AI NÓI TA RẤT YÊU SƯ TÔN


Sở Tranh quỳ một chân xuống cho ngang tầm mắt với Phù Uyên, ra dấu cho y lại gần hơn.

Phù Uyên: "..."
Y có dự cảm kì kì.

Đột nhiên hai má y xuất hiện cảm giác ấm áp, Sở Tranh từ lúc nào đã áp tay lên, còn nhéo nhéo như thể đang nhào bột.

Sở Tranh: "Phạt Tiểu Uyên cho ta véo má ba ngày!!!"
Phù Uyên: "..."
Trên đời này còn có người như vị trước mắt này sao?
"Tiểu Uyên, con không vui." - Sở Tranh khẳng định nói.

Đoạn hắn nặn khóe môi Phù Uyên lên thành nụ cười nhân tạo: "Trẻ con thì đừng nên ủ dột nhiều quá, sẽ không tốt cho tinh thần đâu."
Phù Uyên hơi giật mình, nghĩ đến Cố Trường An mình trông thấy ban nãy, bao nhiêu cảm xúc khó lòng đè nén, không nhịn được cười khổ thành tiếng.

"Sư tôn, con có thể ở một mình được không?" Y muốn có không gian một mình suy nghĩ để bình tâm lại.

Sở Tranh sầu không thể tả, nghĩ mãi cũng không ra tại sao Phù Uyên còn nhỏ mà đã sầu muộn như vậy.

Chẳng lẽ tuổi thơ của y tệ hơn hắn nghĩ? Hắn thở dài, lại mỉm cười với Phù Uyên: "Chỉ một ngày thôi đó."
"Vâng."
"Ta vốn định dẫn con đi gặp sư tôn ta.


Nhưng nghĩ lại con và sư tôn đều là kiểu người sáng chiều không hết sầu, gặp nhau nữa chắc ta cũng trầm cảm theo mất..."
Phù Uyên im lặng nghe Sở Tranh nói, trong lòng cũng có một chút tò mò về cái vị sư tổ trong lời hắn.

Sở Tranh nói nói cười cười như thế, nhưng thực tế cũng ít để ai vào mắt, vậy mà với vị sư tổ này hắn có vẻ như rất coi trọng, nói lời chê bai mà vẫn toát lên sự ngưỡng mộ không thể che giấu.

Nhưng y cũng chẳng nghĩ nhiều đến người chưa gặp kia, trong đầu y lúc này còn rối hơn tơ vò.

Y trùng sinh, y vẫn là sứ giả, y còn nhận một thiếu niên còn nhỏ hơn mình làm sư tôn, thậm chí gặp lại Cố Trường An mà y vừa yêu vừa hận...!
"Tiểu Uyên!" - Sở Tranh thấy Phù Uyên thất thần bèn gọi.
Sở Tranh phải quơ tay trước mắt thì Phù Uyên mới thoát khỏi đám suy nghĩ rối bời: "A...!Sư tôn?"
"Ta mong có một ngày con có thể giãi bày nỗi lòng với ta..." Sở Tranh nghiêm túc nói.

"Hãy nhớ, quá khứ không có ta, nhưng hiện tại với sau này, ta sẽ đi cùng con."
Phù Uyên khẽ gật đầu.

Trên mặt y không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn tán thưởng Sở Tranh tận tâm.

Ai dè Sở Tranh lại nhéo má y thêm lần nữa, miệng nói: "Đáng yêu quá đi mất thôi..."
Phù Uyên: "..."
Y thì có cái quái gì đáng yêu cơ chứ?
...!
Vì sự "khẩn cầu" đặc biệt nên Phù Uyên được Sở Tranh cho nguyên một ngày bình tâm.

Phù Uyên được bố trí cho một tiểu viện nho nhỏ ở phía tây Minh Ưu Trúc cung, điều kiện cũng không tệ.

Sáng sớm ngày thứ hai, đạo đồng trong Minh Ưu Trúc cung đến tận cửa gọi Phù Uyên, dẫn y đi tới mảnh sân trước viện trạch của Sở Tranh.

Trên đường, đạo đồng im như thóc, dẫn đến nơi rồi bảo y đợi, sau đó thì lủi đi đâu mất.

Phù Uyên đành phải đợi tê cả chân.

Y đợi đến tận trưa đói mốc meo rồi Sở Tranh mới đẩy cửa phòng mình bước ra.

"Sư tôn."
"Ừ.

Biết tại sao con phải chờ lâu như thế không?" - Sở Tranh hỏi.


Thấy Phù Uyên thật thà lắc đầu, hắn liền nói tiếp: "Thử lòng kiên nhẫn."
Phù Uyên: "...!Vâng."
"Tiểu Uyên, vi sư dẫn con đến một nơi."
Lúc Sở Tranh làm sư tôn, hắn sẽ vô cùng nghiêm túc, Phù Uyên cũng an tâm.

Nhưng hễ cứ rảnh rỗi là người này lại lải nhải rồi bẹo má y, khiến y có đôi khi sẽ muốn chạy khỏi hắn.

Bảo phiền cũng không phải phiền, chỉ là Sở Tranh nhiệt tình quá, khiến Phù Uyên y không đỡ nổi.

Ngày đầu tiên, Sở Tranh dẫn Phù Uyên đến rừng trúc, bảo y tự dẫn khí nhập thể.

Phù Uyên: "Nhưng sư tôn, con không biết làm thế nào cả."
Sở Tranh hờ hững đáp: "Nhắm mắt, bình tâm."
Phù Uyên tâm loạn như ma: "..."
Sở Tranh kiên nhẫn nói: "Dù sao cũng không phải chưa từng tiếp xúc với linh khí, ải đầu tiên này ta tin rất nhanh con sẽ làm được."
Nói xong Sở Tranh liền phất tay áo đi mất, để lại Phù Uyên tự mình vò đầu bứt tai.

Ngoại trừ sử dụng quyền năng sứ giả theo bản năng, Phù Uyên thật sự không biết làm gì với linh khí hay linh căn gì gì đó.

Với lại chỉ những lúc đặc biệt sứ giả mới mượn linh khí trời đất, chứ bình thường y cũng chưa nghe có sứ giả nào làm được việc này, thành thử bây giờ muốn dùng theo cách đặc thù cũng không được.

Phù Uyên ngồi một chỗ thêm một hai canh giờ, nghĩ mãi cũng chẳng ra mình phải làm thế nào, đã thế còn đói muốn chết.

Y bắt đầu hoài nghi Sở Tranh có phải lần đầu nhận đồ đệ nên không có kinh nghiệm, cả cơm cũng không nhớ cho ăn hay không???
Bất tri bất giác đã đến chiều muộn, bầu trời vốn tưởng sẽ âm u cả ngày đột nhiên quang đãng, sườn núi chỗ Phù Uyên hướng về phía tây cũng đón lấy ánh sáng vàng nhạt của cuối ngày.

Tia sáng xuyên qua từng kẽ lá chiếu vào gương mặt non nớt của y, cũng không khiến y quá khó chịu, nhưng lại gợi về những kí ức đã từng tươi đẹp của y.


Người kia chiều nào cũng ngắm hoàng hôn với y.

Hắn nói thế nào nhỉ? Nói là...!
Bất giác có một giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên từ phía sau Phù Uyên:
"Hoàng hôn buông xuống vẫn chưa phải là sự kết thúc của một ngày, đó là khởi đầu...!Khởi đầu cho những kẻ yêu thích bóng tối."
Vẫn câu nói này...!Người kia yêu thích bóng tối, hệt như lệ quỷ chẳng thích ánh sáng mặt trời.
Nghĩ đến mặt trời, tự nhiên Phù Uyên nhớ đến Sở Tranh.

Y quay lại nhìn, Cố Trường An đã đứng đằng sau tự lúc nào, đang hơi cúi đầu mỉm cười ôn hòa nhìn y.

Cố nhân vẫn cười, chỉ là cảm giác không còn như xưa nữa.

Trong mắt Phù Uyên, sự ôn hòa trong mắt người này như thể là một lưỡi dao sắc lẹm đang nhìn chằm chằm mục tiêu mà thôi.

Y bất giác lui lại một bước, hơi mất tự nhiên nói: "Sư bá."
Thấy y ra chiều bài xích, Cố Trường An cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ là không cười nữa.

Hắn gật đầu, rất tự nhiên đáp: "Ừ.

Tiểu Tranh cũng có phương pháp riêng của đệ ấy...!Nhưng xem chừng ngươi vẫn đang bế tắc nhỉ."
Phù Uyên im lặng không muốn nói chuyện, Cố Trường An khẽ nhướng mày, vờ như không thấy thái độ lạnh nhạt của y mà nói tiếp: "Ta có một cố nhân, cũng tên là Phù Uyên.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi