AI NÓI TÔI KHÔNG YÊU EM

Lúc Tuỳ An Nhiên đến trước cửa, Giang Mạc Thừa vừa hay cũng mở cửa lấy thức ăn nhanh.

Có lẽ anh ta đã tỉnh rượu được một lúc rồi, đầu tóc vẫn còn ướt, nước đang nhỏ giọt. Thân thể cũng đã tắm rửa, ngay cả những sợi râu lún phún mà Tuỳ An Nhiên nhìn thấy hôm qua cũng đã được cạo sạch, nhìn rất thoả mái và sạch sẽ. Chỉ có đôi mắt đang cụp xuống, lông mày khẽ nhíu lại, một chút vui vẻ cũng không có.

Anh ta ký tên xong, thuận tiện nhìn theo ánh mắt của anh giao hàng, lúc thấy Tuỳ An Nhiên đang đứng chỗ cầu thang thì hơi ngây người, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào.

Tuỳ An Nhiên khẽ nghiêng người nhường đường cho giao hàng đi xuống lầu, thấy anh ta vẫn còn đứng bên cửa, cô đi tới đứng trước mặt anh vài bước nói: “Em hơi lo lắng cho anh nên ghé qua đây xem thử như thế nào.”

Giang Mạc Thừa lúc này mới hồi hồn, nhường đường cho cô vào nhà: “Bên ngoài lạnh, em vào nhà rồi nói.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Phòng khách nhà Giang Mạc Thừa hơi lộn xộn, trên sofa có một đống tạp chí, có những kỳ gần đây, cũng có những kỳ đã lâu lắm rồi. Dưới đất có thể coi như là sạch sẽ, chỉ là đồ đạc bày trí có hơi rối mắt.

Anh ta không có chút ngại ngùng nào, dọn dẹp một cách đơn giản một chút rồi để cô ngồi: “Trong nhà rất ít có khách đến chơi, anh không có yêu cầu quá cao với chất lượng cuộc sống nên cứ góp nhặt như vậy. Lúc trước mẹ anh đến đây thì giúp anh dọn dẹp một chút, bây giờ thì…”

Anh ta cong môi cười, ngồi xuống cái sofa đơn bên cạnh, nói: “Em ăn sáng chưa? Anh gọi đồ ăn cũng khá nhiều, ăn cùng nha?”

“Em ăn rồi.” Nói xong lại cảm thấy ngữ khí câu đó có hơi không ổn, Tuỳ An Nhiên suy nghĩ thêm rồi nói bổ sung: “Bình thường em ăn sáng rồi mới ra khỏi nhà.”

Giang Mạc Thừa không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt đông cứng lại, sau đó lại mỉm cười, chỉ là không còn khó xử vì chuyện ăn sáng của cô nữa.

“Hôm qua nghe Văn Ca nói công việc của anh…” Cô ngưng lại, bởi vì tìm không được từ thích hợp nên cũng không nói nữa.

Giang Mạc Thừa ngược lại không nghĩ đó là cố ý, anh ta cười cười: “Lúc làm việc anh phạm sai lầm, tự nhận lỗi rồi từ chức rồi.”

Nói xong, dường như anh ta nhớ ra điều gì, hỏi cô: “Lần trước anh đến Thinh Viễn tìm em, nghe nói em nghỉ phép rồi. Có phải không định quay lại làm không?”

Quan hệ của hai người có hơi tế nhị, ngay cả những chủ đề bình thường như thế này cũng hơi gượng gạo.

Tuỳ An Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Gần đây có việc nên mới xin nghỉ phép, qua năm mới em sẽ đi làm lại…Vậy sau này anh tính thế nào?”

“Anh?” Giang Mạc Thừa suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh dự định quay về, về thành phố S.”

Nói xong câu này, dáng vẻ anh như đang nghiền ngẫm điều gì, ăn vô cùng chậm rãi. Cũng không biết đã im lặng như vậy bao lâu, bỗng nhiên anh nhìn về phía cô, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu người khác: “Anh ta đối với em có tốt không?”

Tuỳ An Nhiên ngây người, lát sau mới phản ứng lại anh đang nói đến Ôn Cảnh Phạm, cô gật đầu nói: “Cũng tốt lắm.”

“Vậy thì được.” Anh cười.

Giang Mạc Thừa vốn dĩ đẹp trai, sáng láng, cong khoé môi cười như vậy càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh ta.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Anh ta cười cười rồi lại im lặng trở lại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh ta dịu dàng nói với cô: “Thật ra anh không có quan trọng đến mức độ như vậy, em không cần đích thân qua đây một chuyến xem tình hình của anh, không thích hợp lắm. Nếu như anh ta biết, không biết sẽ nghĩ như thế nào.”

Những lúc như thế này nên cười cho qua chuyện, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mới đúng nhưng não Tuỳ An Nhiên lại đông đặc, những lời bảo vệ cứ thế mà thốt ra: “Sẽ không đâu, anh ấy sẽ không nghĩ như vậy đâu.”

“Anh ta tự mình mở miệng nói với em là “Anh không để ý đâu” à?” Anh ta lại bật cười, trong nụ cười còn có sự vui mừng: “Thật ra là một người đàn ông, người phụ nữ của mình chạy đến tìm người đàn ông cô ấy từng theo đuổi, là ai thì cũng sẽ khó chịu đôi chút, huống hồ gì vị đó nhà em nhìn có vẻ như ngọc thụ lâm phong nhưng theo anh thấy, anh ta thật ra là một người có dụ.c vọng chiếm hữu khá mãnh liệt đó.”

Tuỳ An Nhiên lặng lẽ nhớ đến tối hôm qua – Ôn Cảnh Phạm khàn khàn giọng nói với cô một câu “Làm sao đây, anh ghen mất rồi.”

Chỉ là…đáng tiếc thật, lúc đó không mở đèn, không nhìn rõ dáng vẻ khi anh ghen là như thế nào. Những nghĩ đến chuyện xảy ra ở khúc sau cô lại lặng lẽ cảnh cáo bản thân, phải biết trân trọng sinh mệnh a…

Ngồi lại một lúc nữa, Giang Mạc Thừa tiễn cô xuống lầu.

Đã gần đến buổi trưa, ánh nắng mặt trời cũng dần gắt hơn, là “nhiệt độ cao” hiếm thấy ở thành phố A trong khoảng thời gian này.

Anh ta tiễn cô đến cổng tiểu khu, giúp cô gọi taxi. Khi Tuỳ An Nhiên vừa kéo cửa xe, anh ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tay đang mở cửa xe của cô.

Tuỳ An Nhiên nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh ta.

Lực tay anh hơi mạnh, giữa hàng lông mày hiện lên sự cố chấp: “Thật ra anh vẫn còn một câu…”

Xe trên đường qua lại không ngừng, tiếng coi inh ỏi liên tiếp dội vào tay nhưng bên này lại yên tĩnh như không chịu chút ảnh hưởng nào từ môi trường ồn ào xung quanh.

Anh ta cụp mắt, nhìn cô rất nghiêm túc và chuyên chú: “Trước giờ anh rất nghiêm túc với em, bây giờ em cũng đã kết hôn rồi, tình cảm anh dành cho em cũng nên đặt dấu chấm hết. Anh rất hâm mô Ôn Cảnh Phạm nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta hợp với em hơn nhiều so với anh. Nói như vậy, em gả cho anh ta cũng rất tốt. Cầu mà không được vô cùng đau khổ, An Nhiên à.”

Cầu mà không được vô cùng đau khổ.

Đúng vậy, rất đau khổ, khổ đến mức khó có thể diễn đạt.

Vậy nên, từ đầu đến cuối cô không thể hoàn toàn bỏ mặc Giang Mạc Thừa, có một người như vậy luôn đứng ở nơi bạn biết đợi chờ bạn, phần tình cảm đó, thời gian cũng không thể phủ bụi được.

Chỉ là cô không thể tiếp tục đồng cảm như vậy nữa, giống như việc mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, ngay cả khi cùng một kiểu tình cảm nhưng chỉ có thể giống nhau ở quá trình chứ không thể ngay cả kết cục cũng giống nhau.

Hạnh phúc, xưa nay vẫn luôn không thể sao chép. Không có nhiều người hạnh phúc đến như vậy, có thể gặp được đúng người đúng thời điểm.

- -

Khi Tuỳ An Nhiên bắt xe đến công ty thì vẫn còn sớm, thời tiết thật sự quá lạnh, dù cho “nhiệt độ cao” cũng mang theo hơi lạnh, lạnh run cầm cập.

Cô xoa xoa bàn tay lạnh buốt của mình, nghĩ đến việc lát nữa lên đó anh sẽ kiểm tra nhiệt độ tay cô, lạnh như vậy, anh nhất định sẽ nhíu mày, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn cô, trách móc trong im lặng.

Kiểu chi tiết vụn vặt như thế này, cũng chỉ có anh là vẫn luôn đau đáu nhìn.

Mấy ngày gần đây, dì Tân đều mở máy sưởi cho cô, lúc cô ở nhà, dì sẽ hầm canh và nấu keo da lừa* cho cô bổ máu bổ khí.

*keo da lừa: là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc, được nấu bằng cách ninh nhừ da lừa rồi để đông lại, thời gian nấu đến 3 ngày 3 đêm. Sách y học Trung Quốc liệt kê ra rất nhiều công dụng của keo da lừa như ích khí, an thai, trị đau bụng, làm mạnh gân xương,…

keo da lừa

Tuy rằng hiệu quả không thể nhìn thấy ngay lập tức nhưng quả thật giúp khí sắc cô tốt lên rất nhiều.

Nghĩ như vậy nên cô đến quán trà sữa bên cạnh ngồi một lát, sau khi uống nửa ly trà sữa và ủ ấm tay, cô nhìn đồng hồ rồi mới lên lầu tìm anh.

Chỉ là…Tuỳ An Nhiên đoán được mở đầu nhưng lại không đoán được kết thúc…

Nhân viên lễ tân cười tươi lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Cho hỏi ngài có hẹn trước không?”

Tuỳ An Nhiên mím môi, hơi đau đầu nên xoa xoa mi tâm, gật đầu nói với cô ấy: “Xin đợi một lát.”

Nói xong cô tìm một chỗ trống, gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm: “Cái đó…Anh sắp xong chưa? Em ở dưới lầu đợi anh nha?”

Ôn Cảnh Phạm đang nghe báo cáo công việc của trợ lý, chiếc điện thoại luôn đặt trên bàn vừa rung một cái anh đã nhìn qua, anh vừa đưa tay lên bảo dừng lại vừa lướt màn hình xem nội dung tin nhắn rồi bảo trợ lý tiếp tục báo cáo.

Chỉ trong chốc lát Tuỳ An Nhiên đã nhận được tin nhắn: “Lên đây.”

Tuỳ An Nhiên do dự một lát, im lặng nhắn lại: “À…thật ra em đang ở tầng 10.”

Trọ lý liếc nhìn màn hình điện thoại, lúc liếc thấy ba chữ “Bà Ôn”, lông mày bất giác nhướng lên, nhanh chóng báo cáo những trọng điểm một cách đơn giản rồi lui ra.

Ôn Cảnh Phạm đọc tin nhắn đó, suy nghĩ một lát rồi đứng lên ra khỏi cửa.

Thế là, ba phút sau, Tuỳ An Nhiên đang vô cùng buồn chán định gọi điện thoại thì thấy một mình Ôn Cảnh Phạm xuống đây…đón cô.

Thang máy có rất nhiều người, Ôn Cảnh Phạm đứng ở phía ngoài, dáng người cao ráo.

Áo khoác ngoài đã được cởi ra, trong công ty nhiệt độ ấm áp, anh chỉ mặt một chiếc sơ mi mỏng manh, carat hơi buông lỏng, để lộ đường nét nho nhã.

Dường như anh chỉ cần nhìn qua đã có thể nhìn thấy cô, hạ tầm mắt, lặng lẽ nhìn cô.

Đợi khi thang máy hoàn toàn mở ra, anh mới bước ra, rõ ràng khoảng cách giữa hai người cũng không quá gần nhưng anh chỉ bước vài bước đã đến trước mặt cô.

Dáng vẻ của anh giống hệt như trong suy nghĩ của cô, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, cảm nhận được tay cô có hơi ấm, lông mày anh giãn ra, quay sang bên cạnh ôm lấy cô cùng đi nhưng những lời nói của anh thì không hề chính chắn như dáng vẻ của anh hiện tại: “Sớm hơn nhiều so với dự kiến của anh...Có cần phần thưởng không?”

Tuỳ An Nhiên bị anh ôm cảm thấy hơi ngại ngùng, lại thêm ánh mắt rực lửa của nhân viên lễ tân, nụ cười ngại ngùng bên môi chưa duy trì được bao lâu đã bị câu nói này của anh phá vỡ.

Cô len lén vươn tay véo eo anh, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta không cần phải khách sáo vậy đâu.”

Chút lực tay be bé đó của cô không đủ gãi ngứa cho anh, Ôn Cảnh Phạm khẽ cong môi, nụ cười như được tắm gió xuân: “Bà Ôn yên tâm, anh sẽ không khách sáo với em đâu.”

Nói xong liền dẫn cô đến trước quầy lễ tân.

Tuỳ An Nhiên không hiểu anh đang muốn làm gì, chút nghi ngờ vừa hiện lên trong ánh mắt cô thì cô nghe thấy Ôn Cảnh Phạm nói rõ từng câu từng từng chữ của Ôn Cảnh Phạm với một thái độ như giao một trọng trách vô cùng quan trọng, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa trang trọng: “Đây chính là bà xã của tôi, sau này nhìn thấy cô ấy, không cần biết là lúc nào đều cho cô ấy vào.”

Tuỳ An Nhiên ngượng ngùng không thôi, cô lén đưa tay kéo cổ tay áo anh.

Lúc này Ôn Cảnh Phạm cũng không ở lại lâu, anh đưa cô lên lầu.

Trong thang máy còn có rất nhiều nhân viên của công ty, thấy tư thế của Ôn Cảnh Phạm và cô thân mật như vậy cũng đoán được thân phận của cô, nhưng ngại trước mặt đương sự nên tất cả mọi người đều giữ im lặng.

Lúc vào phòng làm việc của anh, vẻ mặt bình thản của Tuỳ An Nhiên hoàn toàn vụn vỡ, cô vô cùng ngại ngùng nói: “Làm như thế này liệu có gây ra ảnh hưởng không tốt?”

“Vì sao lại gây ra ảnh hưởng không tốt?” Ôn Cảnh Phạm hỏi ngược lại.

Vừa nói chuyện anh vừa rót cho cô một cốc nước ấm rồi kê thêm một chiếc ghế mềm bên cạnh phòng làm việc và đưa cho cô một chiếc máy tính bảng, nói: “Đợi anh thêm nửa tiếng nữa.”

“Ví dụ như hình tượng ông chủ của anh…” Cô ngậm một ngụm nước, nói một cách không rõ ràng.

“Em không thấy hình tượng một ông chủ có sự nghiệp, gia đình viên mãn, kính nghề yêu nghiệp và là người đàn ông dịu dàng, chu đáo với bà xã của mình tốt hơn à? Hơn nữa, dung mạo bà chủ xinh đẹp như hoa. Anh thấy là ở một mức độ nào đó, điều này càng kích thích tinh thần làm viên hăng say của họ hơn nữa…” Anh cong khoé môi, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Ẩn ý trêu ghẹo trong từng lời nói…không còn lời nào để diễn tả.

Hơn nữa…Có ai tự khen mình như anh không chứ! Cái gì có sự nghiệp…Được thôi, quả thật là có sự nghiệp, gia đình viên mãn…Được thôi, đúng là gia đình viên mãn, kính nghề yêu nghiệp, cái này tuy là không quá rõ ràng nhưng cơ bản vẫn có thể xem xét...Dịu dàng, chu đáo với bà xã…

Tuỳ An Nhiên lặng lẽ cầm ly nước nhấp từng ngụm từng ngụm, trong lòng cô hoàn toàn mất khả năng phân tích vế này rồi.

Tuy là có yếu tố phóng đại nhưng cơ bản vẫn được xem là có.

Nói không lại anh…Vậy giả chết thôi!

Mặc dù cô muốn rút lui, đình chiến nhưng bên kia không hề cảm nhận được một chút chân thành nào của cô nên không định tha cho cô.

Chỉ thấy Ôn Cảnh Phạm khẽ nghiêng người, cúi người xuống, vừa vặn có thể khảm cô vào trong vòng tay của mình.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô, cảm giác nặng nề cũng dần tăng lên.

Thấy cô căng thẳng, anh cong khoé môi cười, cảm giác vô cùng mãn nguyện: “Nói về gia đình viên mãn…anh có vợ nhưng vẫn còn thiếu một…”

Anh nhướng mày, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền vào tai cô: “Nhưng vẫn còn thiếu một đứa con, bà Ôn định khi nào mới thành toàn cho anh, hửm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi