AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Đôi môi mỏng của anh mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Trần Vũ khẽ mở mắt, vừa rồi còn sưng lên vì khóc, đôi mắt không chớp lấy một cái.
So với một nụ hôn, nó càng giống như một cái chạm nhẹ, môi chạm môi, cọ một chút, lại cắn một ít.
Cẩn thận giống như chạm vào một đám mây.
Anh chậm rãi lui về phía sau, cúi đầu nhìn, chiếc áo len trên người đang bị ngón tay thon dài của cô kéo lấy, anh cười không ra tiếng, ngước đôi mắt đen láy lên, bàn tay to luồn qua mái tóc đen mềm mại của cô, giữa sau đầu cô, hôn lần nữa.
Lần này không còn là bỏ cuộc nửa chừng nữa.
Trần Vũ có dáng môi cười, căng mọng xinh đẹp.

Anh nghiêng mặt, nhẹ nhàng bóp lấy môi cô, lại hôn lên khóe miệng cô.
Anh không hung dữ, tuy hơi cục cằn nhưng cực kỳ dịu dàng.
Nhưng loại dịu dàng này cũng rất mạnh mẽ, cánh tay cường tráng của anh không cho phép cô lui về phía sau, yêu cầu cô đắm chìm cùng anh vào giấc mộng say mê.
Dường như Trần Vũ được cho ăn một viên kẹo dẻo, nhưng người đàn ông đó xấu tính không đưa hết cho cô.
Đầu ngón tay cầm áo len càng ngày càng chặt, cô có vẻ yếu ớt.
Cô đẩy nhẹ anh ra, Chu Duật từ từ buông môi cô, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi môi thì tươi tắn, thoa son dưỡng môi hương chanh.
Chu Duật cắn một ngụm nói: “Còn muốn ăn nữa.”
“Chu Duật!” Cô thấy hơi xấu hổ.
Chu Duật cúi đầu mổ lên môi cô cái nữa.
Sau đó mới đỡ cô để cô ngồi thẳng lên, chân của Trần Vũ hơi tê nên lấy tay đỡ nó, chờ ngồi thẳng dậy thì nghe thấy một tiếng r3n rỉ bị bóp nghẹt, lúc này mới nhận ra thứ mà cô vừa chạm vào mu bàn tay không phải là chiếc khóa vuông trên thắt lưng, mà là thứ đầu gối cô vô tình chạm vào trong bể bơi.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, Chu Duật cũng bất đắc dĩ nhìn cô.
“Anh…không sao chứ.”
Chu Duật nói: “Ừ.”
Bầu không khí quá ngột ngạt, Trần Vũ đột nhiên vươn tay nắm lấy vành tai của Chu Duật: “Nóng quá.”
Con ngươi đen của Chu Duật thoáng có ý cười, cũng ôm lấy mặt cô: “Nóng quá.”
Trần Vũ cho rằng cô không thể ngồi trên đùi anh như thế này được nữa, nhiệt độ quanh chân anh ngày càng cao, cô cẩn thận tránh đùi anh, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Rồi anh lại nắm tay cô, mười ngón giao nhau.
Hai người ngay ngắn ngồi ở ghế sau, trong không gian nhỏ hẹp dường như chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở không ngừng.
Qua một lúc lâu sau.
“Thật ngốc nghếch.”

Chu Duật nghiêng người, cúi đầu, lại cắn môi của cô: “Ừ, thật ngốc.”
“Ông chủ Chu, xin hỏi anh là máy lặp lại phải không?”
“Ừ, là máy lặp lại của cô giáo Trần.”
Anh muốn cúi đầu hôn cô lần nữa, nhưng bị Trần Vũ lấy tay che môi lại, lắc đầu: “Không được, sẽ sưng lên.”
Chu Duật cười, hôn lên má cô một cái: “Ừm.”
Trần Vũ không muốn nói lý do vì sao cô đột nhiên bật khóc, Chu Duật cũng không hỏi vì sao, anh chỉ biết bụng của cô giáo Trần đang kêu ầm ĩ, phải đi cho cô ăn no.

Như thường lệ, trường học tan vào buổi chiều thứ sáu.
Trần Vũ không định chuyển đạc trong căn phòng hiện tại sang nhà mới, đang cân nhắc đến trung tâm mua sắm đồ gia dụng, nơi này gần công ty của Từ Văn Tĩnh, còn có thể hẹn một bữa tối.
Trung tâm mua sắm trang trí nội thất gia đình này có bố cục nhập vai, đi ngang qua khu vực ghế sofa, cụ bà cùng cụ ông đeo kính cầm tờ báo ngồi trên ghế sofa, nhìn qua ghế sofa trông rất thoải mái.
Lúc đầu cô chỉ tính đến viê thay một chiếc đệm, nhưng bây giờ Trần Vũ ấn lên ghế sofa, lại ngồi lên, nghĩ đến việc mua một chiếc ghế sofa mới thoải mái hơn.
Cô đẩy xe qua khu cây xanh, ba hàng cây tiên nhân cầu tròn trĩnh đã nở những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, cô cúi xuống cầm một bông nhỏ lên.
Màn hình điện thoại trên tay cô sáng lên, Trần Vũ ấn nghe.
“Tiểu Vũ, bác là mẹ của Hứa Tố, muốn hỏi cháu có thời gian không?”
Trần Vũ khựng lại trong giây lát, đặt cây Tiên Nhân Cầu trong tay xuống, nhìn thoáng qua số điện thoại: “Bác gái, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
“À…chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?”
“Nếu là có liên quan đến Hứa Tố thì cháu cảm thấy không cần thiết đâu ạ.”
Trương Thúy gọi cô: “Không phải.”
“Là bác ly hôn với Hứa Sơn, cháu có thể giúp bác tìm luật sư được không.”
Bước chân Trần Vũ dừng lại.
Cuộc hôn nhân của Trương Thúy với Hứa Sơn có thể kéo dài đến bây giờ, đối với người ngoài cuộc nhìn vào đã là một điều khó tin rồi.
Tính tình Hứa Sơn nóng nảy, lại còn thường xuyên ngoại tình.

Trước khi Trần Vũ kết hôn với Hứa Tố, đã nghe anh ta đề cập một lần.
Hứa Tố dùng cổ phần công ty để ép bố mình, Hứa Sơn mới cắt đứt quan hệ ngoài luồng.

Nhưng Hứa Sơn tệ hơn so với mọi người tưởng tượng, ông ta lại có mối quan hệ mới, vì vậy thậm chí Trương Thúy còn nhờ cô hỏi Từ Văn Tĩnh cách lấy lại tài sản đã tặng đi.
Trương Thúy không muốn gây rắc rối cho con trai mình, nên mới nhờ tới con dâu Trần Vũ.
Trần Vũ nói: “Bác gái, cháu thật sự không hiểu vì sao bác còn tới nhờ cháu, cháu và Hứa Tố đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

“Bác biết, nhưng gần đây nó thực sự rất mệt mỏi, bác không muốn Hứa Tố…”
Trần Vũ lại cầm chậu cây Tiên Nhân Cầu khác lên để nhìn giá cả.
“Bà Trương, xin hỏi bà sẽ yêu cầu một người xa lạ giúp bà xử lý vấn đề ly hôn à?”
Trương Thúy nghẹn họng trong giây lát, sự bất mãn ẩn trong giọng nói ngập ngừng.
“Trần Vũ, sao bây giờ cháu lại như vậy, bác đối xử tốt với cháu, bác nghĩ cho dù có ly hôn, thì cháu cũng coi bác là trưởng bối.”
Trần Vũ nhắm mắt lại, cô nghĩ, Trương Thúy với Hứa Sơn có thể sống cùng với nhau nhất định có lý do.
Cả hai đều có tần số giống nhau.
Một phút trước, Trần Vũ có thể bình tĩnh cúp điện thoại, nhưng bây giờ, cô không muốn làm thế.
Cô hỏi: “Rất tốt với tôi, là tốt thế nào?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, có lẽ Trương Thúy đang nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra ví dụ nào.
“Nếu bà không nhớ rõ, thì để tôi nói cho bà biết trước đây bà đã đối với tôi thế nào.”
“Nhà các người phá sản, Hứa Tố vất vả khởi nghiệp, căn bản không có thời gian về nhà.

Ai là người chăm sóc bà khi bà ốm đau nằm viện? Các người không đủ tiền thuê hộ lý, là tôi vừa chuẩn bị cho bài thi suốt đêm, vừa chăm sóc bà cả một tuần, bà có nhớ rõ không? Nhưng bà thì làm gì, bà cảm thấy tôi không xứng với Hứa Tố, nói cảm ơn tôi đã chăm hộ, nhưng bà vẫn thích môn đăng hộ đối hơn.”
Trương Thúy nói: “Khi đó chúng ta không quen nhau, hai đứa vẫn kết hôn còn gì.”
“Không quen? Ngay cả người xa lạ cũng có lương tâm.

Bà tận hưởng sự chăm sóc của tôi, lại ra oai phủ đầu tôi, bà Trương, bà nghĩ bản thân vì sao có thể làm mưa làm gió?’’
Trần Vũ khoanh tay trước ngực tìm một góc yên tĩnh, trước kia cô ái ngại Hứa Tố, cũng không muốn dây dưa với người khác, nhưng kết quả người ta coi cô là quả hồng mềm, thậm chí còn chặn thông tin liên lạc đổi sang số điện thoại mới, nghĩ rằng cô vẫn có thể tùy ý gọi đến là đến.
Thói quen đổi số điện thoại hóa ra là thừa hưởng của nhau.
“Bà Trương, xin hỏi bà nghĩ tôi nên như thế nào? Là đêm trước hôm lễ, bà và Hứa Sơn yêu cầu tôi ký một thỏa thuận tiền hôn nhân, tôi không được phép lấy bất kỳ cổ phần nào của công ty các người, ngay cả khi các người khó khăn không thể thuê được bảo mẫu vẫn là dùng tiền của tôi.”
“Hay là sau khi kết hôn mỗi lần đến nhà các người phải ngoan ngoãn nghe lời bà, muốn tôi khiêm tốn nhận lời quở trách của Hứa Sơn.

Một nhà ba người các người ở bên ngoài xem TV, còn tôi phải nấu cơm cho mấy người, lúc Hứa Tố định tới giúp tôi thì bà kéo anh ta ra, nói trong phòng bếp có Trần Vũ là đủ rồi, như vậy sao?”
Trần Vũ rất ít khi nói gì tằng tằng liên tục như này, Trương Thúy sợ đến ngây người.
Bà ta không tìm ra được một ví dụ đối xử tốt với Trần Vũ, lại bị cô lôi chuyện cũ năm xưa như cây đậu ra, bèn chột dạ.
“Cô, sao cô có thể nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy trong lòng…”
Trần Vũ nói: “Nhìn theo cách này, có vẻ như cả bà với Hứa Sơn đều không biết xấu hổ.’’

Trương Thúy tức giận: “Trần Vũ! Cô không giúp thì thôi, tôi không thích nghe cô nói nhiều lời vô nghĩa.”
“Vậy bà có thể tắt máy.”
Trần Vũ cười nói: “Không muốn nghe thì tắt máy đi.”
“Lúc nhờ vả người khác đừng dùng bộ dáng cao cao tại thượng, bà và ngài Hứa thật xứng đôi.”
Bên kia cúp máy, để lại tiếng báo bận bíp bíp.
Trần Vũ bỏ điện thoại xuống.
Nhịn một lúc nhưng không nhịn được nữa mới bật cười thành tiếng.
Cô xoay người đụng thẳng vào một bức tường trắng, “rầm” một tiếng, cô choáng váng, cô sờ vào chiếc mũi đau điếng, rồi lại chạm vào cái trán vừa bị va đập.
Một tiếng cười nhẹ từ bên cạnh truyền đến.
Trần Vũ bịt mũi, nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang nhìn cô, thấy cô nhìn sang thì nói xin lỗi.
Trần Vũ vừa xoa mũi vừa nghĩ, quả nhiên vui quá hóa buồn, vừa mới vui vẻ một chút liền bị đập mũi, còn bị người xa lạ cười nhạo.
Cô đẩy xe đến khu cây Tiên Nhân Cầu, cầm lấy hai cây tiên nhân cầu nhỏ.
Sau đó đặt mua một tấm nệm cỡ nhỏ cho giường mới.
Sau khi tính tiền ra khỏi trung tâm mua sắm trang trí nội thất, cô ngồi ở một quán cà phê gần đó, gọi một tách cà phê rồi đợi Từ Văn Tĩnh tan làm.

Gần đây Từ Văn Tĩnh bị mê món cay Tứ Xuyên, nhưng cô ấy không phải là người ăn được đồ cay, vì vậy ăn được một nửa thì đặt đũa xuống, nghiêm túc thông báo cho Trần Vũ rằng cô ấy cần đi một chuyến đến chỗ ngũ cốc luân hồi*
*Nơi luân hồi của ngũ cốc ám chỉ nhà vệ sinh, và ngôn ngữ của nó xuất phát từ tiểu thuyết “Tây Du Ký”.
Bữa trưa tuần trước cũng có kết quả như vậy, Trần Vũ chọn mười món khai vị, Từ Văn Tĩnh thẳng thừng từ chối và nói rằng hôm nay cô ấy không còn là con gà yếu ớt của tuần trước nữa, còn mang theo thuốc tiêu thực, thuốc dạ dày.
Trần Vũ đã hiểu sâu sắc thế nào gọi là nghiện đồ ăn.
Luật sư Từ, người bên ngoài không hay cười, tranh luận có lý, ăn nói hùng hồn, giống như một người em trước ẩm thực Tứ Xuyên.
Cô lặng lẽ thở dài, kêu phục vụ đến gọi một bát cháo bí ngô đến.
Chu Duật: cô giáo Trần, anh tan làm rồi, muốn đón bạn gái của anh.
Trần Vũ cong khóe miệng.
Trần Vũ: Ông chủ Chu, bạn gái anh còn đang ăn bữa tối với luật sư Từ.
Trần Vũ: Anh ăn tối chưa?
Nhắc đến tuần thi, thứ sáu tuần trước là tuần cuối cùng của khóa học OM, chương trình giao tiếp nhóm trong học kỳ này.
Hà Thiến Dao nói với cô, giám đốc Chu gần đây tan làm đúng giờ, làm từ chín giờ đến năm giờ chiều.
Trần Vũ hỏi: “Anh ấy dường như không khuyến khích nhân viên làm thêm giờ.”
Hà Thiến Dao nói: “Phải, ông chủ Chu là ông chủ tốt, anh ấy luôn khuyên nhân viên không nên làm thêm giờ, nhưng anh ấy lại thường ở lại muộn, tám chín giờ, chín mười giờ đều có.”
Trần Vũ chớp mắt, cảm thấy tê liệt trong lòng.
Chu Duật: ừ, ăn rồi, đợi em.
Chu Duật: Miêu miêu standby.jpg
“Làm gì mà nhìn điện thoại cười khúc khích thế?”

Giọng của Từ Văn Tĩnh từ đầu truyền đến, nụ cười trên mặt của Trần Vũ chưa biến mất, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đang đi phía sau Từ Văn Tĩnh.

Từ Văn Tĩnh đẩy kính giới thiệu cho cô: “Không ngờ lại gặp luật sư từ công ty luật của chúng tôi, Trương Thần, vừa mới từ Anh trở về, là sinh viên hàng đầu của LSE, ở bên cạnh nhìn thấy mình nên đến chào hỏi…”
Có vẻ hợp lý, nhưng trong thực tế thì không chứng minh được.
Từ Văn Tĩnh vừa rồi cũng không muốn mang Trương Thần đến, cho đến khi Trương Thần hỏi cô ấy rằng cô gái cùng bàn có độc thân hay không, Từ Văn Tĩnh mới hiểu ra.
“Hi, lại gặp mặt.”
Trần Vũ nhận ra ngay, lúc cô đập đầu vào tường, là người này đứng bên cạnh cười.
Nhưng mục đích của Từ Văn Tĩnh đưa anh ta đến đây vừa nhìn đã rõ.
Trần Vũ nhất thời không nói lên lời, dừng một chút, lễ phép nói: “Xin chào.”
Nhìn thấy Từ Văn Tĩnh đinh kéo người ngồi xuống, Trần Vũ cảm giác sâu sắc sắp có chuyện ra.
Cô hỏi: “Văn Tĩnh, đợt lát nữa bạn trai mình tới đón, Trần Nhất Giai đâu?”
Trương Thần liếc nhìn khuôn mặt hơi xấu hổ của cô gái trước mặt, khẽ mỉm cười, hóa ra đã có bạn trai rồi.
Từ Văn Tĩnh: “Trần Nhất Gia…”
Từ Văn Tĩnh nhíu mày: “Chờ một chút.”
Từ Văn Tĩnh tiễn đồng nghiệp tinh anh của mình đi, ngồi xuống, rót một ly nước ấm, Trần Vũ để cô ấy uống một ít cháo bí ngô kê, Từ Văn Tĩnh gật đầu, uống một ngụm.
Sau đó thở phào một hơi.
Trong nhà hàng Tứ Xuyên ồn ào, một bàn hai người họ yên tĩnh lúc lâu.
Sau một lúc.
“Trần Vũ, không phải cậu cố ý nói dối mình để không phải quen đàn ông đấy chứ?”
Trần Vũ lắc đầu, lại gật đầu: “Văn Tĩnh, mình có bạn trai rồi.”
Từ Văn Tĩnh: “Mình quen không?”
Trần Vũ nói: “Quen.”
Trong lòng Từ Văn Tĩnh dâng lên một phỏng đoán của giác quan thứ sáu của phụ nữ, vì phỏng đoán này cô ấy lại uống thêm một cốc nước nữa.
“Mình…”
“Đừng nói!”
Từ Văn Tĩnh đưa tay ngăn cô lại, cô ấy cầm chiếc ly rỗng, Trần Vũ lập tức ân cần rót đầy, Từ Văn Tĩnh liếc cô một cái, tiếp tục rót ly nước thứ ba, hít sâu một hơi.
Cô ấy ngước mắt lên.
“Là Chu Duật đúng không?”
Thật ra Từ Văn Tĩnh đã chuẩn bị tốt, nhưng khi nhìn thấy chị em mình gật đầu còn cười toe toét với mình, cô ấy vẫn không nói lên lời.
Ngầu thật.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi