AI NÓI TÔI KHÔNG YÊU EM

Trong đêm tối tuyết lại rơi, Ôn Cảnh Phạm đứng trước chiếc xe được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, anh mượn ánh đèn mờ nhạt nhìn dòng chữ mà ai đó dùng cành cây viết lên nắp xe mình. Dòng chữ: “I LOVE YOU” không biết ai đã viết lên đã bị tuyết phủ lên trên, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy. Ôn Cảnh Phạm mỉm cười, kéo cửa xe lên xe.

Lúc đên nhà họ Ôn đã là 3 giờ sáng, cả khu biệt thự không một tiếng người, ngoài ánh đèn đường leo lắt thì mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Trước giờ anh không phải là một người nghiện thuốc lá, cực kỳ ít hút thuốc nhưng lúc này đây, ngồi trong xe nhìn từng trận tuyết rơi, cơn nghiện thuốc bỗng nhiên lại ập đến. Anh kéo ngăn kéo nhìn, lây ra gói thuốc và hộp quẹt, mân mê hồi lâu mới đưa đến bên miệng châm lửa.

Khói thuốc màu trắng nhả ra hoà cùng khung cảnh tuyết rơi trước mắt càng thêm trắng xoá. Anh nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Tuỳ An Nhiên, tâm trạng cũng được xoa dịu không lí do, đáy mắt cũng hiện lên ý cười.

Tiến triển rất tốt.

Anh đang chìm trong hồi ức của chính mình nên không phát hiện có một người mở cửa đi về phía mình. Văn Ca đi đến bên cửa xe gõ gõ vài cái, sau khi nhìn thấy đốm lửa đỏ nhỏ ỏ bên trong thì đi vòng qua đầu xe đến chỗ ghế phụ. Lúc đi ngang qua đầu xe thì bỗng thấy hàng chữ mờ mờ trên nắp xe, cô nhíu mày thầm vui mừng.

Cô vừa kéo cửa xe ra thì khói thuốc trong xe cũng theo đó bay ra, xộc vào miệng cô khiến cô ho khù khụ, cô lên xe rồi mở cửa sổ cho thoáng gió. Ôn Cảnh Phạm hạ cửa sổ bên kia xuống rồi vứt thuốc đã được dập lửa ra ngoài, vừa hay vứt đến bên cạnh thùng rác. Anh quay đầu hỏi: “Sao lại là con? Tối rồi sao còn chưa ngủ?”

“Chứ còn muốn đợi cô gái nhỏ nào nữa?” Văn Ca bĩu môi, hơi không vui. Cô nhìn thấy bộ dạng im lặng nhìn ra ngoài cửa như đang nghĩ điều gì, do dự một lát rồi hạ giọng hỏi: “Xin lỗi chú Cảnh Phàm, nếu như không phải cháu lỡ miệng thì có lẽ…”

“Trước sau gì cũng có ngày này.” Anh nhướng mày nhìn cô, thấy mùi thuốc trong không khí vơi bớt thì nâng kính xe lên nói: “Không cần tự trách mình, chỉ cần chú muốn ở bên cô ấy thì sớm muộn gì cũng phải đối diện với ông nội.”

Văn Ca im lặng không nói gì, cụp mắt mân mê ngón tay.

“Từ khi nào cô ấy biết chú là Thời Ngộ?” Anh hỏi.

“Một tháng sau khi con biết thì cô ấy cũng biết. Là do con nói.” Văn Ca ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh bình tĩnh ngắm cảnh vật bên ngoài, không dám nói nhiều, trả lời xong thì lại tiếp tục im lặng.

“Biết vì sao chú không quan tâ m đến sự can ngăn của ông nội mà đi thành phố S không?” Bỗng nhiên anh bật cười.

Văn Ca lắc đầu, cô bắt đầu hối hận vì hành động anh dũng khi nửa đêm nửa hôm thay cô dì nhỏ canh cửa.

Ôn Cảnh Phạm dường như gượng cười một cái, anh không giải thích gì thêm, lắc lắc đầu, cũng im lặng không nói.

Hai người cứ như vậy im lặng nửa tiếng đồng hồ, Văn Ca tưởng mình sắp ngủ đến nơi thì bỗng nhiên Ôn Cảnh Phạm lên tiếng: “Cháu với anh ấy thế nào rồi?”

Mí mắt Văn Ca giật giật, cuộn tròn trên ghế, vẫn còn buồn ngủ nên nói rầm rì: “Chính là lúc đó…ông nội biết…con mới lỡ miệng nói ra vụ của chú…”

Mũi hơi ngứa nên cô đưa tay lên gãi, giọng nói vừa buồn ngủ vừa buồn bã: “Thật ra con thấy chú Cảnh Phàm nói rất đúng, con với chú ấy thật sự không có khả năng. Trước giờ vẫn chỉ có mình con yêu đơn phương…”

Giọng nói đang tràn đầy tình cảm thì Văn Ca bỗng nhiên rầm rì một tiếng rồi rơi vào giấc ngủ. Ôn Cảnh Phạm im lặng nhìn cô hồi lâu, trong lòng nghĩ: Hiếm thấy cô qua lại với ai, chỉ có một người bạn là Văn Ca tính cách đơn thuần, thẳng thắn lại nhiệt tình, thật sự rất hợp với cô ấy.

Đang nghĩ như vậy thì có một người bước ra khỏi nhà, chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, trên người khoác một chiếc áo khoác dài đi đến bên ni. Ôn Cảnh Phạm nhướng mày nhìn rồi liếc qua thấy Văn Ca đang ngủ say đang rầm rì: “Con không nhìn thấy…”

Vừa nói xong thì cửa ghế phụ cũng bị mở ra, Ôn Thiếu Viễn lạnh lùng liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm rồi nhìn Văn Ca đang nằm trên ghế ngủ say, nhẹ nhíu mày nói: “Cô ấy ngủ rồi mà còn không biết khoác cái áo cho cô ấy.”

“Nếu mà em khoác thì bây giờ cái áo của em bị anh quăng trở lại rồi.” Tay Ôn Cảnh Phạm đặt trên vô lăng đang nhẹ gõ, như có như không cười với anh trai mình.

Ôn Thiếu Viễn trừng mắt nhìn anh, môi mím thành một đường thẳng, cởi áo khoác dài của mình đắp lên người Văn Ca. Sau khi đắp xong thì cẩn thận bế cô vào nhà.

“Cậu cũng nhanh vào trong đi, vẫn còn sớm, nghĩ một lát rồi thưa chuyện với ông nội.” Nói xong liền ôm người vào trong.

Ôn Cảnh Phạm im lặng nhìn bóng lưng đó hồi lâu, màu mắt dần tối lại.

- -

Nhờ vào đồng hồ sinh học hoạt động tốt nên trời vừa sáng Tuỳ An Nhiên đã tỉnh giấc. Cô nằm trên giường sắp xếp lại lịch trình hôm nay, nghiêng đầu nhìn đồng hồ rồi cầm chiếc Ipad đặt bên cạnh lên lướt Weibo. Ôn Cảnh Phạm đã lâu không đăng Weibo đã đăng bài mới vào 3 giờ 45 phút sáng.

Thời Ngộ: “Luôn cảm thấy bản thân đã qua cái tuổi thanh niên trai trẻ rồi, đến nỗi làm việc cũng mang theo suy nghĩ cẩn trọng. Sáng nay có việc phải quay lại nhà, bởi vì một số người, một số chuyện, một số cảnh mà thay đổi suy nghĩ. Nếu như em có thể nghe thấy, em có hiểu được hay không?”

Bên dưới là hai bức ảnh. Một bức chụp dưới ánh đèn mờ ảo có thể thấy được hàng chữ “I LOVE YOU” ở trên nắp xe, một bức chụp bước chân lẻ loi trên nền tuyết. Phía dưới cùng có một đoạn video nhỏ. Tuỳ An Nhiên do dự một lúc cũng bấm vào đó. Trong nhiều tạp âm, hô hấp của anh đặc biệt rõ ràng, xen lẫn là tiếng gió tuyết mùa đông lạnh giá ở thành phố A, lạnh buốt mà triền miên. Giọng của anh trầm thấp, giống như đang kề bên tai cô nói: “I love you.”

Tuỳ An Nhiên vẫn luôn cảm thấy không có câu nào thể hiện cảm xúc bằng câu nói “Anh yêu em” nhưng giọng nói trầm thấp của anh lại giống như những phím đàn, giống như sợi dây đàn đang căng cứng, đánh thẳng vào lòng người. Cô thích giọng Anh-Anh của anh, vừa nhã nhặn cao quý vừa thâm tình quyến luyến.

Ngày mới vừa bắt đầu đã cảm thấy ấm lòng. Chỉ là khởi đầu suôn sẻ không có nghĩa là sẽ có một “Happy ending”, Tuỳ An Nhiên vừa xuống lầu đã thấy xe của Tuỳ Kiến Quốc đỗ ở trước khu chung cư, nụ cười cô bị đông cứng ngay bên khoé miệng.

Tuỳ Kiến Quốc ngồi bên cạnh cửa xe, cách một đoạn không gần không xa nhìn cô, thấy cô không có ý định bước đến liền nhíu mày, hạ giọng gọi cô: “Còn không đến đây? An Nhiên!”

Tuỳ An Nhiên không ngẩng đầu, cô nhắm mắt lại, ngón tay vỗ trán hai cái, cố gắng để bản thân bình tĩnh, đợi mọi thứ ổn rồi cô mới lạnh mặt bước qua, kéo cửa ngồi vào xe.

Không khí trong xe rất ấm áp, Tuỳ Kiến Quốc cầm túi đựng đồ ăn sáng đưa qua cho cô, thấy cô nhận lấy sắc mặt mới hoà hoãn hơn: “Đi đâu đó? Ba chở con đi.”

“Đến quảng trường trung tâm thành phố thì cho tôi xuống.” Cô mở túi giấy ra xem, ăn thử vài miếng một cách không hứng thú rồi lấy giấy ra lau tay: “Ông tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Buổi trưa đi ăn cơm với ba đi.” Ông nói xong lại sợ cô từ chối, nhanh chóng nói thêm: “Có một chuyện, con cũng nên biết.”

Tuỳ An Nhiên nhíu mày nhìn qua, trên mặt tràn đầy sự phòng bị không chút che giấu: “Nếu như không quan trọng thì bây giờ ông nói luôn đi, gần đây tôi rất bận, có lẽ không có thời gian ăn cơm với ông đâu.”

Tuỳ Kiến Quốc không hề để tâm đến thái độ của cô, tiếp tục hạ giọng dỗ cô: “Nhà hàng đó ở gần đây lắm, sẽ không làm lỡ thời gian của con đâu.”

Tuỳ An Nhiên nhếch miệng, thấy ông cứ nhìn cô cười, bộ dạng như sợ cô từ chối. Lời từ chối đã đến bên miệng nhưng cô vẫn không thể nói ra.

- -

Hiếm khi con cháu nhà Ôn gia có mặt đầy đủ ngồi ăn sáng, ông nội Ôn xuống lầu nhìn thấy các cháu trai cháu gái đều đủ cả chỉ thiếu mỗi Ôn Cảnh Nhiên, vui vẻ mỉm cười. Ông đi đến sau nhà tưới cây, tập thái cực quyền như thường lệ, đến 7 giờ hơn mới gọi dì Tân kêu mọi người xuống lầu ăn sáng.

Gần đây Văn Ca phạm sai lầm nên không dám nói chuyện, cả buổi chỉ im lặng ngồi bên cạnh Ôn Thiếu Viễn. Ôn Thiếu Viễn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Văn Ca, đến cả Ôn Thời Thiên cũng im lặng húp cháo, cả bàn ăn như chỉ có Ôn Cảnh Phạm và ông nội.

Một già một tre một khi đối đầu với nhau thì ai cũng không chịu mở miệng trước. Ôn Thiếu Viễn ăn xong dẫn theo Văn Ca rời đi, Ôn Thời Thiên ngẩng đầu nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm của hai người cũng thức thời rời đi bảo vệ an toàn bản thân.

Đợi mọi người đều đi hết Ôn Cảnh Phạm mới buông đủ, trực tiếp nói: “Ăn cơm với ông một bữa mà chân tay cũng không linh hoạt nổi rồi.”

Ông nội Ôn liếc anh một cái, không đáp lời.

“Không để ý con?” Lông mày Ôn Cảnh Phạm giật một cái, chơi xấu nói: “Cũng lâu rồi ông chưa gặp Phàm Hi phải không? Lát nữa con chở Phàm Hi qua chơi với ông cho đỡ buồn.”

Ông nội Ôn đặt mạnh chén xuống bàn, trợn mắt nhìn: “Đồ nhóc khốn nạn.”

“Chuyện của con ông có thể xen vào, có thể đưa ý kiến hoặc không vui không hài lòng nhưng chuyện của Tuỳ An Nhiên thì không thể.” Ôn Cảnh Phạm nhìn ông, đôi mắt lạnh lùng thể hiện sự quyết tâm.

“Cả một đám cháu cũng chỉ có cháu mới dám nói với ta như vậy.” Ông nội hừ một cái, hỏi: “Ta không vui thì con không làm nữa?”

Ôn Cảnh Phạm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ông không vui là chuyện của ông, nên làm thì cháu sẽ làm.”

“Ta đã nói cô gái đó không thích hợp, không nói đến gia cảnh không thực tế kia, tính cách cũng đã không được.”

Đôi mắt Ôn Cảnh Phạm tối lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại: “Ông nói chuyện với cô ấy rồi?”

“Ta vẫn luôn qua lại với ba của nó, lần trước trước khi ta đi, ba nó đích thân tới nói chuyện với ta.” Ông nội do dự hồi lâu rồi mới nói: “Cảnh Phàm à, đứa trẻ này thật sự không hợp với con. Nó im lặng ít nói, làm việc không lạnh không nóng, ba mẹ ly dị. Theo ý của Kiến Quốc thì muốn nó quay về nối nghiệp ông ta, các con một người trên trời, một người dưới đất, nó sao có thể buông bỏ công việc ở nhà chăm sóc con, sinh con đẻ cái chứ?”

Rõ ràng Ôn Cảnh Phạm chưa nghĩ đến chuyện này, đôi mắt anh lảng tránh, không nói gì.

“Những gì cần nói ta đều nói rồi, con cháu nhà họ Ôn chúng ta ai kết hôn mà không nghe lời người lớn chứ? Con với Thiếu Viễn là anh em ruột, ba mất sớm, ta không quản thì ai quản đây? Đừng nói là ta tư tưởng phong kiến, thành gia lập nghiệm, nối dõi tông đường đều là những điểu tổ tiên dạy bảo. Con muốn mở công ty, ta để con mở. Con muốn đi thành phố S mở, ta không quản nổi con, con cũng đi rồi. Con còn muốn sao nữa?”

Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn ông nội, ngón tay vân vê, vẫn chưa từ bỏ ý định của mình: “Con chỉ muốn ở bên cạnh mình cô ấy, không có hai người thuộc về nhau. Con chỉ muốn cô ấy.”

Ông nội nghe những lời này ngẩng người, chòm râu lên xuống phập phồng, tức giận nói: “Thằng nhóc khốn nạn, ông nói cho con biết, ba nó cũng cảm thấy hai đứa không hợp nên đã bắt đầu giới thiệu người cho cô bé đó rồi. Con muốn! Con muốn là được à?”

Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, ngón tay không động đậy, cả người toát ta khí lạnh. Anh phản kháng trong im lặng, ông nội càng thấy càng tức, gạt phăng khăn trải bàn kéo theo chén đũa rơi xuống phát ra tiếng động to lớn, kinh động đến dì Tân luôn chú ý đến động tĩnh bên này, dì vội vàng chạy ra nhưng thấy sắc mặt của hai ông cháu nên không dán tiến lên.

Ôn Cảnh Phạm vẫn ngồi như vậy, mặt mày vẫn bình thường, ngón tay đặt trên chuỗi vòng tử đàn, nhẹ gảy từng hạt: “Con quen biết cô ấy ở chùa Phàm Âm, quen biết bao lâu yêu thích bấy lâu, cũng không phải chưa từng từ bỏ. Tình cảm của con không phải loại xúc động nhất thời. Có lẽ giống như ông nói vậy, tính cách của cô ấy không khôn khéo, không giỏi giao tiếp, làm việc không nóng không lạnh; nhưng con thích cô ấy, con thấy đều rất tốt.”

Sắc mặt ông nội tái mét, bởi vì tức giận bị đè nén tới cực điểm nên bỗng nhiên tỉnh ngộ, cơn tức dần nguôi ngoai: “Ta không quản con cưới ai, cưới thế nào, ta chỉ có một yêu cầu: Con – phải ở thành phố A.”

- -

Sau khi Tuỳ Kinh Quốc đưa An Nhiên đến phòng thu âm thì xe không hề di chuyển, dừng ở bên đường đợi cô, đợi cô nghỉ trưa cùng đi ăn.

Cả một buổi sáng Ôn Cảnh Phạm đều không ghé qua.

Lục Tập Phương thấy cô không tập trung, sau khi điện thoại cho Ôn Cảnh Phạm thì nhíu mày nhìn Tuỳ An Nhiên đnag im lặng ngồi bên ngoài phòng thu, anh đẩy một nhân viên lồng tiếng chuyên nghiệp đi vào trong.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn phòng cách âm, suy nghĩ rồi hỏi: “Hôm nay anh ấy không đến sao?”

“Buổi chiều sẽ qua.” Lục Tập Phương ngồi xuống, đưa một bình nước cho cô, nói: “Bây giờ cô cứ ngồi đây nghe cho quen, đợi Thời Ngộ đến, hai người lại tiếp tục.”

Tuỳ An Nhiên không cảm thấy một mình mình có thể lồng tiếng xong, không có người hướng dẫn cũng có thể làm được.

Đến giờ ăn trưa, cô chào hỏi với Lục Tập Phương rồi rời đi.

Buổi ăn trưa diễn ra ở một nhà hàng cao cấp ở quảng trường, Tuỳ Kiến Quốc đã đặt bàn trước, thấy Tuỳ An Nhiên đẩy cửa bước vào, ông mỉm cười, vẫy tay: “Con gái tôi đến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi