ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Còn nghe nói, bằng chứng cáo buộc của trưởng môn không hơn không kém là một linh hồn ở nơi đây.

Xin hỏi, có đúng sự thật không? Còn về bọn ta, mảnh ngọc kia đã tìm lại đầy đủ.

Nó lại không hơn không kém chỉ là một mảnh ngọc.

Ngươi vì một mảnh ngọc, vì một người đã chết còn chưa thể tự mình vào luân hồi mà lại muốn cáo tội bọn ta.

Thật hoang đường." - Trương Khang lại tiếp lời.
Linh hồn kia sau ngày đó đã được làm lễ để siêu thoát, làm gì còn ở đây mà làm bằng chứng.

Mà nếu có còn không phải là đang nói Hạ Thất Phượng giữ ma chướng bên người là có ý đồ sao?
" Cả một buổi, một lời cũng không nói, mặt mũi cũng không dám để lộ.

Ngươi đây là có ý gì chứ? Hay là...làm gì đó không đúng rồi?" - Giang Lĩnh khó chịu nói
" Giang tướng quân có điều không biết rõ rồi.

A Phượng nhà ta trước giờ cũng không nói nhiều.

Có im lặng cũng là chuyện thường như cơm bữa....!Trương tướng quân, ngươi nói tìm được mảnh ngọc của A Phượng đúng không?...!Vậy thì nên đem lên đi, hội thẩm thắng thua quan trọng như nào ngươi không phải không biết.

Ta lấy thân phận Lộc Cô, đem Huyền Băng động và cả tộc nhân Lộc thị ra cược.

Nếu như hôm nay bọn ta thua, từ nay sẽ mãi mãi dưới trướng phục tùng nhà các ngươi, tất cả đều là của các người.

Như nào, đồng ý không?" - Huyền Nương cười khẩy nói.
" Đặt cược rồi đặt cược rồi.

Xem ra trắng đen còn chưa rõ đâu.


Mà trưởng môn này cũng thật là, tính khí cũng là quá bốc đồng rồi, chỉ vì một mảnh ngọc đồ sát cả ngọn núi." - Dân chúng lại xì xầm.
Trương Hàn đắc ý, phẩy hai tay áo bào, phất tay cao ra hiệu cho thuộc hạ mang lên.

Thế này đúng là cờ chết, nếu ngọc đem lên không phải là cũng cần lấy linh hồn kia làm bằng chứng sao? một thị nữ tay bưng khay gỗ tiến lên phía trước, bên trên là một lớp khăn xanh che phủ toàn bộ, không thấy rõ vật bên trong.
" Lộc Cô mời xem." - Trương Hàn đắc ý nói.
Nhan Linh Lung dường như hiểu được ý của Huyền Nương, không còn tức giận nữa mà nhẹ giọng cười.

Cả hai như biết trước gì đó.

Nhan Linh Lung lại bình tĩnh ngồi xuống uống trà, nhàn nhã đáp:
" Không cần thiết, cứ để người đó xem là được.

Kiên nhẫn một chút, không phải ngươi cũng muốn gặp đồ đệ sao?"
" Dược Tiên Nữ nói vậy là để trưởng môn xem sao? Được, mời.

Tốt nhất là nhanh một chút.

Lộc thị và Huyền Băng động ta muốn xem lâu rồi.

Ta cũng rất muốn biết ngọc này quan trọng đến mức nào, khiến trưởng môn hành xử như vậy với đệ tử của ta." - Trương Hàn liền đáp.
" Ngụy phương diệc, áp giải bọn họ đến đây." - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt lên tiếng.
" Vâng thưa trưởng môn."
Ngụy Lãng làm việc tháo vác, không bao lâu thì đám người Trương gia đã bị áp giải lên hết.

Trên người họ mặc áo phạm nhân, tóc tai luộm thuộm bẩn thỉu, tay chân đều đeo xích dài, ánh mắt lờ đờ.

Xích dùng để trói họ là giới luật, nếu có ý phản nghịch nhất định sẽ chịu đau thấu xương, trải qua đủ cảm giác cực hình.
" Sư huynh, nhị đệ.

Hạ Thất Phượng ngươi ngược đãi đồng môn.

Ngươi cố ý phải không, dùng họ để trút giận những gì bọn ta làm.

Ngươi chẳng qua là đứa mồ côi được Hạ gia nuôi dưỡng, lại dám động đến người nhà ta.

Thứ ta nói thẳng trước bàn dân thiên hạ, các vị có biết trưởng môn cao cao tại thượng kia bây giờ như nào không? Người qua tay hơn 5 người gọi là gì? Thanh lâu nữ tử, cô ta không khác thanh lâu nữ tử là bao.

Chỉ là có chút sức mọn, là hi vọng sống cuối cùng của Hạ gia nên bọn họ chưa ném cô ta vào kỹ viện.

Đệ tử nhà ta rõ ràng là bị cô ta vu oan để thừa nước báo thù.

Thủ đoạn dơ bẩn lại ngồi ở chức vị đó.

Không khiến người ta không nghĩ tới xứng hay không? " - Trương Khang nhìn thấy người nhà nhếch nhác liền không cầm lòng được quát tháo.
" Tiểu Yêu ta giết hắn nhé!" - Tiểu Ái cắn chặt răng kiềm nén nóng giận nhỏ giọng nói.
" Ái Ái ngươi bình tĩnh.

Đây chính là đòn phủ đầu.

Hắn muốn thu phục lòng dân mới làm vậy để mọi thứ kết thúc sớm thôi.

Ngươi buộc phải nhịn." - Tiểu Yêu cũng không khá hơn, cố gắng nhịn nhục nói.
" Lời thật sắc sảo, Trương Kiếm.


Ngươi có lời gì muốn nói không?" - Nhan Linh Lung thở dài khinh bỉ nói.

" Hạ Thất Phượng.

Cô ta dựa vào sự sủng ái của Hạ gia, của tiên nhân mà ngông cuồng ngạo mạn.

Đức kinh đã ghi rõ, nữ nhân không giữ được trinh tiết chính là cặn bã, ngôi vị này cô ta là dùng để rửa nhục, để tẩy trắng.

Hành hạ bọn ta ngày này qua tháng khác, cô ta còn nói vì mảnh ngọc kia muốn cả tộc ta toàn tộc bồi táng.

Các ngươi xem, lời gì cũng nói được, cô ta có phải quá ngông cuồng ngạo mạn, loại chuyện giết hại đồng môn cũng làm, như vậy có xứng làm trưởng môn một phái đứng đầu Yên Nam không? ." - Trương Kiếm gào lên nói.
" Nói hay lắm.

" - Giọng trầm ấm cất lên.
" Bái kiến Hạ gia chủ." - Đệ tử khắp nơi cúi người nói.
Đúng là Hạ Minh Sơn, người này rõ ràng chỉ thích yên tĩnh, không tự mình tìm khổ.

Lần này sao lại đến nơi ồn ào này chứ?
" Hạ huynh, huynh đến rồi.

Hơn 8 năm mai danh ẩn tích, mọi việc lớn đều để phu nhân lo liệu.

Xem ra...!đúng là gây họa rồi." - Trương Hàn vuốt vuốt râu nói.
" Tiếng huynh này, Hạ mỗ không nhận nỗi.

Vẫn là Trương gia đây đề cao rồi.

Hạ gia vô phúc, không có con cái, lại chẳng thể tham gia chiến trường.

Ta cũng chỉ có thể bán trà để nuôi cái phủ này.

Phu nhân tính tình nóng vội không phải mọi người không biết.

Chỉ là chuyện còn chưa rõ đúng sai, vẫn là nên xem đến cuối vậy." - Hạ Minh Sơn trầm giọng nói rồi từ từ tiến về phía gần bậc cao chỗ ngồi của Hạ Thất Phượng.
Đúng là từ huynh khó gọi thật.

So với Trương Hàn và Giang Lĩnh vừa già vừa tối om mặt mày thì Hạ Minh Sơn đẹp hơn hẳn.


Phong thái nhẹ nhàng điềm nhiên, dáng dấp cứng cáp, khí chất oai phong.

Nhìn vừa trẻ vừa phong độ, rất hợp là một đôi với tuyệt sắc mỹ nhân Nhan Linh Lung.

Mà nghe nói lúc trước ông ấy cũng là một mỹ nam có tiếng, giờ có tuổi lại càng đẹp, không bị phai nhòa tí nào.

Người đẹp như vậy sao lại ít xuất hiện chứ? Đúng là phí của trời.
" Hạ Minh Sơn với Hạ Thất Phượng có phải là cha con không.

Nhìn họ đi, khí chất cứ hao hao nhau.

Ông ấy cũng thật sự quá soái rồi.

Ta còn tưởng Hạ Minh Sơn là một lão già đấy." - Mấy đệ tử rì rầm.
" Đừng láo nháo, ngươi chưa biết sao? Ông ấy từng là đệ nhất mỹ nam mà bao nhiêu người theo đuổi đấy.

Tính tình ôn nhu hiền hòa điềm đạm, lúc nghiêm thì nghiêm, xem khí chất kia, quá đỉnh rồi." - Cẩm Yên phì cười ra vẻ tự hào nói.
" Điện chủ, người sao lại tự hào như vậy?" - Đệ tử Sở gia nghi hoặc nói.
" Từ bé ta đã rất kính mến ông ấy rồi." - Cẩm Yên cực kì nhỏ tiếng nói.
Từ lúc Hạ Minh Sơn xuất hiện dường như có chút dè chừng.

Bọn họ xem xét thậm trọng không dám ăn nói ngông cuồng, thái độ hết sức dò thám.
" Hạ sư đệ.

Ta biết đệ không có nhi tử nên không có mấy kinh nghiệm nuôi dưỡng, lại làm gia chủ khi còn quá trẻ.

Nhưng mà dung túng quá mức đúng thật là hàm hồ.

Đệ không có lời nào muốn nói sao?" - Giang Lĩnh ra vẻ dày dặn kinh nghiệm nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi