lấy cuốn notebook của cậu rồi hỏi: “Cô có thể xem chút được không?”

Tề Phi Nhai gật đầu, cô lật từng trang một, cô không hiểu về cấu tạo của máy móc, đặc biệt là cấu trúc của các con chip điện tử, hơn nữa bên trong còn có hai trang ghi dày đặc những đặc điểm của các con chip nổi tiếng trên thị trường.

Trần Vũ: “Em thích nghiên cứu máy móc điện tử lắm sao?”

Tề Phi Nhai: “Vâng ạ.”

“Rất tốt.” Trần Vũ lại đọc thêm hai trang, đều viết những cấu tạo, đặc điểm của loại máy móc, bên dưới là hình ảnh minh hoạ rất rõ ràng và chi tiết: “Đây là cái gì thế?”

Tề Phi Nhai nhìn qua rồi nói: “Robot gia dụng.”

Trần Vũ nhướng mày: “Rất có ích, nhìn qua có vẻ giống máy quét rác mini nhỉ?”

Tề Phi Nhai lúc này mới nhìn Trần Vũ, mím môi: “Dạ, có thể quét rác và lau nhà.”

Trần Vũ suy nghĩ gì đó sau đó gật đầu.

Cô giáo Trần đang đọc notebook của mình, trong lòng Tề Phi Nhai nóng như lửa đốt.

Nhưng cậu càng lớn, lại càng ít được quan tâm không có ai chú ý đến cậu.

Cậu cứ nghĩ rằng khi đến văn phòng cô giáo Trần sẽ tịch thu notebook, và yêu cầu cậu không được làm việc riêng trong giờ học, vì lo lắng cho thành tích tiếng anh của cậu mà muốn cậu chú ý, chăm chú nghe giảng nhiều hơn khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng.

Cô giáo Trần lại không hề nói đến những việc đó, cô giáo có vẻ rất hứng thú với quyển notebook trên tay làm cậu cảm thấy rất tự hào.

Tề Phi Nhai không chơi thân với các bạn trong lớp, nhưng thường nghe các bạn cùng lớp nói về cô giáo Trần vừa xinh đẹp lại rất dịu dàng, học rộng hiểu nhiều lại còn là thạc sĩ, khóa này của cậu chính là khoá thứ ba mà cô giáo Trần đứng lớp giảng dạy.

Cậu không nhịn được bắt đầu quan sát cô giáo Trần, có lẽ cô giáo Trần là một người rất bình tĩnh, cậu chưa bao giờ thấy cô to tiếng với ai, luôn mỉm cười với mọi người, chỉ cần gặp cô giáo ở hành lang cô đều sẽ rất vui vẻ cười nói với học sinh, không chỉ có học sinh có quan hệ tốt với cô giáo, mà ngay cả những giáo viên khác cũng vậy.

Nhưng cậu với cô giáo không hề thân quen, có lẽ khi có thành tích của kì thi tháng, cô sẽ tức giận mà ném bài thi của cậu xuống bàn, sau đó cau mày nói: “Em nhìn thành tích học tập của em xem.”

“Này, chúng ta trao đổi chút, lần sau em sẽ không vẽ trong tiết của cô nữa, được chứ?”

Tề Phi Nhai hoàn hồn, nhận lại quyển notebook, thấp giọng “Dạ” một tiếng.

“Đúng rồi.” Trần Vũ cười rồi nói với cậu “Em đã từng nghe qua trường chúng ta và OM đang mở một lớp học về kĩ thuật máy móc sao? Có lẽ là có liên quan đến cuộc thi Olympic.”

Tề Phi Nhai lắc đầu chờ cô nói tiếp.

Trần Vũ nhìn cậu một lát rồi nói: “Vậy em đi tìm hiểu về chương trình đó đi.”

Chờ học sinh rời khỏi phòng học, Trần Vũ thả lỏng bản thân, sau đó cầm xấp bài thi của tháng vừa rồi bắt đầu sửa bài.

Bên cạnh cô đều là chỗ của những giáo viên dạy tiếng anh vừa đi chơi từ Vân Nam về, bước chân nhẹ nhàng, đặt hộp bánh và hoa tươi đặt lên bàn làm việc của Trần Vũ: “Cô giáo Trần, chỉ mới trôi qua một mùa hè không gặp nhau thôi mà sao cô lại gầy như vậy?”

Cô giáo vừa nói vừa nheo mắt lại, cong lưng xuống bên tai Trần Vũ cười hì hì: “Buổi tối mệt quá hả?”

Trần Vũ bất đắc dĩ liếc cô một cái, giọng nói tỏ vẻ nghiêm túc: “Cô giáo Hách, chú ý một chút đi, chúng ta đều làm giáo viên đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi