ÁI NHĨ TỔNG TÀI NGHIỆN SỦNG VỢ!


(32)
Ái Nhĩ phản ứng nhanh hơn, liền khụy gối xuống, nhặt hết tài liệu xếp gọi lại.

Lúc tay Ái Nhĩ đưa chồng giấy kia đến trước mặt Tần Dụ, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cùng ánh mắt vô hồn của y, có chút lo lắng hỏi.
“Anh, anh có sao không ?”
Tần Dụ giật mình bừng tỉnh, vết thương trong tim như một lần nữa bị vạch ra, máu chảy đầm đìa không ngăn được.

Y khẽ quay đầu né tránh ánh mắt của Ái Nhĩ, chỉ nhàn nhạt nói.
“Không có việc gì, chỉ là tôi có chút bất ngờ, vì tôi cũng có một người quen tên là Ái Nhĩ.”
Chi tiếc là, tôi không thể nhìn thấy cô ấy thêm lần nào nữa.
Tần Dụ rũ mi, câu nói phía sau y cũng chỉ giữ lại trong lòng.


Ái Nhĩ nghe được lời nói kia của Tần Dụ, trong lòng chấn động không nhỏ, cô đảo mắt, Tần Dụ chỉ trong phút chốc liền trở về trạng thái ban đầu, lãnh đạm, lạnh nhạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không hề chứa một loại cảm xúc dư thừa nào.
Con người này thật kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao, khi đối diện với y, cảm giác thân quen cứ chạy quanh trong người kia lại không có cách nào áp chế nổi.
“Anh cũng quen một người tên Ái Nhĩ? Người đó…” Có khi nào là tôi không?
Ái Nhĩ nói được một nửa liền ngừng bặt, suy nghĩ chạy trong não trở nên rối tinh rối mù, vừa hồi hộp chờ mong, lại có chút thấp thỏm không yên.
Ái Nhĩ trong lời người này nói có thật là Triệu Ái Nhĩ không? Người này thật sự có quen biết cô hay không?
Là vậy đúng không? Cảm xúc quen thuộc kia không phải là giả đúng không?
Tần Dụ không đáp lời, cứ như y vĩnh viễn là một bộ dáng người khác chớ đụng, người khác chớ hỏi như vậy.
Ái Nhĩ nhìn Tần Dụ đã đẩy xe lăn đi, ánh mắt chờ mong thoáng ủ dột, tỷ như vĩnh viễn cô cũng không thể từ thái độ đạm mạc kia tìm ra câu trả lời của mình, chờ mong đem đến liền bị y tàn nhẫn bóp nát, trở thành thất vọng nặng nề.
Tần Dụ biết Ái Nhĩ vẫn luôn  đứng ở phía sau nhìn mình, chỉ là trong đáy lòng tĩnh lặng đã lâu của y đột nhiên bị câu nói kia của cô khuấy động, phút chốc trở nên rối ren khó hiểu.
Y lại bị sao thế này? cái cảm giác tim đập thình thịch quen thuộc này khiến y cảm thấy thực khó chịu, khó chịu vô cùng.

Y chán ghét cảm xúc của chính bản thân mình lại bị một người lạ kiểm soát.
Tần Dụ cưỡng ép sự thôi thúc trong người, bánh xe đang lăn như có như không mà dừng lại, giọng nói của y nhàn nhạt, tựa hồ nếu Ái Nhĩ không chú ý lắng nghe, chắc chắn cô sẽ không thể nghe rõ được.
“Tôi là Tần Dụ…”
Nói xong y hơi nhướn mày về phía hành lang bên kia, cười nhạt nói.
“Người đàn ông kia đang tìm cô đấy, đi đi.”
Ái Nhĩ sửng sốt, theo bản năng lập lại cái tên Tần Dụ kia hai lần trên khóe môi.


Khi cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy Trịnh Minh Hạo mang theo vẻ mặt hốt hoảng đang tìm kiếm mình, trên khuôn mặt chợt xuất hiện một tia áy náy cùng khó xử.
Tần Dụ nghiêng đầu, nhìn thấy hết cảnh tượng kia, nụ cười bên môi cứng lại, chút cảm xúc ít ỏi vừa mới nhen nhóm trong lòng vội tắt phụt.
Ái Nhĩ của y chết rồi, còn cô gái này, chỉ là trùng tên, càng không phải là Tiểu Ái của y, cô gái này, là người của Trịnh Minh Hạo.
Không phải, không phải là của y.
Tần Dụ thở dài, lồng ngực nghèn nghẹn, câu nói hẹn gặp lại bên môi liền nuốt xuống, y xoay xoay bánh xe, lựa chọn việc lặng lẽ rời đi.
Trịnh Minh Hạo cuống cuồng tìm Ái Nhĩ, khi vừa mới ngẩng đầu lên, nhìn nhìn thấy người đã đứng bên cạnh anh từ khi nào, liền vội ôm lấy người vào lòng, cánh tay còn thoáng chút run rẩy.
“Anh.”
Trịnh Minh Hạo buông Ái Nhĩ ra, nhìn trái nhìn phải một phen, sau khi xác định cô không có vấn đề gì, liền thở phào một hơi, nhưng trong lời nói vẫn mang theo ý tứ trách cứ.
“Ái Nhĩ, em đã hứa là không rời đi mà, vì sao lại không nghe lời ?”
Ái Nhĩ nghiêng đầu, nhìn thấy hành lang bên kia đã không còn bóng dáng của Tần Dụ ở đâu nữa, câu hỏi chưa được y trả lời liền mắc ngang ngay lồng ngực.

Cô thở dài, liền vội ấp úng đáp
“Em, em chỉ là muốn đi vệ sinh một chút.”
Trịnh Minh Hạo cũng không muốn là Ái Nhĩ khó xử, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dắt cô ra khỏi từng dãy phòng bệnh, sau đó cùng cô lên xe về nhà.

“Ái Nhĩ.”
Trịnh Minh Hạo nghiêng người thắt dây an toàn cho Ái Nhĩ xong, nhìn thấy sườn mặt của cô, nhịn không được liền gọi một tiếng.
Ái Nhĩ ngẩng người, trong đầu hiện lên khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh lẽo của Tần Dụ, cả âm thanh trầm ấm kia, có chút cảm xúc bị ăn sâu vào trong lòng.
“Ái Nhĩ.”
Ái Nhĩ bị tiếng gọi của Trịnh Minh Hạo làm cho bừng tỉnh, Cô giương mắt nhìn Trịnh Minh Hạo đang ngồi trên ghế lái, ánh mắt thoáng trong veo trở lại.
Trịnh Minh Hạo im lặng khởi động xe, nhớ đến bộ dáng thất thần kia, trong lòng anh  đấu tranh dữ dội.

Mãi đến một lúc lâu sau, anh liền tắt máy xe, để không gian bao lấy hai người trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, lần nữa đưa mắt nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Ái Nhĩ, Trịnh Minh Hạo khẽ thốt ra những lời anh vẫn luôn suy nghĩ trong lòng.
“Ái Nhĩ, em có thật sự là Trịnh Ái Nhĩ của anh không?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi