AI NÓI TÔI KHÔNG YÊU EM

Trận tuyết vài ngày nay cuối cùng cũng ngừng nhưng lớp tuyết dày vẫn còn chưa bắt đầu tan, ngoài trời vẫn một màu trắng xoá.

Lớp tuyết trên đường đã được đẩy sang hai bên đường, chất thành đống.

Dưới lớp tuyết dày, những cây hoa đào trồng lúc phủ xanh thành phố toả ra hương thơm nhàn nhạt, càng nhìn càng thích.

Không biết trẻ con nhà ai dậy sớm như vậy, chúng đang chơi nặn người tuyết và chọi tuyết vào nhau dưới lầu, những chiếc áo ấm nhiều màu sắc nổi bật trên nền tuyết trắng.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi đến phòng thu âm. Không biết là ý của Ôn Cảnh Phạm hay do Lục Tập Phương sắp xếp, phòng thu âm đã đổi sang phòng khác, ngoài Lục Tập Phương và nhân viên thu âm thì chỉ có hai người nữa thôi.

Ôn Cảnh Phạm vừa bước vào phòng đã quay người nhìn Lục Tập Phương đang nói chuyện với nhân viên thu âm ở phía sau, nói với cô: “Em đợi anh một lát.” Sau đó kéo Lục Tập Phương đi ra chỗ khác.

Không biết hai người đã nói những gì, vài phút sau cả hai cùng bước vào, sắc mặt đều bình thường như không có gì xảy ra cả.

Bởi vì lúc trước có tiếp xúc sơ qua với công việc lồng tiếng này nên bây giờ Tuỳ An Nhiên làm việc không quá bỡ ngỡ, lại có thêm Ôn Cảnh Phạm ở bên cạnh nên việc thu âm của chiều nay diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Sau khi ăn trưa xong, Ôn Cảnh Phạm và cô trực tiếp đi đến trung tâm mua sắm gần đó. Có lẽ là do hôm nay là thứ bảy nên người trong trung tâm khá đông. Anh đi bên ngoài, mặc dù biểu cảm trên mặt như không quan tâm nhưng lúc nào cũng để ý đến động tĩnh của cô.

Cả buổi trưa dạo mua đồ, chỉ cần Tuỳ An Nhiên nói mua gì anh đều nói được, kết quả là…mua cả một xe đồ…

Vẫn còn sớm nhưng cả hai đều không thích đi dạo phố nên ghé một quán trà ở lầu hai nghỉ ngơi một lúc. Cả lầu hai là khu mua sắm đồ trẻ em, ngoài ra còn có một khu vui chơi trẻ em nằm ngay bên cạnh quán trà – đây là điều mà cả hai người không hề nghĩ đến.

Ôn Cảnh Phạm từ lúc bước vào quán cứ luôn nhìn sang khu vui chơi trẻ em bên cạnh không dời mắt, không biết là nghĩ gì mà lại nhìn một cách chăm chú như vậy.

Nhìn như vậy thật lâu anh mới thu hồi tầm mắt, nhấp một ngụm trà, nói: “Anh ra ngoài một lát, sẽ trở lại ngay.”

Mặc dù Tuỳ An Nhiên không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Sau khi anh rời đi, cô liền cúi đầu đọc tạp chí trên bàn, không hề để ý hướng anh đi.

- -

Lúc quay về phòng thu âm, Lục Tập Phương buổi sáng luôn không ngừng nháy mắt đã không thấy người, chỉ còn mỗi nhân viên thu âm đang ngồi trước dàn thiết bị đọc báo. Thấy hai người bước vào người đó nói: “Chiều nay đạo diễn Lục có việc, đạo diễn nói một mình ngài Ôn cũng có thể làm được.”

“Vậy cứ làm y như khi sáng.” Anh lấy bình nước, đưa cho cô: “Bắt đầu nha? Chúng ta thu một lát rồi về sớm.”

“Về sớm?” Tuỳ An Nhiên ngây người.

“Quên rồi à?” Anh cong miệng cười, kéo cửa kính phòng ghi âm đi vào trong rồi mới chậm rãi nói: “Đồ đạc chúng ta mua đã hẹn 5 giờ sẽ giao đến, đương nhiên chúng ta phải về sớm một chút rồi.”

Tuỳ An Nhiên “Ừ” một tiếng, không còn ý kiến gì nữa.

Công việc lồng tiếng không hề thú vị như Tuỳ An Nhiên nghĩ, có những lúc cảm xúc không đúng hay khẩu hình không khớp phải bắt đầu nói đi nói lại câu đó, càng nói càng mệt mỏi.

Ôn Cảnh Phạm không ngại phiền hà, tay anh đặt phía sau ghế của cô, tuy ngồi không gần nhau nhưng anh vẫn tạo cho cô cảm giác có thể dựa vào anh.

Anh cực kỳ thả lỏng, chân dài duỗi thẳng, bình tĩnh nhìn cô.

Tuỳ An Nhiên mới đầu còn có cảm giác kỳ kỳ nhưng thấy nhân viên thu âm ngoài kia không hề quan tâm, ngay cả nhìn còn không thèm nhìn thì lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to.

Luôn có một người khiến bạn cứ không ngừng phóng to cảm giác của bản thân. Ví như trong không gian, hô hấp của anh còn rõ ràng hơn không khí.

Bởi vì phần lồng tiếng của “Cửu chuyển” đã bước vào giai đoạn gần cuối, cô nắm nắm được một số kỹ năng cần thiết nên một buổi chiều tuy gấp rút nhưng không có gì không thuận lợi.

Đương nhiên, cuối cùng Tuỳ An Nhiên tổng kết lại là…hiệu suất làm việc cao, tất cả là nhờ có đại thần bên cạnh mà hầu như chỉ cần một lần là qua. Như vậy liền có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Đợi đến lúc về được đến nhà trời đã sẩm tối, tấm màn đen dần buông xuống. Những đám mây nhuốm màu hoàng hôn đang nhè nhẹ trôi.

Phàm Hi sau khi lười biếng nằm dài trên ban công thì lại vào nhà. Nó trở lại thì một xe lớn “chiến lợi phẩm” cũng vừa đến.

Bởi vì khoảng cách bậc thang có hơi cao, lại thêm lúc mua đồ hai người cũng đã suy nghĩ đến việc này nên đồ đạc đa số đều có thể tháo rời. Tuy mất một chút thời gian nhưng cuối cùng cũng đã sắp xếp xong.

Bởi vì “điều kiện” để nấu nướng không đủ nên ngày mai vẫn cần phải đi mua thêm một ít vật dụng phòng bếp, vì vậy tôi nay chỉ có thể đặt đồ ăn ngoài.

Ôn Cảnh Phạm nghe điện thoại xong liền đi tìm Tuỳ An Nhiên. Cô đang quét dọn phòng ốc, Phàm Hi vờn vờn bên chân cô kêu “meo meo”, cảm giác như đang chỉ tay năm ngón nhưng thực tế thì…nó chạy qua trái xong lại chạy qua phải, cực kỳ làm phiền người khác.

Tuỳ An Nhiên hơi đau đầu, cô xoa xoa thái dương, thương lượng với Phàm Hi: “Nếu em đi chỗ khác chơi ngày mai chị sẽ thưởng cho em ba con cá đù vàng.”

Phàm Hi “meo” một tiếng, vẫy vẫy đuôi, không đồng ý: “Chỉ có ba còn cá đù vàng mà muốn trẫm đi chỗ khác? Rõ ràng là đang mơ giữa ban ngày mà!”

“5 con, nhiều quá em lại ăn không hết.”

Đôi mắt màu xanh ngọc bích của Phàm Hi đảo qua đảo lại hồi lâu, dường như đang suy nghĩ: “Mới có 5 con, nếu Trẫm không ăn hết ngươi có thể chia ra cho Trẫm ăn mà!”

“Liên tiếp hai ngày, mỗi ngày 5 con.” Thật ra là Tuỳ An Nhiên đang tự mình chơi, thấy phản ứng của Phàm Hi khá thú vị nên mới nổi hứng trêu ghẹo.

Cô vừa nói xong, Phàm Hi liền đưa chân vỗ lên chân cô một cái như đang nói “thành giao”, sau đó quay người biến thành con mèo cao quý, lạnh lùng rời đi.

Ôn Cảnh Phạm tựa bên cửa, đưa chân đá nhẹ Phàm Hi một cái, bật cười. Phàm Hi động tác linh hoạt, chân chạy đi nhưng mắt vẫn nhìn về phía này: “Loài người ngu ngốc, cưới vợ liền quên Trẫm, không chơi với ngươi nữa.”

Nghe tiếng cười, Tuỳ An Nhiên quay người lại, thấy anh bèn hỏi: “Làm xong cả rồi?”

“Ừ.” Ôn Cảnh Phạm bước đến, cầm lấy chổi lau nhà trong tay cô: “Để anh làm cho.”

Dọn dẹp nhà cửa xong thì đồ ăn đã được giao đến, vẫn còn nóng hôi hổi. Dọn bát đũa, ngồi xuống cùng ăn là hành động rất bình thường trong gia đình mà so với hôm qua hai người đã tự nhiên hơn không ít.

Ôn Cảnh Phạm múc cho cô chén canh, im lặng một lúc rồi nói: “Còn khoảng 10 ngày nữa là đến năm mới rồi, năm nay em đón năm mới ở thành phố L đi, chúng ta quay về thăm mẹ.”

Anh vừa nói xong Tuỳ An Nhiên liền ngây người, canh nóng sắp đổ ra khỏi thìa mà cô không hề biết. Cứ ngây người vậy hồi lâu cô mới chầm chậm uống ngụm canh nguội đó rồi gật đầu: “Buổi tối em sẽ nói chuyện với mẹ.”

Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn cô: “Có phải còn có vấn đề gì không?”

“Không có.” Tuỳ An Nhiên lắc đầu, “Mẹ biết anh, cũng rất thích…”

Ôn Cảnh Phạm “Ừ” một tiếng, thấy cô vẫn còn điều muốn nói, lông mày khẽ nhíu lại: “Ăn xong rồi nói.”

“Ừ.”

Hai người ăn cơm xong thì trời đã hoàn toàn tối. Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra có thể thấy được ánh đèn đường, cả đêm tối dường như được thắp sáng bởi ánh đèn này.

Anh rửa chén bát, cô nấu một ấm nước sôi rồi đi cắt trái cây. Khi đã làm xong tất cả mọi thứ thì cũng chỉ mới có 7 giờ hơn.

Phàm Hi đang làm ổ trên sofa xem TV, đài Trung Ương đang phát chương trình Thế giới động vật, nó cuộn tròn người lại, mắt không di chuyển, hứng thú ngập tràn. Ôn Cảnh Phạm vừa ngồi xuống nó liền tự giác di chuyển qua phía anh, nằm trên chân anh, tìm một tư thế thoả mái ngủ.

Không biết đụng vào thứ gì khiến nó khó chịu, nó đứng dậy đưa chân cào cào. Đáy mắt Ôn Cảnh Phạm tràn ngập ý cười, anh đưa tay vỗ nhẹ đầu nó: “Nằm im.”

Phàm Hi nhìn chằm chằm chân trái của anh hồi lâu, rồi lại đưa mắt nhìn Ôn Cảnh Phạm, cả mặt tràn ngập sự không hiểu.

Tuỳ An Nhiên đang ngồi bên cạnh anh, do dự hồi lâu rồi mới nói: “Em vẫn chưa nói với mẹ chuyện chúng ta kết hôn.”

Ôn Cảnh Phạm quay đầu nhìn cô, đáy mắt ảm đạm khó nhìn ra.

“Vốn dĩ em quay trở về đây là để…từ chức.” Giọng của cô nhỏ hơn, “Em muốn từ chức về với mẹ, đầu óc em lúc đó rất lộn xộn, không biết rốt cuộc bản thân mình đang làm gì, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu…”

Vậy nên lúc anh bảo cô ở lại, cô liền ở lại. Ngoài lý do là nghe lời anh và luyến tiếc, còn có một nửa nguyên nhân là do bản thân, nhưng cô nghĩ cũng không dám nghĩ…bản thân sẽ đi đến bước này.

Cô và anh kết hôn.

Dường như không có suy nghĩ gì cả, chỉ dựa vào cảm tính.

Nếu như lý trí hơn, sợ là cô sẽ từ chối.

Vậy nên lúc này, cô vô cùng hạnh phúc, chỉ là nghĩ đến tất cả hậu quả của việc bất chấp này là một đống hỗn độn, cô hơi đau đầu.

“Vậy em lo cái gì?” Anh nắm lấy cổ tay cô để cô sáp lại gần anh hơn.

Phàm Hi yên lặng quay đầu nhìn, không vui vẫy vẫy cái đuôi vì khoảng cách bị thu hẹp lại: “Trong cái nhà này Trẫm càng ngày càng không có địa vị gì rồi.”

“Em cũng không biết mình lo cái gì.” Vành mắt Tuỳ An Nhiên hơi ướt, cô chớp mắt, che giấu cảm giác chua sót lúc nãy, không biết phải làm sao cả.

“Vậy hôm nay để anh điện thoại cho.” Anh nắm chặt tay cô, dùng ngón cái xoa xoa vài cái, nhẹ giọng an ủi: “Bên phía của mẹ cứ giao cho anh, đừng lo lắng.”

Tuỳ An Nhiên gật đầu, dường như nhớ ra điều gì, cô nói: “Vậy bên phía ông nội thì sao? Năm mới không qua đó không sao chứ?”

Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn cô, tựa như đang cười: “Qua vài ngày nữa nói trước một tiếng là được.”

Tuỳ An Nhiên: “…”

Vậy nên, trọng tâm của tối hôm nay là gặp trưởng bối, đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi