AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Bên ngoài mưa đã tạnh, Chu Duật xuống lầu đem rác đổ ra ngoài, vốn là cái ôm chúc ngủ ngon đã biến thành hôn chúc ngủ ngon, hôm nay anh lại mở phương thức hôn chân chính.
Trần Vũ từ kỹ năng hôn của anh đã hiểu được thế nào gọi là “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào chính mình*”, cuối cùng tiễn người đàn ông ba một bước ngoái đầu ba lần, cô dựa vào cửa sờ môi mình, sau đó khẽ cười một tiếng.
*师傅领进门, 修行靠自己 – câu này nghĩa đen là “Thầy có thể dẫn bạn đến tận cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do bạn tự quyết định”.
Kế hoạch cuối tuần là dạy Chu Duật bơi, có thể là do tay chân phối hợp kém, nên hiệu quả học tập của ông chủ Chu ở mức trung bình, có thể bơi tự do bằng tay chân như nhau cũng khá tài tình.
Nhưng Trần Vũ là một giáo viên rất kiên nhẫn, khi Chu Duật lại như một cọc gỗ chìm dần xuống, cô sẽ xuống nước bơi tới, kéo anh ra rồi cẩn thận giải thích rằng hai chân không cần tách ra như bơi ếch, anh cũng không nên tưởng tượng một con ếch bơi tự do trong nước.
Chu Duật gật đầu.
Sau đó nhìn chằm chằm cô.
Trần Vũ hoài nghi tên khốn nạn này có phải lừa gạt cô hay không, rõ ràng mọi thứ đều cần một chút là có thể hiểu, ngoại trừ bơi lội.
Nhưng vẻ mặt của Chu Duật còn rất nghiêm túc, mỗi lần xuống nước bắt đầu bơi đều có dáng dấp.
Trần Vũ quyết định tin anh, dưới ánh mắt kiềm chế lại mong đợi của anh, cô móc cổ anh hôn lên môi anh.
Hai tay Chu Duật quy củ đặt ở hai bên eo cô, cô buông môi anh ra, Chu Duật lại ghé sát vào, Trần Vũ cười híp mắt: “Không được.”
Vốn là bơi đủ một vòng là có thể hôn nhẹ một cái, nhưng giờ không thể bơi một vòng nữa, vì vậy sẽ bơi mười mét, nếu mười mét không được thì năm mét.
Chu Duật nghe xong lại im lặng đứng thẳng nhìn cô, Trần Vũ bình tĩnh hòa nhã, chống khuỷu tay ở thành bể bơi, cô không đeo kính bơi, dịu dàng nói: “Đi xuống đi.”
Chu Duật thành thật bơi mười mét, mặc dù động tác cuối cùng vẫn còn hơi sai, nhưng đã đạt được tiến bộ rất lớn rồi.
Trần Vũ nhìn anh chậm rì rì lại đây đòi phần thưởng.
Lần này anh đặc biệt lâu, lâu đến mức hô hấp loạn lên, lên xuống nhấp nhô.

Ngay cả khi đôi tay nóng rực của anh ngoan ngoãn ở dưới nước, Trần Vũ cũng đẩy anh ra.
Chu Duật híp con mắt đen nhánh nhiễm nồng đậm màu sắc, tự giác lui về phía sau hai bước.

Trần Vũ bảo anh ngồi bên bể bơi, xem cô bơi như thế nào.
Dáng người Trần Vũ nhìn có vẻ gầy nhưng thực ra thon gọn vừa vặn, cô nhanh nhẹn như một nàng tiên cá dưới nước, đôi chân trắng như tuyết của cô tỏa sáng dưới ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Cô nhẹ nhàng bơi qua bơi lại mà không tốn chút sức nào, tay chạm vào thành bể, ngón tay hơi chống lên, sau trồi lên khỏi mắt nước, cô tháo kính bơi ra, từ bậc thang bể bơi ngoài bên trái đi lên.
Chu Duật nhìn cô chăm chú, rồi cầm lấy kính bơi của cô, dùng khăn lông nhỏ lau sạch nước đọng trên người cô, từ tóc đến tai, cổ và xương quai xanh, Chu Duật ngừng động tác, sau đó dùng một chiếc khăn khô lớn quấn lấy cô như một cái kén.
“Vừa rồi anh có nhìn em bơi thế nào không?”
“Không phải dùng lực ở cẳng chân.”
“Nghiêng đầu sang một bên khi cánh tay đưa về phía trước, đừng cúi đầu xuống.”

“Ừ.” Chu Duật cúi đầu càng ngày càng thấp.
Trần Vũ thấy hơi xấu hổ, bèn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng che môi Chu Thần lại: “Không được, anh phải nghe cho kỹ.”
“Được.” Bạn học Chu nắm chặt tay cô.
Bơi được một giờ, Trần Vũ rút tay về, quay lưng về phía Chu Duật: “Em không nói với anh nữa, về nhà.”
Cô bị quấn trong một chiếc khăn tắm lớn, chỉ lộ ra hai cái chân nhỏ nhắn trắng nõn, giống như một con chim cánh cụt nhỏ trắng như tuyết vậy.
Chu Duật cười nhẹ, đi theo phía sau cô.

Sau khi tắm nước nóng xong, Chu Duật lái xe đi lấy visa.
Tới buổi chiều Chu Duật mang laptop đến nhà Trần Vũ, hai người bắt đầu làm việc.
Tuần tới là tuần thi học kỳ, học sinh sắp được giải phóng còn giáo viên thì có thể càng bận thêm một chút, cô phải viết tổng kết học kỳ, còn phải tìm hiểu kế hoạch giảng dạy và phân tích tình hình học tập vào đầu học kỳ, đợi có thành tích của học sinh thì làm phản hồi, cuối cùng là xem lại phần giảng dạy học kỳ.
Bàn làm việc trong phòng sách không lớn, lúc này hai người ngồi đối diện nhau.
Trong căn phòng ấm áp tiếng gõ bàn phím bên tai không dứt, hai người đều cực kỳ nghiêm túc làm việc, Trần Vũ một bên vừa lật sổ điểm của học sinh vừa cau mày viết ra những điểm cần chú ý cho học kỳ tiếp theo.

Lật đến thành tích của Tề Phi Nhai, Trần Vũ mỉm cười, cậu là học sinh chăm chỉ, cứ hai ngày một lần cậu sẽ đến văn phòng đúng giờ với bài vở trên tay, điểm số của cậu tăng đều đặn trong khi chạy nước rút về phía OM.
Tháng trước cô đã nộp đơn xin trợ cấp cho học sinh loại ưu cho Tề Phi Nhai, miễn là điểm của cậu vẫn duy trì như hiện tại cho đến cuối học kỳ, thì học kỳ tới có thể có trợ cấp.
Không biết qua bao lâu, Trần Vũ cuối cùng cũng dừng bàn phím trong tay, cô duỗi lưng một cái, trong khi Chu Duật đang đeo tai nghe ngồi đối diện cô vẫn đang chăm chú vào công việc của mình.
Cô thưởng thức bộ dạng lúc làm việc của anh một lát, người đối diện không hề phát hiện ra.
Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng, rót hai cốc trà nóng, đặt một cốc lên bàn đối diện, Chu Duật lúc này mới rời mắt khỏi máy tính, anh nghiêng đầu tháo tai nghe sang một bên, ngẩng đầu lên.
Trần Vũ: …
Cô không biết làm sao đành cúi đầu hôn anh một cái.
Bốn giờ chiều, Chu Duật đóng laptop lại, ngước mắt lên nhìn, cô giáo Trần không biết đeo kính từ lúc nào, mắt kính mỏng, số độ tương đối nhẹ, chắc là do làm việc trong thời gian dài khiến mắt mờ nên mới đeo kính.
Trần Vũ chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp màu xám nhạt trong nhà, kiểu dáng rộng rãi, mái tóc dài được cô buộc thành kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo bằng dây buộc tóc mà anh đưa cho cô, vắt vẻo sau vai.

Tràn đầy phong độ của người trí thức, điềm đạm nho nhã.
Vào năm đầu tiên Trần Vũ và Hứa Tố kết hôn, cô đã giới thiệu cho anh một giáo viên ngữ văn, khi Chu Duật nghe tin này từ Hứa Tố, anh mất tinh thần một lúc lâu.
Hứa Tố nói với anh như thế nào nhỉ: “Vợ mình nói giáo viên ngữ văn này là một đại mỹ nữ, hai người có thể làm quen một chút.”
“Yên tâm, vợ mình sẽ đi cùng với giáo viên ngữ văn kia, cậu không cần cẩn thận quá.”

Lòng Chu Duật trống rỗng, người anh yêu thầm muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
Nhưng khi nghe Hứa Tố nói cô cũng sẽ đi, anh đã động tâm.
Nhưng cô chỉ xuất hiện vài phút, còn anh bị bỏ lại với một bữa ăn nhạt như nước ốc với một người phụ nữ mà đến bây giờ anh cũng không nhớ nổi tên, người mà anh đã xin lỗi trả tiền trước.
Chu Duật nhẹ nhàng rời khỏi phòng sách, chuẩn bị bữa tốt.

Chu Duật mang bát trứng bắc cà chua từ phòng bếp đi ra, thì Trần Vũ đang mặc áo khoác quấn khăn quanh cổ.
Chu Duật cởi tạp dề ra, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Vũ cau mày: “Học sinh của em đánh nhau, hiện tại đang ở đồn cảnh sát, em phải đi một chuyến xem thế nào.” Nói xong, cô vội vàng trở về phòng ngủ lấy chứng minh thư, kính cũng chưa kịp bỏ ra.
“Đừng vội, anh đưa em đi.” Chu Duật giữ lấy khuôn mặt đang đỏ của Trần Vũ, anh mặc áo khoác vào, để Trần Vũ đi giày trước, anh vào phòng bếp tắt bếp, lấy chìa khóa xe từ lối vào rồi khóa cửa lại.
Trần Vũ còn đang nghe điện thoại tìm hiểu tình huống, cô bị Chu Duật kéo đi trong vô thức, ngồi vào ghế phó lái, đợi đến lúc Chu Duật hỏi cô nói một địa chỉ.
Người ở đồn công an trước tiên liên hệ với giáo vụ trường học, giáo vụ trường học gọi cho Trần Vũ, hiện tại bọn họ không biết lý do đánh nhau là gì, họ chỉ biết rằng nhóm người này đều đang ở trong đồn công an.
Trần Vũ cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Tề Phi Nhai, gọi một hồi cũng không có người trả lời, không biết là bởi vì không tiện bắt máy hay là điện thoại hỏng rồi.
Điện thoại của mẹ Tề Phi Nhai cũng không ai trả lời.
Trần Vũ không biết Tề Phi Nhai có bị thương hay không, người cũng không liên lạc được, vì vậy cô nhìn thẳng vào bảng chỉ dẫn, Chu Duật không nói gì, anh nhìn qua chỉ dẫn nhấn chân ga.
Trần Vũ sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Chu Duật, không cần nhanh như vậy, vẫn nên chú ý an toàn.”
Chu Duật tự nhiên sẽ không lấy cô ra đùa giỡn, may mắn là buổi tối đường không có bị tắc, 20 phút sau xe dừng ở đồn công an, anh đi đỗ xe, Trần Vũ xuống trước.
Cô vội vàng chạy bước nhỏ vào đồn công an, Tề Phi Nhai đang cúi đầu đứng đó, bên cạnh cậu là một hàng người trông giống như những thanh niên xấu, khi Trần Vũ đến gần, mới nhìn thấy khuôn mặt của mấy người này đều có vết thương, quanh khóe miệng hơi đỏ tím của Tề Phi Nhai đặc biệt rõ ràng.
Trần Vũ kìm nén tức giận, đi đến trước mặt Tề Phi Nhai, Tề Phi Nhai cẩn thận nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống.
“Cô là giáo viên cố vấn của Tề Phi Nhai phải không?”
Trần Vũ gật đầu: “Đúng, Tề Phi Nhai là học sinh của tôi, cảnh sát, xin hỏi là đang có chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát đặt hồ sơ lên bàn, hếch cằm, lời ít mà ý nhiều: “Mẹ cậu ta không có giấy phép mở quầy hàng, nhóm người này thu phí bảo kê, học sinh của cô đã đánh nhau với chúng.”
“Cảnh sát, là do tôi không tốt, con tôi vì bảo vệ tôi mới…”
Lúc này Trần Vũ mới phát hiện mẹ của Tề Phi Nhai đang đứng bên cạnh, mái tóc của bà trông có vẻ rối bù, trên mặt còn có nước mắt, Tề Phi Nhai nắm chặt tay không nói lời nào.
Trần Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cảnh sát: “Xin hỏi chúng tôi hiện tại phải phối hợp thế nào?”
“Bạn học này đủ 14 tuổi rồi phải không, đánh nhau vi phạm quản lý trị an, sẽ bị giam giữ phạt tiền.”
Trần Vũ nhíu mày, hỏi: “Xin hỏi hình phạt này có thể giảm nhẹ được không, nguyên nhân chính là do mấy người đã thu phí bảo vệ này một cách bất hợp pháp, Tề Phi Nhai cũng là vì bảo vệ mẹ mình, xin hỏi có thể suy xét giảm nhẹ được không.


Chúng tôi là giáo viên sẽ tiến hành giáo dục, học sinh này sẽ có bài kiểm tra cuối kỳ vào tuần tới, ngài xem…”
Trần Vũ lúc đầu còn nói một cách bình tĩnh, nhưng sau đó ngày càng trở nên lo lắng.
Tề Phi Nhai lén lút nhìn cô, trong lòng vô cùng khó chịu, cô giáo Trần luôn tươi cười, tính tình rất tốt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cô, cô lo lắng cậu sẽ bị phạt.
Viên cảnh sát bất đắc dĩ xua tay: “Đừng vội, tôi còn chưa nói xong, nhưng bởi vì tình tiết tương đối nhỏ, học sinh này chỉ bị cảnh cáo cùng phạt tiền.

Những người này đều trên 18 tuổi, cố tình thu phí bảo vệ, tham gia gây gổ, gây rối, chúng tôi cần điều tra lại.”
“À, ra là vậy.” Trần Vũ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô thở nhẹ một hơi.
“Kiểm tra cuối kỳ thật giỏi, có bài kiểm tra là có thể vô duyên vô cớ đánh người?”
“Thật giỏi, có một giáo viên như vậy, khó trách có thể dạy ra học sinh đánh người!”
Tên tóc vàng đứng bên cạnh Tề Phi Nhai không chút do dự nói lên, Tề Phi Nhai quay đầu lại: “Mày nói lại lần nữa!”
“Tề Phi Nhai, em đừng nói chuyện.” Trần Vũ cau mày nhìn cậu.
“Mấy người im lặng cho tôi, đây là chỗ nào hả!”
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Chu Duật trầm mà hữu lực, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Anh đi vào đồn cảnh sát, thì thấy Trần Vũ đang cố gắng bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận, Chu Duật đứng phía sau Trần Vũ, viên cảnh sát bỗng nhiên sửng sốt một chút: “Chu Duật?”
Chu Duật không nhận ra viên cảnh sát này nên hỏi: “Xin hỏi anh là?”
“À, lần trước hệ thống điều hành giao thông của chúng tôi, anh đi huấn luyện cho chúng tôi đó.”
Chu Duật nhớ lại, rồi gật đầu: “Chào anh.”
Cảnh sát không nghĩ tới vị đại lão này cũng vì học sinh này mà tới, anh quay đầu lại: “Đây cũng là học sinh của cậu?”
Chu Duật nhìn Tề Phi Nhai một cái, Tề Phi Nhai cảm thấy xấu hổ, cậu không biết tại sao Chu Duật lại ở đây, lại càng không muốn anh nhìn tình huống tồi tệ như này.
Chu Duật thản nhiên nói: “Đúng, là học sinh của tôi.”
Bây giờ, không chỉ có cảnh sát, mà cả Tề Phi Nhai cũng ngạc nhìn nhìn anh, Trần Vũ thì mím môi.
“Chậc, có chỗ dựa thật tốt.” Tên tóc vàng lười biếng nói, anh ta huých tay người bên cạnh: “Nó có thể đi học cấp ba thật là đáng ngạc nhiên, đánh người cũng không phạm pháp nhỉ.

Có người xinh đẹp…”
Anh ta đột nhiên không nói nên lời, bởi vì ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của người đàn ông tên Chu Duật kia, nhìn thẳng vào anh ta, cực kỳ sắc bén, cả người anh ta nhất thời tê dại.
Hai giây sau, Chu Duật nói với Trần Vũ: “Giờ xử thế nào?”
Trần Vũ: “Cảnh cáo cùng phạt tiền.”
Chu Duật nhìn cảnh sát: “Cảnh quan, chúng tôi cần ký tên vào thông tin gì?”

“Tiền phạt đã nộp rồi, ký ở chỗ này là có thể mang người rời đi.”
Trần Vũ cầm bút, ký tên rồi đi về phía Tề Phi Nhai.
Tề Phi Nhai cúi đầu đi ra ngoài.
Đợi ra khỏi đồn công an, Tề Phi Nhai đột nhiên nói: “Cô Trần, thật xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”
“Cô giáo Trần, cũng là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên tới đây mở gian hàng, không ngờ lại gặp phải chuyện này, Tề Phi Nhai vì bảo vệ tôi, tôi thật sự xin lỗi cô giáo…”
Trần Vũ thở dài, cô quay sang an ủi mẹ của Tề Phi Nhai một chút, đối với chuyện này đúng hay sai căn bản không cần cô nói, nhà của Tề Phi Nhai rất nghèo, mẹ cậu làm ba công việc một ngày chỉ là để duy trì cuộc sống của họ.
Cô không thể đổ lỗi cho một gia đình kiếm sống nhờ nó được.
Nhưng với Tề Phi Nhai, Trần Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.
*恨铁不成钢-chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Trời cũng đã khuya lắm rồi, Chu Duật chở người đến cửa tiểu khu, mẹ Tề Phi Nhai xuống xe trước, buồn rầu nhìn một hồi, thấy cử chỉ của con trai, thì đi về trước.
Bên trong xe, Tề Phi Nhai trịnh trọng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô giáo Trần, vì cậu đã không thực hiện được những gì mình đã hứa, còn có, cậu không nghĩ Chu tổng cũng sẽ đến, cậu giờ không quan tâm chút nào, chỉ làm cảm thấy có lỗi.
Trần Vũ đã bình tĩnh lại, cô biết bản thân thất vọng với Tề Phi Nhai, cô đã từng khuyên nhủ cậu một lần rồi, lần đó cậu còn bị rụng một chiếc răng.
“Cô…Thật xin lỗi.”
Trần Vũ nói: “Em nên xin lỗi bản thân mình, văn phòng giáo viên đã xoay sở để xin trợ cấp học sinh loại ưu cho em, cô không nói với em trước bởi vì em còn phải vượt qua kỳ thi cuối kỳ, nếu điểm của em đạt chuẩn, em có thể nhận trợ cấp vào học kỳ tới.

Lo lắng nếu nói trước cho em thì em hy vọng nhiều rồi thất bại, cho nên chúng ta đang chờ kỳ thi kết thúc.”
Tề Phi Nhai ngồi ghế sau xe, đông cứng cả người.
Câu sau không cần nói nhiều nữa, bị bắt đến đồn công an nhận cảnh cáo, nhất định sẽ bị ghi tội ở trường, vậy thì tuyệt đối không có khả năng nhận được trợ cấp học sinh loại ưu ở học kỳ tiếp.
Tề Phi Nhai biết học xin trợ cấp cho học sinh loại ưu rất khó, cậu biết rằng đó là một khoản tiền thưởng tương đối hậu hĩnh, đủ để mẹ cậu không phải ra ngoài mở quầy hàng.
Tề Phi Nhai giờ đã nếm trải được tư vị của hối hận, thật ra, lúc đó cậu có thể gọi công an ngay lập tức, thay vì đánh nhau trước.
Tại sao cậu lại bốc đồng như vậy?
Trần Vũ không đành lòng nhìn khuôn mặt ngây ngô dại dột của cậu, nghiêm túc nói với: “Tề Phi Nhai, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, em rất thông minh, rõ ràng có nhiều cách phù hợp hơn, lựa chọn ở trong tay anh, nhưng em chọn nắm đấm, đây không phải là cách chính xác.

Trước khi đưa ra mọi lựa chọn, em phải cân nhắc hậu quả rõ ràng, em không thể thoát khỏi thân phận học sinh của mình, làm những điều học sinh nên làm.

Hành động hấp tấp sẽ không mang lại kết quả như em muốn.”
Cô còn nói thêm một câu: “Trở về suy nghĩ kỹ lại, nghỉ ngơi thật tốt.”
Tề Phi Nhai cúi đầu xuống đất, cậu xuống xe, trước khi đóng cửa còn nói một lần nữa, xin lỗi cô giáo.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi