ÁI NHĨ TỔNG TÀI NGHIỆN SỦNG VỢ!


(41)
Ái Nhĩ nhìn dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình.

“Cái này…sao có thể?”
Rõ ràng chỉ là việc vừa mới xảy ra tức thì, y còn đang trò chuyện cùng cô, vì sao Hoa Thần lại có thể  lên bài nhanh đến như vậy?
Ái Nhĩ đặt mọi chú ý của mình lên ảnh chụp phần số tạp chí mới nhất, chỉ vừa mới được phát hành cách đây hai phút của Hoa Thần, càng xem càng há hốc mồm.

Bài báo không chỉ là những dòng thông tin mơ hồ không phân thật giả đưa về Tinh Hải, càng không giống những chiêu trò luồn lách của các tạp chí khác chỉ để không trực diện đối đầu với Tinh Hải.

Hoa Thần lần này, nói một cách chính xác hơn chính là ra mặt vạch trần Tinh Hải.

Với từng câu chứ không thể phản bác, người viết đã chỉ ra rõ ràng những sai trái trong việc thành lập và kinh doanh Tinh Hải, thành lập bất hợp pháp, sử dụng tài liệu giả, tham ô, còn có việc cố ý làm lũng đoạn nền kinh tế tại Thành phố Z hai năm về trước.


Hết thảy sự việc đã không còn dừng lại ở vấn đề tài liệu cơ mật của một công ty bị rò rỉ, chỉ cần một buổi họp báo, một câu lên tiếng đính chính là có thể bỏ qua,  mà lần này, người cao tầng của Tinh Hải đã có những hành vi gây ảnh hưởng đến lợi ích của một thành phố, điều này chính là gắn liền với pháp vụ, Tinh Hải đã khó mà chống chế hay chạy thoát được.

Lập luận chặt chẽ, chứng cứ rõ ràng, tất cả, toàn bộ đều là sự thật, Hoắc Thuần Khanh có lấp liếm như thế nào cũng không tránh khỏi tội.

Nhưng…vì sao Hoa Thần lại có những bằng chứng này, hơn nữa, sớm không tung ra, muộn không tung ra, lại ngay lúc Tần Dụ ngỏ ý muốn giúp cô, Hoa Thần lại lên bài ngay trong đêm.

Ái Nhĩ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Tần Dụ, trong lòng chợt lẽ qua một ý nghĩ điên rồ.

Có phải, người này đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ từ lâu rồi hay không? Sau đó cứ như thế kiên nhẫn  đợi cô mở lời trước, rồi liền như thế phất tay hành động.

Nhanh gọn, dứt khoát, trong chớp nhoáng làm cho cô sửng sốt đến rối loạn.

“Nhanh như thế đã làm xong rồi, như vậy…”
Có phải quá dọa người rồi hay không? Thế thì cần gì cô phải hợp tác với y chứ, dù sao y chỉ cần búng một ngón tay là có thể đánh cho Hoắc Thuần Khanh thân tàn ma dại, vì cớ gì lại đồng ý với mục đích của cô? Chẳng phải y làm một mình cũng xong rồi hay sao?
Tần Dụ nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Ái Nhĩ, khe khẽ thở dài.

“Tôi có thể tự tin rằng việc mình đã nhận nhất định là sẽ thực hiện được, nhưng cũng không đến mức tự cho mình là thần, việc gì cũng biết, việc gì cũng có thể làm.

Nên nhớ, tôi cũng là con người bình thường, giống như em mà thôi.


Ái Nhĩ mặt đối mặt với Tần Dụ, dù biết rằng y đang muốn an ủi mình, nhưng vẫn không kìm lòng được mà trở nên khó chịu.


Vì cái gì, rõ ràng cô đã sống lại một lần, nhưng so với một người như Tần Dụ cái gì cô cũng không làm được, cái gì cô cũng nhờ cậy người khác, đến mức tiền thuê thám tử cũng đủ mà thuê!
Cô thật là…làm người quá thất bại rồi!
Ái Nhĩ chìm trong hỗn loạn, lại bị câu nói của Tần Dụ kéo về.

“Ái Nhĩ, có phải em cho người đi điều tra Hoắc Thuần Khanh cùng với người đứng đằng sau Triệu Thượng phải không? ”
Ái Nhĩ mở to mắt nhìn Tần Dụ, cô không ngờ Tần Dụ lại có thể nhìn ra mối quan hệ ngầm của Tinh Hải cùng Triệu Thượng, nếu không phải đời trước cô lén nghe được, thì bây giờ làm sao có thể biết mà đi đúng hướng chứ.

Trong lòng Ái Nhĩ vừa khâm phục Tần Dụ, vừa cảm thấy có chút xáo động bất an, như thể mọi việc cô giấu giếm rất kĩ phía sau vỏ bọc này, đều bị Tần Dụ liếc một cái là có thể nhìn ra hết.

Tần Dụ, Tần Dụ, y có thể cao thâm đến mức nào, gian xảo quỷ quyệt đến mức nào, còn có thứ gì mà y chưa phô bài ra nữa, con người này, vì sao cái gì cũng biết được chứ?
“Phải, là em.


Tần Dụ nheo mắt, ra vẻ nguy hiểm gặng hỏi lại.


“Làm sao em có thể biết được chuyện này, tôi điều tra hơn một tháng mới có thể tra ra, còn em, hình như chỉ quen biết hắn ta vài tuần, nói đi, rốt cuộc là em dùng phương thức nào tra ra hả?”
Ái Nhĩ nhắn mi, bỗng dưng rất muốn nói thật cho Tần Dụ biết mọi việc, nhưng cuối cùng, chỉ có thể đáp qua loa.

“Chỉ là em vô tình nghe được đoạn đối thoại của Hoắc Thuần Khanh cùng một người, hình như là Kim Bá Lưu, trong đó có nhắc đến Triệu Thượng, thế nên em mới cho người bắt đầu điều tra từ đó, vốn là để tìm bằng chứng chống lại anh ta, không ngờ nhân lực không đủ, tài lực lại có hạn, nên đành đến xin sự giúp đỡ của anh.


Tần Dụ nghe được lời nói dối hoàn hảo của Ái Nhĩ, chỉ a một tiếng, y vươn người lấy một ly rượu vang, tao nhã nâng ly uống vài ngụm, trong thanh âm mang theo vài phần thông hiểu.

“Hóa ra là như thế, em cũng thật may mắn, cứ như vậy lại điều tra đúng hang ổ của bọn chúng, hành động lại dứt khoát, như biết rõ toàn bộ đường đi nước bước của Triệu Thượng cùng Hoắc Thuần Khanh.

Nếu em không nói sớm, tôi liền có thể nghi ngờ rằng em đã ở trong nhà của Hoắc Thuần Khanh từ trước rồi, bởi vì không tiếp xúc với Hoắc Thuần Khanh trong một khoảng thời gian đủ lâu, thì làm sao em có thể biết rõ bản chất của hắn đến như vậy? Phải không? ”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi