AI NÓI TA RẤT YÊU SƯ TÔN


"Bây giờ sư tôn có hối hận không?"
Sở Tranh không đáp lại câu hỏi của Phù Uyên, nói: "Trước tiên xem thử ngươi bị làm sao đã..."
"Hết rồi..." - Phù Uyên qua loa đáp.
"Ngươi..."
"Sư tôn, ta thực sự không sao."
"Ngươi vẫn dám gọi ta là sư tôn?"
"Vẫn là sư tôn."
Sở Tranh hết cách, bị đẩy ra khỏi ý thức của Phù Uyên.
Phù Uyên bấy giờ mới lặng yên nhìn thức hải của mình, nhìn gốc lê nở đầy hoa giữa một vùng tuyết trắng xóa...!Y thầm nghĩ, cũng được đấy chứ!
Sau đó Phù Uyên tự nhiên nhớ tới Cố Trường An, tự hỏi liệu rằng thức hải người này có phải ngập trong bóng tối hay không? Mặc dù y đã từng dùng ý thức khống chế người khác, nhưng y chưa bao giờ thâm nhập thức hải của người ta, còn chưa từng mở ra thức hải của mình tới giờ nữa là...
Thậm chí Phù Uyên còn không muốn thoát ra khỏi thức hải của chính mình...!Nơi này rõ ràng là phủ đầy băng tuyết nhưng lại không hề lạnh, lại còn thoang thoảng mùi hoa lê, khiến cho nỗi lòng của y bớt đi phần nào nặng nề.
Bầu trời ở trong thức hải là một màn trăng sao, bao lâu cũng không thấy mặt trời mọc.

Phù Uyên không rõ bản thân nán lại trong chính tâm trí của mình bao nhiêu lâu, chỉ biết tới khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc ở Trúc cung Minh Ưu.
Trong lúc vẫn còn mơ màng chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì Phù Uyên nghe thấy có người gọi mình: "Tiểu Uyên!!!"
Lúc này Phù Uyên mới nhớ ra chuyện mình nhập thể cùng với chân thân đã bị tiểu sư tôn nhìn thấy...!Y hơi khẩn trương ngồi thẳng dậy, bất ngờ đập mạnh vào một vật không rõ.
"Uii..." - Chẳng biết là tiếng kêu đau của ai nữa.
Phù Uyên không khỏi có chút buồn cười khi thấy Sở Tranh đang sờ cằm mình rồi nhe răng trợn mắt kêu đau.

Y chắc mẩm là ban nãy Sở Tranh thấy y tỉnh nên cúi đầu quan sát, mới bị hành động ngồi dậy đột ngột của y đập trúng cằm.

Bèn dịu giọng nói: "Đang yên đang lành sao sư tôn lại bất cẩn để ta đụng trúng như vậy?"
Giọng trẻ con đáng lẽ ra chỉ có lảnh lót đáng yêu mà thôi.


Nhưng Sở Tranh nghe thế nào cũng ra sự dịu dàng trong câu nói vừa rồi của Phù Uyên, lại nghĩ tới chân thân Phù Uyên là một nam tử trưởng thành thì hơi ỉu xìu.

Hắn tránh đi tới bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống một cái ghế.
"Đau chết đi được!" Sở Tranh bất mãn, song vẫn không quên quan tâm đối phương: "Ngươi có đau không?"
Phù Uyên tưởng Sở Tranh hỏi chuyện bị đau lúc nhập thể kia, lắc đầu đáp: "Cảm ơn sư tôn, ta không sao."
"Ngươi đấy...!Làm ta lo muốn chết, lâu như vậy cũng không tỉnh lại.

Suýt nữa là ta nhận đệ tử mới luôn rồi đó!" - Sở Tranh hừ lạnh đáp lại.
Phù Uyên kinh ngạc hỏi: "Ta đã ngủ rất lâu ư?"
Nghe y nói vậy thì Sở Tranh thiếu chút nữa là trợn trắng mắt luôn, nhưng vì hình tượng của mình mà nhịn trong lòng, thở dài đáp: "Ngươi ngủ ba năm."
"Cái gì??? Ba năm???" - Phù Uyên kinh ngạc hô lên.
"Phải.

Kể từ lúc ngươi tự chìm vào biển ý thức của chính mình đã không chịu tỉnh lại ở đời thực...!khiến cho ta hết cách, đành phải chờ đợi ngươi tự tỉnh." Nói đoạn Sở Tranh cười xán lạn: "Bây giờ ngươi mười tuổi, ta mười tám tuổi."
Phù Uyên lặng lẽ quan sát Sở Tranh, bảo sao trông đối phương có vẻ cao hơn, giọng nói lẫn gương mặt có phần trưởng thành hơn rất nhiều.

Ngay cả bản thân cũng thay đổi nhiều, hóa ra là vì đã ba năm trôi qua rồi.
Ngẫm lại mọi chuyện, y đột nhiên cảm thấy có chút nực cười.

Trước kia chết rồi tỉnh lại đã qua mười năm, bây giờ mơ mơ tỉnh tỉnh trong thức hải một chốc mà đời thực đã trôi qua ba năm...!thật không khỏi nghi ngờ vận mệnh trêu đùa không cho y trải nghiệm thời gian một cách chân thực nhất.

Y quên mất sứ giả tộc thọ mệnh dài lâu mà tự hỏi có khi nào đến tối nay ngủ một giấc rồi tỉnh lại đã trôi qua một trăm năm, bản thân đã biến thành xương trắng hay không?
"Đã ba năm trôi qua rồi, có nhiều việc chưa kịp làm, vài nơi chưa kịp đi.

Tiểu Uyên, hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài.


Chỉ cho ngươi một canh giờ chuẩn bị thôi đấy..." - Sở Tranh nói rồi rời khỏi phòng.
...
Gần Vô Cực tiên tông có một thành tương đối lớn gọi là thành Bắc Minh.
Thành Bắc Minh mới phát triển từ thị trấn lên thành thị được hơn trăm năm, tuy chưa lớn bằng các tòa thành nổi danh lục địa nhưng vô cùng phồn thịnh, người trú trong thành đa phần đều là tu tiên giả.

Phù Uyên được sư tôn dắt tay đi trong thành, trong lòng vô cùng phấn chấn.

Lần đầu tiên được nếm thử mùi vị nhân gian, y không khỏi thấy đâu đâu cũng mới lạ.

Mới hôm nọ y cũng vào Quy Nam thành đấy, nhưng vẫn chưa nhìn rõ gì cả.

Y đọc nhiều sách, cũng xem nhiều tranh, nên tự nhận bản thân không đến nỗi cái gì cũng không biết.

Nhưng đến khi tự mình thu hết vào tầm mắt từ phố xá đến nhà cửa, từ mấy cửa hiệu ven đường đến sạp hàng rong, rồi cả người qua đường muôn màu muôn vẻ… thì y vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Sở Tranh thấy Phù Uyên thường ngày lạnh nhạt nay đột nhiên phấn chấn hẳn lên thì hỏi: "Tiểu Uyên, ngươi thích nơi này lắm sao?"
"Ừm." - Phù Uyên đáp.
"Mấy thành thị ở trung địa lớn lại còn náo nhiệt hơn thành Bắc Minh nhiều, thế mà ngươi lại thích Bắc Minh hơn hả?" - Sở Tranh nửa đùa nửa thật hỏi.
Biểu cảm trên mặt Phù Uyên hơi khựng lại một chút, sau đó y liền đáp lại: "Thật ra ta sống ở vùng núi Tây Cảnh, chưa từng đi đến mấy nơi như thế này."
Lúc y nhắc đến Tây Cảnh còn kèm theo một chút biểu tình than thở khó thấy.
Sở Tranh "ồ" một tiếng nhưng không nói gì nữa, chỉ chăm chú dẫn Phù Uyên đi.
"Sư tôn." Phù Uyên chủ động gọi.
"Tại sao ngươi không cho ta luyện kiếm?"

Sở Tranh có chút sững lại, hỏi ngược: "Sao ngươi lại hỏi vào lúc này?"
"Nhân lúc nhớ ra nên ta hỏi vậy thôi." - Phù Uyên bình tĩnh đáp.
Thật lâu sau đó, khi cả hai đã đi được một quãng rất dài, Sở Tranh mới đáp lại câu hỏi mà Phù Uyên tưởng chừng sẽ không nhận được câu trả lời từ hắn nữa: "Vì ngươi không phù hợp.

Thân thể ngươi không linh hoạt."
Phù Uyên nghe đến chỗ "thân thể ngươi không linh hoạt" thì không khỏi cười khổ thành tiếng.

Chỉ e là linh hồn y đã khắc sâu rất nhiều đặc điểm của kiếp trước rồi, đừng nói là tứ chi không linh hoạt, ngay cả ngoại hình cũng càng ngày càng tương tự chân thân ban đầu...!Cũng tốt, giống với kiếp trước có khi lại dọa ma được một số người.
Sở Tranh thấy y trầm mặc bèn hỏi: "Nghĩ gì vậy? Không lẽ vì ta nói lí do ngươi không thể nên duyên với kiếm đạo nên không vui sao?"
"Ta cũng tự biết thân mình." Phù Uyên đáp.
"Đến nơi rồi!"
Phù Uyên ngẩng đầu nhìn tấm biển đề "Huyền Vũ cung" rồi lại trầm mặc, cũng không hỏi Sở Tranh đây là đâu mà đi theo hắn vào trong.

Lập tức có người của Huyền Vũ dẫn đường.
"Sở chân nhân đến rồi...!Mời vào, mời vào.

Yến hội đã sắp bắt đầu rồi."
Quẹo qua quẹo lại mấy khúc, bọn họ mới tới được cung điện tổ chức yến hội.
Trước khi bước vào trong cung điện sớm đã tụ tập rất nhiều người, Sở Tranh mới nhỏ giọng bên tai Phù Uyên: "Tiểu Uyên, đây là yến hội mừng sinh nhật thành chủ.

Ngươi không cần phải sợ y, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ta là được rồi."
Trong đầu Phù Uyên nảy lên ý nghĩ tại sao phải sợ người kia? Nhưng y không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì Sở Tranh đã dẫn y bước vào trong.
"Ta cứ nghĩ tam đồ đệ của Thiên Lăng tiên tôn sẽ không tới cho ta mặt mũi cơ đấy..." Giọng nam tử lạnh lùng vang lên, người nọ là Huyền Vũ.

"Lại còn dẫn theo cả nhi tử tới à? Mau...!Người đâu sắp xếp vị trí cho hai người."
Phù Uyên ngẩng đầu nhìn nam nhân có vẻ trẻ tuổi đang biếng nhác ngồi chống trán trên vị trí đầu tiên, không khỏi bất ngờ.

Nếu y đoán không lầm, ấn kí trăng khuyết cùng màu tóc bạc thể hiện đối phương cũng là sứ giả tộc.


Kì thực, sứ giả tộc có bản năng nhận biết được các tộc khác.

Nhưng với đồng tộc thì không thể, trừ phi sứ giả tự tiết lộ thân phận bằng việc để lộ ấn kí trăng khuyết.

Vậy nên Phù Uyên không sợ bị Huyền Vũ nhận ra, tĩnh lặng đứng bên Sở Tranh như một pho tượng.
"Là đồ đệ ta." - Sở Tranh nhàn nhạt đáp lời người kia, sau đó đưa quà đã chuẩn bị cho thuộc hạ Huyền Vũ.
Phù Uyên nghe vậy nhoẻn cười.
Y và Sở Tranh được sắp hai vị trí gần kề, không cao cũng không thấp.

Sở Tranh làm sư tôn không phàn nàn gì nên y cũng yên tâm ngồi xuống.

Nhìn qua quang cảnh đông nhưng không vui chung quanh, Phù Uyên cười nhạo trong lòng.

Đây mà là yến tiệc sinh thần à? Tiệc đưa tiễn cũng chẳng u ám bằng!
Sau đó, Phù Uyên cũng chẳng nhớ bữa tiệc bắt đầu bằng cách nào, nhưng y hoàn toàn không động đũa ăn bất cứ thứ gì, bởi vì Huyền Vũ cứ luôn nhìn chòng chọc về phía mình và Sở Tranh.

Không nhịn được nữa, y hỏi người bên cạnh: "Sư tôn, ngươi có thù với người kia sao?"
"Không có." Sở Tranh lắc đầu.

"Đừng để ý đến hắn."
Phù Uyên gật đầu, hoàn toàn không để ý đến Huyền Vũ.

Ai dè đúng lúc này Huyền Vũ lại lên tiếng bằng chất giọng tràn đầy khinh miệt:
"Đệ tử của Sở Tranh.

Ngươi đó...!Lên đây cho ta nhìn một chút.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi