AI NÓI TA RẤT YÊU SƯ TÔN


"Ngươi có biết đường ra bên ngoài không?"
Quỷ ta chần chừ một thoáng chống, rồi gật gật đầu.

Phù Uyên mỉm cười đầy "từ ái", lời ít ý nhiều nói: "Dẫn đường."
Lúc này Sở Tranh lại lo lắng ghé sát bên tai Phù Uyên, hỏi: "Có tin được không vậy?"
"Sư tôn yên tâm, ta phát hiện bọn chúng rất sợ ta, có lẽ là do khí tức sứ giả tộc hoặc lí do đặc biệt nào đó." - Phù Uyên nhỏ giọng đáp lại.

"Đại...!Đại nhân.

Lối này..."
Con quỷ đi tới trước một vách đá, nói tiếp:
"Ở đây có cơ quan ngầm, đẩy một chút là có thể mở ra một lối đi xuống dưới...!Dưới đó có một cái hồ nhỏ, nhảy xuống là có thể thoát ra ngoài."
Sở Tranh đột nhiên nói: "Làm sao chúng ta có thể tin được ngươi?"
Quỷ nọ sợ tới mức nhảy dựng lên, suýt nữa thì đụng phải trần hang.

Nó thề thốt nói: "Ta...!Ta không dám lừa đại nhân đâu! Không tin ngài hỏi tụi nó đi!"
Chúng quỷ đông đúc thi nhau gật đầu.

Phù Uyên nhìn cảnh này thì cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi dám lừa ta và sư tôn...!Ta sẽ cho các ngươi nếm mùi địa ngục trần gian!"

Chúng quỷ lại ra sức gật đầu lần nữa.

Bấy giờ Phù Uyên và Sở Tranh mới đi tới vách đá nơi tên quỷ kia chỉ.

Sở Tranh thử tìm kiếm rồi đẩy một cái, quả thực là có một cánh cửa ngầm, sau cánh cửa là hàng loạt bậc thang dẫn sâu xuống dưới.

Không giống như những tầng trên chỉ tối mờ hoặc tối om, tầng này mọc đầy rêu tân tinh nên sáng như ban ngày.
Hai người bước vào trong, cánh cửa phía sau tự động đóng sập lại.

Đi được nửa chừng, Phù Uyên đã thấy rõ cảnh tượng nơi cuối đường.

Đó là một cái động mọc đầy thứ hoa ánh bạc mà y vừa thấy ban nãy, chính giữa còn có một hồ nước nho nhỏ xanh biêng biếc.

Giữa hồ mọc một khóm hoa sen, nở duy nhất một bông sen trắng thuần khiết thu hút linh khí tụ lại chung quanh.

Sở Tranh đi trước đột nhiên nói: "Đó là bạch liên ăn linh khí trời đất lớn lên, có tác dụng rất tốt cho tu bổ tu vi."
"À...!Vậy chốc nữa ta hái nó cho sư tôn." - Phù Uyên nói.

Sở Tranh khẽ lắc đầu.

"Đều cho ngươi hết."
"Được."
Rất nhanh hai người đã đi hết bậc thang cuối cùng rồi bên hồ nước nhỏ.

Phù Uyên không quá để tâm cảnh vật chung quanh.

Y tụ linh khí thành những bậc nhỏ ngay trên mặt nước, tạo thành con đường dẫn tới chỗ có hoa sen trắng rồi tự mình bước đến đó.

Sở Tranh nhướng mày nhìn những "con đường" mà Phù Uyên mới tạo ra rồi cũng đi theo sau.

Hắn nửa thật nửa đùa hỏi Phù Uyên: "Sao không bay qua cho nhanh?"
"Cảm giác dưới chân không có gì rất tệ." - Phù Uyên nhàn nhạt đáp lại đối phương.

"Với lại ta không biết bơi, sợ nửa đường sẽ rơi xuống nước."
Nghe vậy, Sở Tranh khẽ cười một tiếng: "Tiểu tổ tông của ta phép thuật đầy mình mà còn sợ rơi nước sao? Với cả đằng nào chốc lát chẳng phải nhảy xuống hồ này?"
"Chủ động nhảy xuống và rơi xuống không giống nhau."

Bông sen trắng đã ở ngay trước mắt, Phù Uyên nói xong thì đưa tay ra hái.

Nhưng bông sen trắng này như một ảo ảnh, bàn tay Phù Uyên chỉ xuyên thấu qua nó mà không hề cầm nắm được thứ gì.

Y nhíu mày, thử lại lần nữa nhưng kết quả bông sen trắng vẫn là một ảo ảnh vô thực.

Sở Tranh thấy Phù Uyên cứ đứng im nhìn chằm chằm hoa sen thì hỏi.

"Sao vậy?"
"Ta không đụng vào nó được." Phù Uyên đáp.

"Sư tôn qua đây thử xem."
Y vừa nói xong thì hơi giật mình vì Sở Tranh đã đứng ngay sau lưng.

Sở Tranh: "Để ta thử xem."
Dứt lời, hắn hơi nghiêng người qua một bên rồi đưa tay ra định ngắt lấy đóa hoa sen, nhưng lại túm vào khoảng không giống như Phù Uyên.

Phù Uyên đột nhiên nói: "Sư tôn, hình như ta nghe thấy tiếng gió thổi, còn có...!tiếng côn trùng kêu nữa thì phải."
"Ta nghe thấy rồi." - Sở Tranh đáp.

Phù Uyên tiếp tục nói: "Vậy chúng ta thử nhảy xuống dưới luôn đi, có thể sẽ ra được bên ngoài."
"Vậy đóa bạch liên này..."
"Không lấy nữa, ra ngoài quan trọng hơn."
"Tiểu tổ tông...!Thứ này đem ra chợ tiên giới đấu giá cũng phải hơn năm ngàn linh thạch thượng phẩm đấy, thế mà ngươi lại nói không lấy dễ dàng như vậy ư?" - Sở Tranh nhướng mày hỏi.


Phù Uyên nhàn nhạt đáp: "Có nhiều thứ quan trọng hơn bảo vật thế gian nhiều."
Nghe vậy Sở Tranh liền nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng: "Phải rồi, tổ tông ngươi còn quan trọng hơn bảo vật nhiều."
Phù Uyên không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: "Sư tôn vừa nói gì vậy?"
"Ta bảo ta nhảy xuống dưới trước, ngươi thấy không ổn thì đừng nhảy nhé?" Nói xong Sở Tranh liền nhảy xuống.

Kì lạ là khi Sở Tranh nhảy xuống lại không có tiếng "tùm" rơi nước vang lên, ngược lại là âm thanh như thể hắn đang ngoi ra khỏi mặt nước.

Sau đó Phù Uyên còn nghe thấy giọng nói kích động của Sở Tranh: "A! Ra ngoài rồi! Tổ tông ngươi mau nhảy xuống!"
Phù Uyên thở phào nhẹ nhõm, cũng nhảy theo xuống hồ.

Ào...!Phù Uyên ngoi ra khỏi mặt nước.

Gần như ngay lập tức, y được sư tôn kéo lên bờ, được đối phương ôm vào trong lòng.

Sở Tranh điểm qua một thuật pháp giúp hong khô người họ.

Hai người ngồi trên một mỏm đá nhô cao bằng phẳng.
Phù Uyên không hề chú ý đến tư thế mờ ám của hai người hiện tại mà lại sững sờ nhìn cảnh vật chung quanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi