AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Tháng sáu là mùa tốt nghiệp, Trần Vũ đang dạy lớp tiếng Anh cấp 3 lần đầu tiên, cô đã rời khỏi trường cấp 2 và đồng thời cũng dang cánh bay đến một thế giới mới rộng lớn hơn.
Cô đang sửa bài kiểm tra trong văn phòng thì những học sinh cô dạy đột nhiên túm tụm lại, xô đẩy nhau vào văn phòng, Trần Vũ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này, mỉm cười: “Làm kiểm tra tốt chứ?”
Nam sinh dẫn đầu gãi đầu, cười ngây ngô hai tiếng: “Cô Trần, chúng em đều làm kiểm tra tốt cả .”
Trần Vũ lại nhìn đến trưởng đại diện môn tiếng Anh của cô, đó là một cô bé lịch sự: “Trương Di làm bài thi tốt chứ?”
Nữ sinh hào phóng đáp: “Thưa cô, em nhắm điểm khá ổn ạ”
Bọn họ lôi kéo Trần Vũ xuống cầu thang để chụp ảnh, lúc này các học sinh lớp 10, 11 đang đếm ngược thời gian chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra cuối kỳ, bọn họ chồm ra lan can hành lang nhìn những học sinh cuối cấp đang mặc đồ tự do, trong tay cầm súng phun bong bóng bắn loạn cả lên bằng ánh mắt ghen tị, giám thị trường Nhất Trung trước nay đều quản giáo học sinh theo kiểu “nuôi thả”, nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua hành vi “bung xõa’ này.
Lúc Trần Vũ trở về văn phòng lại thì trên tay cô cũng cầm theo vài bông hoa và vài tấm thiệp đầy màu sắc.
Một giáo viên cùng văn phòng tấm tắc hâm mộ: “Đám nhóc quỷ này cũng còn lương tâm đấy.”
Trần Vũ nhịn không được mỉm cười, nhớ vừa nãy cô bé trưởng đại diện môn Tiếng Anh kéo cô qua một bên, trịnh trọng nói lời cảm ơn cô, khóe mắt Trần Vũ lại cay cay.
Cô bé đã từng là một học sinh trầm mặc ít nói nay đã lột xác trở thành nữ sinh duyên dáng, yêu kiều, tự tin tỏa sáng rồi.
“Cô Trần, hè này cô dự định làm gì thế? Có đi Bắc Âu không?”
Học sinh được nghỉ hè, tuy giáo viên không được nghỉ nhiều như học sinh nhưng nếu so sánh với các nghề nghiệp khác thì giáo viên cũng có kỳ nghỉ hè dài một tháng.
Giáo viên vừa hỏi cô xong cũng nhẹ giọng bổ sung: “Thầy Thẩm cũng đi.”
Trần Vũ đang uống nước, nghe thấy thế bèn xua tay, nhỏ giọng đáp: “Đừng nói bừa, tôi có bạn trai rồi.”
Cô vừa nói xong câu này, lúc ngẩng đầu lên liền đối diện tầm mắt với Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn liền dời mắt đi lập tức, giáo viên bên cạnh cười nói: “Đã biết đã biết.”
Nếu không có dự định khác thì đi Bắc Âu cũng là một lựa chọn không tồi.
Tuy nhiên, hè năm nay cô đã có dự tính riêng rồi.
“Tôi muốn học lái xe!”
Trần Vũ đã có ý định học lái xe từ lâu rồi, đang tiếc nhịp sống an nhàn đã mài mòn ý chí chiến đấu của cô, ví dụ như chuyện hằng ngày Chu Duật đều đưa đón cô.
Trần Vũ muốn học bất kỳ cái gì, Chu Duật cũng ủng hộ cô trăm phần trăm.

Học lái xe xong rồi không lái xe đi cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao cũng có anh mà.
Học xong môn 1, Trần Vũ đợi đến giờ quy định mới bắt đầu lên lớp, buổi tối hai người nép vào nhau, Trần Vũ thỉnh thoảng nhìn điện thoại cười ha ha, Chu Du cúi đầu nhìn thấy một người đàn ông trong video trên điện thoại của cô, anh hôn l3n đỉnh đầu cô hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?
Trần Vũ đang xem clip huấn luyện viên dạy lái xe đang phàn nàn về việc học viên rất ngu ngốc.

Khi anh ta yêu cầu học viên điều chỉnh cần số ô tô thì học viên lại kéo hẳn nó về phía sau ghế và nằm cả người xuống hahaha”
“Còn khi anh ta nói cố lên với học viên thì học viên lại nói cảm ơn!”
“Còn có vụ này, khi huấn luyện viên yêu cầu bóp kèn, học viên hỏi kèn ở đâu thì anh ta lại bảo trên miệng tôi nè rồi kêu bíp bíp bíp”.

Trần Vũ cười đến đỏ cả mặt, lăn lộn trong ngực Chu Duật.
Giống như con heo con.
Chu Duật cũng buồn cười theo.
Trần Vũ cười hết hơi, bỗng cô ho khan một tiếng, Chu Duật vỗ lưng, lo lắng hỏi cô: “Đã đỡ hơn chưa?”
Trần Vũ lấy lại bình tĩnh gật đầu đáp: “Không có việc gì không có việc gì.”
Chu Duật vẫn vẫn còn lo lắng bèn hô hấp nhân tạo cho cô, sau đó liền thuận theo tự nhiên xảy ra chuyện Tấn Giang không thể miêu tả được.
Sau khi xong việc, Trần Vũ như vừa được vớt ra khỏi nước, uể oải không có tinh thân nằm trên người anh.
Nhớ lại kể kể từ sau kỳ nghỉ hè, hầu như ngày nào sếp Chu cũng phải tìm lý do để làm những chuyện đáng xấu hổ, bị lật tới lật lui, cô giáo Trần âm thầm siết tay, không thể không biết tiết chế như vậy được!.
Do hè nên trường dạy lái xe lên lớp rất sớm, mới bảy giờ Trần Vũ đã bị một nụ hôn đánh thức, giọng nói dịu dàng của Chu Duật vang lên bên tai cô: “Bảo bối, mau dạy học lái xe nào.”
Chờ cô gật đầu, Chu Duật bế cô lên, đi đến bồn rửa mặt, lúc này Trần Vũ đang tỉnh táo lại một nửa.
Chu Duật chuẩn bị cho cô một cái túi nhỏ, trong đó có đựng nước uống, kem chống nắng và dầu cù là.
Vì trường dạy lái xe có xe đưa đón nên chỉ cần chờ ở cổng khu dân cư là được.

Chu Duật cầm theo túi nhỏ, anh đứng đợi xe chung với Trần Vũ, Trần Vũ liếc nhìn chiếc túi trong tay anh đột nhiên nói: “Chu Duật, nhìn anh như thế chẳng khác gì một ông bố đang đợi xe buýt của trường tới đón chung với con mình.”
Chu Duật hoàn toàn không ý kiến: “Ừm, em là bé con của anh ”
Xe của trường dạy lái đã đậu ở cổng khu dân cư, huấn luyện viên của Trần Vũ là một thanh niên đẹp trai da đen, khi Trần Vũ ngồi vào xe, Chu Duật nói với anh ta từ cửa sổ ghế phụ: “Vợ tôi làm phiền anh rồi.”
Ban ngày Chu Duật phải đi làm nên lúc ghi danh học lái xe chỉ có mình Tr ần Vũ.
Cho nên huấn luyện viên chỉ nghĩ học viên nhất định là một người đẹp, lúc tới nơi tâm tình còn khá tốt, không nghĩ tới liếc mắt liền nhìn thấy kế bên cô là chàng trai khôi ngô, cao lớn đứng cùng.

Ngọn lửa hừng hực trong lòng anh ta chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt mất.
Huấn luyện viên gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không quá nghiêm khắc đâu.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng tất nhiên thực tế sẽ tùy theo tình hình như thế nào.
Nếu Trần Vũ cảm thấy bình thường khi đọc sách, thậm chí cô còn giỏi thể thao và khiêu vũ nhưng chỉ duy nhất môn lái xe này là bộ môn cô giáo Trần đụng tới lần đầu kể từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay.
Ví dụ như:
Huấn luyện viên trẻ tuổi đẹp trai kiên nhẫn một lúc lâu sau mới hỏi cô: “Cô có nhìn thấy con ốc sên đang bò ở bên trái đằng trước kia không?”
Trần Vũ cau mày, siết chặt vô lăng: “Thấy rồi, tôi phải đạp thắng xe hả?”
Anh chàng huấn luyện viên tụ cho mình một liều thuốc trợ tim, sau đó mở khóe miệng đang cứng đờ của mình đáp: “Hay là chúng ta thay đổi suy nghĩ, vượt mặt nó nhé?”
Cẩn thận, quá cẩn thận.
Cứ mỗi lần cô chạy thêm mười thước, huấn luyện viên trẻ tuổi sẽ rơi nước mắt vì sung sướng.
Buổi tối Chu Duật cổng khu dân cư, huấn luyện viên sau khi đợi Trần Vũ xuống xe đã nhanh chóng chạy đi mất.

Chu Duật bị tốc độ của anh ta làm cho giật mình, anh nắm lấy tay Trần Vũ, cẩn thận đánh giá biểu cảm trên gương mặt bảo bối nhà mình.

Biểu cảm trên gương mặt của Trần Vũ vẫn còn ổn chỉ là đôi mày và đôi mắt hơi cụp xuống, trông có vẻ hơi buồn.

Buổi tối, Trần Vũ lảm nhảm kể lại chuyện sáng nay: “Anh ta muốn em đánh, em tưởng anh ta muốn đánh con muỗi nên mới thắng xe lại, ai dè anh ta muốn em đánh tay lái.

Còn nữa, lúc xuống xe em quên tháo dây an toàn thì anh ta lại hỏi có phải em muốn dắt xe đi theo luôn không.”
Chu Duật nín cười, anh không dám cười to vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô giáo Trần.
Trần Vũ không phát hiện, nhưng khi cô kể xong liền phát hiện bản thân mình không đúng bèn nổi giận: “Tại em không có kinh nghiệm chứ bộ, qua ngày mai là ổn hơn rồi.

Chỉ cần luyện tập từ từ thì cuối cùng thì cũng lấy được bằng lái thôi mà! Anh nói xem có đúng không?
Trần Vũ đang nằm trong ngực Chu Duật bèn ngẩng đầu lên, không ngờ chỗ dựa vững chắc nhất của cô, người bạn trai đang tin cậy nhất của cô đang nhịn cười đến vặn vẹo.
Thấy Trần Vũ nhìn lên, Chu Duật nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, cười thành tiếng
Trần Vũ im lặng nhìn anh, Chu Duật cúi đầu xuống hôn môi cô, anh vẫn cười nói: “Cô giáo Trần của chúng ta nhất định sẽ lấy được bằng lái.”
Trần Vũ cười tủm tỉm, cô cũng nghĩ vậy đấy.
Cuối tuần, Chu Duật đi teo huấn luyện viên đến sân tập lái.
Huấn luyện viên trẻ tuổi kia và Chu Duật đứng một bên nhìn Trần Vũ chạy xe ra khỏi chỗ đậu xe, nhưng anh ta không thể chịu đựng được tốc độ rùa bò của cô nên hét lên: “Đạp chân ga!”
Thế là chiếc xe đột ngột tăng tốc, vượt qua vạch, lao thẳng vào bãi cỏ.
Huấn luyện viên mím môi, chuẩn bị uống thuốc trợ tim.
Trần Vũ cũng biết lỗi, cô hơi áy náy chuẩn bị làm lại lần nữa, bỗng cửa sổ xe bị gõ gõ, cô hạ kính xuống, Chu Duật đưa cho cô chai nước: “Uống nước trước đi, cứ từ từ luyện tập, tốc độ vừa nãy không thành vấn đề, cứ điều chỉnh tốc độ trước đã rồi mới tăng tốc.”
Nói xong, còn sờ sờ đầu Trần Vũ.
Huấn luyện viên nhìn một màn này, cảm thấy thuốc trợ tim trong tay mình không còn mùi hương nữa.
Trần Vũ là người kiên trì, trừ lúc đầu hơi trúc trắc nhưng sau đó quả thật đã có tiến bộ hơn rồi.
Huấn luyện viên còn huấn luyện thêm vài người và Trần Vũ là người ít khả quan nhất, nhưng Trần Vũ lại là người kiên trì nhất, người khác chỉ tập buổi sáng cuối tuần là mệt rồi nhưng cô có thể tập suốt từ sáng đến chiều.
Cho nên, cô là người lấy bằng lái nhanh nhất!.

Một tháng sau, những ngón tay Trần Vũ đều bị rám nắng nhưng cô không quan tâm chút nào, cô cầm bằng lái màu đen trên tay khoe với sếp Chu : “Cần cù bù thông minh nha,xem em lợi hại không nè!.


Nhìn bức ảnh chụp trên bằng lái xe sẽ thấy gương mặt nhỏ trong sáng, đôi mắt lấp lánh của Trần Vũ, Chu Duật ôm lấy cô hôn hôn: “Lợi hại, bảo bối anh lợi hại nhất!”
Vì chúc mừng cô giáo Trần có bằng lái, Chu Duật khui một chai rượu vang đỏ.
Trần Vũ uống xong liền say khướt, còn nghiêm túc dặn dò: “Sau khi uống rượu không được lái xe! Biết không?”
Chu Duật ôm cô lên đùi, hôn lên khóe môi cô: “Được, chúng ta không lái xe, chúng ta lái tàu đi, cô giáo Trần có muốn lấy luôn cả bằng lái tàu không?”
Cô giáo Trần nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Muốn, em muốn lái tàu lớn!”
Chu Duật mỉm cười: “Được rồi, chúng ta cùng nhau lái tàu lớn!”
Trần Vũ bị người đàn ông ôm chặt lấy, trong lúc mơ màng lắc lên lắc xuống, cô thầm nghĩ quả là tàu lớn đi trên biển mà, cứ lắc lên lắc xuống mãi thôi.
Hôm sau khi tỉnh rượu, Trần Vũ không khỏi che mặt khi nhớ lại chuyện tối qua.
Chu Duật thỏa mãn cực kỳ, sáng sớm còn muốn lôi kéo Trần Vũ lái tàu, Trần Vũ lắc đầu tỏ vẻ tàu bị hạn chế đi lại, hôm nay là ngày chẵn nên không được phép ra khơi.
Sếp Chu đành phải tuân theo luật lệ giao thông.
Lúc xuống gara, sếp Chu đứng bên cạnh Land Rover mới toanh mà Trần Vũ chưa thấy bao giờ, mẫu mã xe đẹp và khá êm ái, chiếc xe hoàn toàn sạch sẽ không có hạt bụi nào.
Cô còn đang suy nghĩ không biết nhà nào mới mua xe mới, Chu Duật bỗng nhiên giao cho cô một chiếc chìa khóa xe.
Trần Vũ sửng sốt: “Hả?”
Chu Duật cúi đầu l3n đỉnh đầu cô: “Cô giáo Trần, chúc mừng em lấy được bằng lái xe.”
Khi cô giáo Trần nỗ lực trở thành một người có trình độ lái xe xuất sắc, sếp Chu đã cẩn thận so sánh tất cả những chiếc xe trên thị trường, loại xe cô thích phải đẹp trước đã, nhưng điều đầu tiên anh nhắm đến là sự an toàn.
Sau khi so sánh vô số lần, anh đã chọn chiếc này.
Hôm nay, cô giáo Trần cẩn thận đưa sếp Chu đi dạo công viên bằng con xe mới, tốc độ được kiểm soát ở vận tốc tối thiểu mà đường cho phép, gió hè có hơi say, cô giáo Trần lái xe rất ổn định.
Hôm sau, sếp Chu ôm lấy cô giáo Trần mềm mại và thì thầm nhỏ nhẹ với cô: “Cô Trần à, hôm nay ngày lẻ, tàu xin phép được ra khơi.”
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi