AI NÓI TA RẤT YÊU SƯ TÔN


"Từ hôm nay ngươi không phải tới nữa." Phù Uyên nhàn nhạt nói.

"Ngươi đi được rồi."
Cô nương nọ thấp thỏm rời đi, nhưng vừa ra đến cổng thì lại bị Phù Uyên gọi lại.
"Cô nương chờ một chút!"
"Công tử có gì muốn hỏi ạ?"
"Ngươi có biết người thôn này đã đi đâu hết rồi không?"
"A!" Cô nương nọ hơi giật mình.

"Công tử không biết sao, hơn hai mươi năm trước, người thôn này mắc bệnh dịch lạ, chết sạch cả rồi! Nghe nói là họ đắc tội thần linh, bị thiên đạo trừng phạt.

Ta là người của làng nhỏ gần trấn Tiên Du, khi ấy mới được sinh ra, cha ta kể cho ta chuyện này đó."
Phù Uyên cũng không kinh ngạc, nói: "Cảm ơn."
"Không có gì, không có gì! Ta không làm phiền hai vị công tử nữa."
Sở Tranh nhìn theo bóng lưng cô nương nọ rời đi, cũng không hỏi Phù Uyên cái gì.

Hắn cũng chẳng ngờ tới Cố tiên quân này là Cố tiên quân mà hắn biết.
Tâm trạng Phù Uyên không tốt, sắc mặt cũng mệt mỏi.

Y nói với Sở Tranh: "Sư tôn, ta muốn ngủ một lát, ngươi đừng gọi ta."
Sở Tranh gật đầu: "Ừm.


Cả đêm ngươi không ngủ rồi.

Nếu mệt quá thì nói với ta."
Phù Uyên trở về phòng mình.

Y không hề kinh ngạc khi thấy mọi thứ vẫn như cũ chưa xê dịch chút nào.
Đây là nơi Cố Trường An lấy tim y ra, cho y ác mộng suốt bao nhiêu năm qua.
Y không hiểu tại sao đối phương lại giữ lại nơi này, trong lòng càng lúc càng khó chịu, cuối cùng thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Phù Uyên bị mùi thơm của thức ăn đánh thức.

Cụ thể thì y cũng không biết miêu tả thế nào nhưng tóm lại rất thơm, khiến cho y vốn đã đói bụng nay càng đói hơn.

Phù Uyên còn chưa tích cốc, mấy năm nay hầu hết đều là sư tôn nấu cơm cho y ăn.

Tay nghề của Sở Tranh ban đầu không tốt, nhưng lại vì Phù Uyên mà cố gắng, thật sự rất dụng tâm.
Phù Uyên rời giường sửa soạn một hồi, ra ngoài sân trước nhà chính.

Y thấy Sở Tranh đang bưng thức ăn đặt lên bàn trong tiểu lâu xây cạnh vườn hoa.
Không hiểu sao khi nhìn hình ảnh sư tôn bưng cơm, Phù Uyên lại đột nhiên liên tưởng đến "vợ nhỏ" nấu cơm đợi người...!Song, Phù Uyên cũng sợ hết hồn với liên tưởng của mình, hơi mất tự nhiên nói: "Sư tôn."
Sở Tranh nghe tiếng quay lại, vừa nhìn đã sững sờ.

Hắn thấy Phù Uyên vận một bộ tử y thêu hoa văn hạc trắng.

Tóc dài được cố định bằng ngọc quan, buông lơi sau lưng, một phần tóc mai mềm mại bị gió thổi dán sát bên gương mặt trắng nõn pha chút ửng hồng.

Đôi mắt y sâu thẳm tựa như vực sâu không đáy, đuôi mắt hơi xếch lên, cực kì mỹ lệ.

Không thể nghi ngờ, dung mạo Phù Uyên rất đẹp, tuy không phải thiên hạ đệ nhất nhưng chắc chắn khiến người ta nhớ mãi không quên.
Rõ ràng là nhìn tiểu tổ tông của mình lớn lên, nhưng Sở Tranh lại chưa hề có lần nào ngây ra như vậy.

Phù Uyên càng tới gần, hắn càng nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Sư tôn?" - Phù Uyên nghi hoặc.

"Sư tôn sốt sao? Mặt đỏ hết rồi?"
Theo bản năng, Phù Uyên vươn tay ra chạm thử vào mặt người đối diện.

"Sư tôn không khỏe sao?"
Lúc bị bàn tay mang theo hơi lạnh của Phù Uyên chạm vào mặt, Sở Tranh giật mình hốt hoảng lui lại, không cẩn thận va phải bàn cơm đằng sau...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, để cứu vớt cái bàn cơm yêu dấu của mình, Phù Uyên đã vươn tay ra túm lấy Sở Tranh kéo ngược lại.


Bụp...
Hai người ngã đè lên nhau.

Một tay Sở Tranh còn kịp đỡ lấy sau đầu Phù Uyên, bị Phù Uyên đè nặng, đau đến tê rần.
Sở Tranh kề sát mặt Phù Uyên, ngơ ngẩn nhìn đôi mắt xinh đẹp đang trợn to của đối phương.

Sau đó Sở Tranh vội vàng chống tay đứng lên, chưa kịp đỡ Phù Uyên dậy thì phát hiện hắn đã...!Chảy! Máu! Mũi!!!
Cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với tiểu tổ tông, Sở Tranh vội vàng chạy như bay ra khỏi tiểu lâu, nhoáng cái đã mất dạng.
"???"
Phù Uyên cứ thấy Sở Tranh cứ có chỗ nào đó sai sai, nhưng sai ở chỗ nào thì y lại không rõ lắm.
Vì Sở Tranh đã ích cốc nên Phù Uyên cũng không đợi sư tôn về ăn nữa, với lại y đã quá đói rồi nên một mình ăn cơm.

Ăn xong, dọn dẹp hết thảy rồi mà y vẫn chưa thấy Sở Tranh đâu, bèn đi tìm thử xem.
Sau nhà có một cái hồ nước nhỏ mọc đầy sen trắng, Phù Uyên tìm thấy Sở Tranh đang ngơ ngẩn ngồi ngay bên hồ, chân trần đong đưa sát mặt nước.

Mắt hắn nhìn đăm đăm về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì mà ngay cả khi Phù Uyên lại gần cũng không hề hay biết.
Phù Uyên nghĩ nếu mình mở miệng gọi đối phương trong khi đối phương đang ngẩn người thế này có khi sẽ làm hắn giật mình, thế là y bèn chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi khoanh chân lại.
Sau buổi trưa, trời không nắng nữa mà chuyển râm mát, gió cũng nhè nhẹ thổi.

Hai người im lặng hồi lâu, người ngắm hoa sen, người nhìn mặt nước, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng bình yên tựa như tranh vẽ.

Tưởng chừng như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, bỏ lại hết thảy phong ba bão táp ngoài kia ở phía sau.
Phù Uyên phá tan sự tĩnh lặng khi dẫn linh khí tụ lại thành những "hòn đá" nhỏ, ném xuống hồ, phát ra tiếng nước lõm bõm.

Gần như ngay sau đó, mấy con cá màu lam băng đủ kích cỡ đã ngoi lên gần mặt nước, tranh nhau ăn những viên linh khí thuần tịnh kia.
"A! Còn có cá!" Sở Tranh kinh ngạc thốt lên.
Phù Uyên khẽ cười, lại tụ linh khí ném cho cá ăn.


Y nói: "Loại cá này chỉ ăn linh khí thôi.

Lâu không về, ta còn tưởng tụi nó thành tinh lên bờ hết rồi."
Sở Tranh không nhịn được bật cười.

"Nếu tụi nó thành tinh...!chắc hẳn khi chúng ta về, nhà sẽ biến thành thủy cung."
Phù Uyên: "Ha ha.

Nhà ở trên cạn cơ mà, sao lại thành thủy cung được?"
"Đương nhiên là biến ra rồi!" Sở Tranh đáp.

"Không phải thành tinh sao, phép thuật chắc chắn rất cao minh!"
Phù Uyên lại khẽ cười thêm một chút, sau đó nói với Sở Tranh: "Sư tôn, cá này ăn rất ngon."
"A!" Sở Tranh kinh ngạc.
Phù Uyên lại nói tiếp.

"Tối nay đệ tử muốn ăn cá."
Nghe vậy, Sở Tranh bừng tỉnh.

"Vậy thì vi sư bắt cá!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi