ÁI PHI CỦA TRẪM CHỈ MUỐN ĂN DƯA

Yến Xu hí hửng:【 Mình có thể đổi trắng thay đen mà! 】

Vũ Văn Lan vẫn không hiểu mô tê gì cả, đổi trắng thay đen gì cơ?

Thế là hắn lại nghe nàng tiếp tục nói:【 Đầu tiên là mình giả vờ mang thai, đến lúc sinh thì nhận nuôi một đứa bé ở ngoài cung vào, đến lúc đó cứ nói đây là con của hoàng đế là được! 】

Dù sao cốt truyện của mấy bộ phim truyền hình máu chó đều là như thế này cả.

Vũ Văn Lan: “???”

Sao tự dưng nàng ấy lại có ý tưởng này???

【 Ủa mà hông được, tiền đề của chuyện này là hoàng đế phải phối hợp với mình, nhưng hiển nhiên là hắn sẽ không phối hợp rồi, bởi vì một khi hắn phát hiện mình đã biết bí mật của hắn, hắn nhất định sẽ “răng rắc” mình trước cho mà coi! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hừ, hắn đã biết lâu như thế rồi mà cũng có làm gì nàng ấy đâu.

Yến Xu vẫn còn đang tiếp tục cân nhắc:【 Hơn nữa con của hắn phải kế thừa ngôi vị hoàng đế mà, một đứa trẻ không có huyết thống từ ngoài cung thì đâu có được? Với lại bắt gia đình nhà người ta phải chia ly cũng không tốt, mất hết tình người còn gì! 】

Vũ Văn Lan yên lặng nghe hết, nghe xong thì có chút buồn cười ——

Nàng ấy tưởng mình đang viết tiểu thuyết hay gì?

Sao trong đầu luôn ngập tràn những thứ linh tinh lang tang thế này?


Đúng lúc này, nàng đột nhiên mở miệng: “À phải rồi bệ hạ, thần thiếp muốn viết một quyển tiểu thuyết mới, bởi vậy muốn nghe thử ý kiến của ngài ạ.”

Hửm?

Vũ Văn Lan cảm thấy mới lạ, sao tự dưng nàng ấy lại muốn nghe ý kiến của hắn?

Tuy là có phần ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn quyết định chiều theo ý nàng để xem rốt cuộc nàng ấy muốn làm cái gì.

Vì thế hắn bảo: “Nàng nói ta nghe thử.”

Thế là nàng bắt đầu húng hắng giọng: “Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình giàu có nọ, người gia chủ có gia tài bạc triệu, còn sinh được năm người con. Trước khi người gia chủ đời đầu chết, ông ấy truyền lại vị trí gia chủ này cho một trong số năm người con trai, đến khi người con trai này già rồi, ông ta cũng lại truyền vị trí này lại cho con của mình.”

Mới đầu Vũ Văn Lan có phần mờ mịt, hình như tiểu thuyết lần này của nàng ấy có phong cách khác với mấy quyển trước thì phải?

Yến Xu lại nói tiếp: “Thế rồi bất hạnh ập đến, con cháu của người gia chủ đời đầu liên tục qua đời vì sự cố ngoài ý muốn, cho nên không qua bao lâu, trong nhà cũng chỉ còn lại vị gia chủ đời thứ ba trẻ tuổi và một người anh họ.”

Nghe đến đây, cuối cùng Vũ Văn Lan cũng làm sáng tỏ được cốt truyện ——

Đã hiểu, thì ra nàng ấy đang nói về hắn.

Vị gia chủ đời đầu chính là cao tổ, cũng chính là ông nội hắn, vị gia chủ thứ hai chính là tiên đế.

Còn vị gia chủ đời thứ ba trẻ tuổi kia, đương nhiên là bản thân hắn.


Mà Vũ Văn Hào, không sai, đúng là người anh họ kia.

Quả nhiên, hắn nghe được nàng đang nói thầm trong lòng: “【 Ta đang nói về ngươi đó, ngươi có nghe ra được hông dị hả? 】

Vũ Văn Lan nhịn cười gật đầu: “Đúng là bất hạnh quá nhỉ, thế sau này lại xảy ra chuyện gì?”

Yến Xu tiếp tục kể: “Việc vị gia chủ đương nhiệm kế thừa vị trí chủ gia đình vốn là điều hiển nhiên, hơn nữa hắn còn rất quan tâm chăm sóc cho người anh họ còn sót lại của mình. Đáng tiếc lòng tham của con người là vô đáy, không ngờ người anh họ này lại nảy sinh ý xấu, bèn phái một tên mật thám tới bên cạnh em họ của mình, cố gắng tìm hiểu tin tức quan trọng của gia chủ.”

Nói đến đây, nàng giương mắt nhìn về phía Vũ Văn Lan, hỏi: “Theo ý của bệ hạ thì người anh họ này sẽ chọn một vị mỹ nhân hay là một gã đàn ông để tiếp cận người gia chủ ạ?”

Vũ Văn Lan vờ như đang tự hỏi một lát, cuối cùng trả lời: “Trẫm cảm thấy hẳn là mỹ nhân, bởi vì đàn ông chưa chắc sẽ dễ dàng tiếp cận gia chủ được như phụ nữ.”

Yến Xu vội gật đầu: “Thần thiếp cũng cảm thấy vậy đó ạ.”

Vũ Văn Lan lại cố ý hỏi: “Thế người gia chủ này có trúng kế của người anh họ mình hay không?”

Yến Xu vội đáp: “Vị gia chủ này không phải là kiểu người sơ suất, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, bởi thế vì có thể thuận lợi cài cắm người của mình vào, người anh họ này đã cố tình thay thân đổi phận cho vị mỹ nhân kia, khiến cho người khác khó lòng tra được vị mỹ nhân này là người của hắn ta.”

Vũ Văn Lan gật đầu làm ra vẻ nghiêm túc: “Người anh họ này thật là quá nham hiểm, thế sau đó thì sao?”

Yến Xu thầm nghĩ, còn sao trăng gì ở đây nữa?

Chẳng lẽ ngươi còn chưa ý thức được đây là đang nói về ngươi à?


Ngươi chính là vị gia chủ đáng thương kia, còn Vũ Văn Hào chính là cái tên anh họ xảo trá đó!

Tuy bây giờ còn chưa biết Từ tiệp dư muốn làm cái gì, nhưng Vũ Văn Hào tuyệt đối không có ý tốt, ngươi nhớ phải đề phòng xíu nha trời ơi!

Vũ Văn Lan lẳng lặng nghe hết, trong lòng vừa buồn cười lại vừa có chút ấm áp.

Cho nên tối nay nàng ấy suy nghĩ nát óc, dùng đủ mọi cách chỉ đơn giản là vì muốn nhắc nhở mình.

Nghĩa là, nàng ấy rất quan tâm mình.

Hắn mỉm cười nhìn Yến Xu, lại thấy nàng nói: “Thần thiếp cũng đang muốn hỏi ý của bệ hạ đấy, ngài cảm thấy vị gia chủ này sẽ phát hiện ra mỹ nhân kế hay là không? Bởi vì suy nghĩ của đàn ông khó đoán được lắm ạ.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Suy nghĩ của đàn ông khó đoán? Trẫm thấy nàng nói sai rồi, phải là suy nghĩ của phụ nữ rất khó đoán mới đúng.”

Giống như nàng ấy vậy, rõ ràng biểu hiện bình thường lúc nào cũng là tham tiền, tham ăn lại nhát gan, nhưng thật ra trong lòng nàng lại lo lắng cho hắn nhiều nhất, không đúng sao?

Yến Xu cũng không muốn tốn nước bọt cho vấn đề này, thế là nàng đành phải nói bừa: “Bệ hạ nói đúng lắm ạ, nhưng ngài có thể trả lời câu hỏi của thần thiếp trước được không?”

Vũ Văn Lan nghe thế thì gật đầu: “Trẫm cảm thấy hắn có thể phát hiện, dù sao vị gia chủ này cũng rất là anh minh thần võ, sao có thể dễ dàng bị một trò vặt như thế này lừa bịp được?”

Yến Xu hàm súc gật đầu: “Thần thiếp cũng cảm thấy thế đó ạ.”

Trong lòng thì lại điên cuồng gào thét:【 Trời ơi ta đã nói tới mức này rồi đó, rốt cuộc là ngươi có nghe hiểu không dị hảaaa??? 】

Nghĩ đến việc nàng đã phải cực khổ bịa ra một câu chuyện như thế, trong lòng của Vũ Văn Lan ấm áp không thôi, thế là hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng người gia chủ anh minh thần võ như thế mà phải cô độc cả đời thì cũng không hay, chi bằng chúng ta hãy viết cho hắn có một vị mỹ nhân thông minh sắc sảo, cùng hắn san sẻ khó khăn, sinh con đẻ cái, cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại…”

Hắn còn chưa nói xong thì đã nghe nàng gào ầm lên:【Gì zậy cha, mỹ nhân gì ở đây? 】


【 Bà đây đổ mồ hôi sôi nước mắt nghĩ ra câu chuyện này là để nhắc nhở ngươi, thế mà ngươi lại muốn “lái xe đạp” (1) chạy bon bon hả? 】

Vũ Văn Lan: “???”

“Lái xe đạp” là sao?

Sao lại là từ ngữ mà hắn nghe không hiểu nữa rồi?

Yến Xu hừ lạnh trong lòng:【 Quả nhiên đàn ông đều cùng một giuộc với nhau hết, dù chim cò có gáy được hay không thì cũng đều thích mỹ nhân, thật là một tên cặn bã!!! 】

Vũ Văn Lan: “???”

“Chim cò có gáy được hay không” nghĩa là gì???

Hơn nữa, sao tự dưng hắn lại thành “tên cặn bã” rồi?

Hắn còn nhớ rõ cái từ “tên cặn bã” này là dùng để chỉ những gã đàn ông chuyên lừa gạt tình cảm phụ nữ như tên Sài Vì Trung kia.

Nhưng nếu thế thì tại sao nàng ấy lại gọi hắn như vậy?

Chẳng lẽ hắn không được thích mỹ nhân sao?

Chẳng lẽ nàng ấy không phải là mỹ nhân à?

Chú thích:

1. Lái xe: Từ lóng, mang ý chỉ mấy hành vi cấm vị thành niên dưới 18 tuổi, mức độ nặng nhẹ sẽ thường được phân cấp theo thể loại xe như lái xe nôi, lái xe đạp, lái xe hơi, lái phi thuyền,… =))))


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi