ÁI PHI CỦA TRẪM CHỈ MUỐN ĂN DƯA

Nhà mẹ đẻ của ‘Từ tiệp dư thật’ là Phủ Doãn ở Tùy Châu, nhưng Tùy Châu lại cách kinh đô và vùng lân cận không xa, cũng không có liên quan gì đến Vũ Văn Hào, cho nên nếu Vũ Văn Hào muốn mượn thân phận của nhà bọn họ để cài mật thám vào trong cung thì nhất định đã tráo đổi ‘Từ tiệp dư thật’ rồi.

Cũng may là hắn phát hiện sớm, đã cho cẩm y vệ đến Tùy Châu để xác minh, nếu không người của Từ gia cũng không thể chạy tới kinh thành nhanh như vậy.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Hay thật nhỉ, phi tần trong hậu cung bị đổi thành thích khách mà lại không có ai phát hiện ra cả.”

Việc tuyển tú chính là chức trách của bộ Lễ, Thị lang bộ Lễ nghe vậy lập tức vã mồ hôi ra như tắm, ông ta quỳ rạp xuống dập đầu nói: “Chúng thần biết tội rồi ạ.”

Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Đi điều tra tiếp đi, Trẫm muốn biết cô gái này rốt cuộc là ai.”

Mọi người bẩm vâng.

Thượng thư bộ Hình lại bẩm báo: “Chúng thần vừa mới tra xét điện Lăng Ba nhưng tạm thời không có phát hiện ra những thứ như thư mật giao lưu với bên ngoài ạ.”

Vũ Văn Lan nói: “Nếu có thư mật thật thì chẳng lẽ nàng ta sẽ giữ lại chờ các ngươi tới tìm ra hay sao?”

Thượng thư bộ Hình xấu hổ không thôi, vội cúi đầu đáp: “Vâng, là do chúng thần vô năng.”

Vũ Văn Lan nói: “Đi điều tra chiếc khăn choàng cổ mà Liêu Đông Vương đưa cho nàng ta thử xem.”

Chiếc khăn choàng cổ?

Thượng thư bộ Hình ngẩn ra, đúng vậy, chiếc khăn choàng cổ kia là vật lạ duy nhất mà nàng ta nhận gần đây.

Nghĩ đến đây, ông ta vội cáo lui để đi điều tra tiếp.

Tổng quản Nội Đình Giám Diêu Thuận lại tiến lên nói: “Bẩm bệ hạ, ban nãy thần đã dùng hình tra tấn nhưng miệng của ả thích khách kia quá chặt, nhất quyết không chịu khai ra.”

Không chịu khai?

Chỉ thấy quân vương cười lạnh một tiếng: “Ngươi sang nói với nàng ta một câu, bảo rằng con trai của nàng ta đã chết non từ lâu rồi, đứa bé hiện giờ là thế thân do gã đàn ông kia tìm tới thôi.”

Tổng quản Nội Đình Giám sững sờ, tuy thấy khó hiểu nhưng ông ta vẫn ‘vâng’ một tiếng rồi trở về thiên lao.


Ước chừng một canh giờ sau, Thượng thư bộ Hình và tổng quản Nội Đình Giám Diêu Thuận cùng nhau đến báo cáo.

Diêu Thuận nói trước: “Bệ hạ, nàng ta khai rồi, nói là do Liêu Đông Vương sai khiến!”

Thượng thư bộ Hình cũng vội vàng nói: “Chúng thần đã mở chiếc khăn choàng cổ đó ra, sau khi dùng nước nhúng ướt và dùng lửa hơ, chúng thần phát hiện bên trong chiếc khăn có một dòng chữ bí mật, đúng là mệnh lệnh bảo nàng ta ra tay trong lần vào kinh này của Liêu Đông Vương.”

Vũ Văn Lan nói: “Lập tức lùng bắt Liêu Đông Vương.”

~~

Đúng như Yến Xu dự đoán, ngay khi thấy ‘Từ tiệp dư giả’ ám sát thất bại, hai vợ chồng của Liêu Đông Vương lập tức chạy trốn.

Xui cho bọn họ là quân vương đã có chuẩn bị sẵn, bọn họ chỉ mới chạy tới vùng lân cận là đã bị bắt về.

Màn đêm buông xuống, các trọng thần trong triều đều tụ họp ở điện Cần Chính.

Vũ Văn Lan ngồi trên ngai vàng lạnh lùng nhìn hai vợ chồng Liêu Đông Vương đang quỳ bên dưới.

“Trẫm tự nhận bản thân đối xử với ngươi cũng không tệ, cớ sao ngươi lại phái người ám sát Trẫm?”

Vũ Văn Hào vội chối: “Thần bị oan, tên thích khách đó không phải do thần sai khiến đâu ạ.”

Vũ Văn Lan ‘ồ’ một tiếng: “Nếu không phải do ngươi thì sao các ngươi lại phải vội vã chạy trốn về Liêu Đông?”

Vũ Văn Hào đáp: “Là do thần nghe thấy những lời đồn đãi, nói thích khách khai ra người sai khiến là thần, thần chỉ sợ bị hiểu lầm cho nên mới trốn đi.”

Nghe hắn ta nói như thế, cả triều văn võ lập tức cười ầm lên, suy luận vớ vẩn gì đây?

Lúc này, quan viên của Đại Lý Tự lập tức trình chiếc khăn choàng cổ được tìm thấy ở điện Lăng Ba ra, sau khi nhúng ướt và hơ trên lửa, trên chiếc khăn lông chồn lập tức hiện ra một hàng chữ: “Lần này là thời cơ tốt nhất.”

Vũ Văn Hào lại tiếp tục khua môi múa mép: “Thần cũng không biết vì sao lại như thế nữa, hẳn là có kẻ muốn vu oan giá họa cho thần đấy ạ.”

“Vậy ư?” Vũ Văn Lan lại nói: “Nếu nhân chứng vật chứng đều do có người muốn vu oan giá họa cho các ngươi, chuyện tự ý rời kinh khi chưa được sự đồng ý của triều đình là vì sợ bị hiểu lầm, vậy còn việc để con ruột lại Liêu Đông rồi dùng con của người khác dẫn tới kinh thành, còn nói dối đây là con mình thì sao? Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã là tội khi quân đáng phải chết rồi!”

Hắn vừa dứt câu, quả nhiên thấy hai người bọn họ đều sửng sốt.

Vũ Văn Hào vẫn cố chấp: “Bệ hạ nói gì vậy, thần thật sự không hiểu gì cả, ba đứa nhỏ được thần dắt vào kinh lần này thật sự là máu mủ của thần mà.”

Vũ Văn Lan cười lạnh: “Yên tâm, ngươi sẽ hiểu ngay thôi, bởi vì bọn nó đang trên đường tới kinh thành rồi.”

Nghe hắn nói vậy, Liêu Đông Vương phi lập tức cuống lên, nàng ta vội nhìn về phía Vũ Văn Hào: “Vương gia…”

Vũ Văn Hào vẫn cứng miệng: “Thần không thẹn với lương tâm.”

Liêu Đông Vương phi đã gấp tựa như kiến bò trên chảo nóng, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được nói: “Bệ hạ, tai vạ không liên can đến con trẻ, huống chi chúng ta thật sự không có tội.”

Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Nếu ngươi khai thật ra thì Trẫm có thể đảm bảo bọn họ không bị cha của mình liên lụy.”

Vũ Văn Hào lớn tiếng quát: “Đừng tin hắn, hiện giờ chúng ta đã rơi vào trong tay của hắn, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng là chúng ta xong đời.”

Vũ Văn Lan lại cười: “Trẫm không nói dối, huống chi hôm nay còn có quan viên văn võ cả triều làm chứng, nếu Trẫm nuốt lời thì sau này ắt sẽ bị thiên hạ cười chê.”

Thấy thế, Liêu Đông Vương phi suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nói ra: “Xin bệ hạ tha mạng, đây là chủ ý của một mình Liêu Đông Vương, thần phụ đã cố gắng khuyên can nhưng hắn lại không nghe lọt tai…”

~~

Sáng sớm ngày thứ hai, Vũ Văn Lan đi vào cung Từ An.

“Liêu Đông Vương cố ý ám sát làm phản, khi quân phạm thượng, Trẫm đã tước vương vị và giam cầm hắn ta ở ngoại ô kinh thành, bởi vì Vương phi chủ động nhận tội cho nên được khoan hồng, chỉ đưa vào cung Ngọc Chân để tu hành.”

Nghe hắn nói hết lời, Thái Hậu mới gật đầu bảo: “Bệ hạ nhân từ, nếu cao tổ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy được an ủi.”

Vũ Văn Lan lại nói: “Tuy mẫu hậu rất thích ba đứa trẻ kia, nhưng đáng tiếc bọn trẻ đều không phải là con ruột của Vũ Văn Hào mà chỉ là thế thân thôi, Trẫm đã đưa bọn trẻ về với cha mẹ ruột của mình rồi.”

Hắn dừng một chút, lại cố ý nói: “Nếu mẫu hậu thích con ruột của Vũ Văn Hào thì Trẫm có thể đưa bọn nó vào cung làm bạn với ngài. Bọn nó còn nhỏ tuổi, nếu được dạy dỗ tốt thì hẳn là sẽ thành tài.”

Thái Hậu thở dài: “Thôi thôi, dẫu sao bọn nó cũng là con của kẻ làm phản, sau này mà bị người khác lợi dụng thì sẽ thành mối họa mất.”

Vũ Văn Lan tiếp lời: “Nếu thế thì Trẫm sẽ sai người đưa bọn nó vào chùa Vĩnh Phúc, niệm tình bọn họ là dòng dõi của cao tổ, Trẫm sẽ cho người dạy dỗ hai đứa cẩn thận, tránh để chúng lại bước lên vết xe đổ của cha mình.”

Thái Hậu gật đầu: “Bệ hạ nhân từ.”

Trong lòng thì lại cười lạnh:【 Giờ thì hay rồi, chẳng lẽ dòng họ Vũ Văn phải tuyệt hậu từ đây sao? 】

Vũ Văn Lan nói: “Trẫm biết mẫu hậu ở trong cung cũng cô đơn, sau này Trẫm sẽ cố gắng sinh con nối dõi, để ngài được hưởng thụ niềm vui được làm bà.”

Thái Hậu cười cười: “Đây cũng chuyện mà ai gia muốn nhìn thấy nhất.”

Trong lòng lại nói:【 Chỉ mong ngươi làm được. 】

Vũ Văn Lan không muốn nói gì nữa, lập tức cáo từ rời khỏi cung Từ An.

~~

Yến Xu sống gần hai mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị thương “nặng” như thế.

Khụ khụ, thật ra cây trâm kia cũng không cắt sâu, cho nên trừ việc vết thương bị đau ra thì nàng không sao hết.

Đáng tiếc Nhẫn Đông lại rất nghe lời hoàng đế, nhất quyết không cho nàng xuống giường đi lại.

Nàng ráng nhịn ba ngày, tới ngày thứ tư thì hết nhịn nổi nữa.

Mẹ nó, nếu biết bị thương phiền phúc như vậy thì hôm đó nàng tuyệt đối không có lao ra đâu.

Này có khác gì ngồi tù không cơ chứ, không thể xuống giường này, không thể viết tiểu thuyết này, lại còn phải ăn cơm dưỡng bệnh ít dầu ít muối…

Ai mà chịu nổi hả trời?!!

Hệ thống mở miệng an ủi nàng:【 Tái Ông mất ngựa, nào biết là họa hay phúc, nói không chừng bà sẽ được đền bù chuyện tốt gì đó nhờ một vết thương nhỏ như này thì sao. 】

Yến Xu không tin lắm:【 Chuyện tốt gì? Là bị bắt nằm trên giường nuôi bé mỡ ấy hả? 】


Đúng lúc này, ngoài điện có tiếng thông báo vọng vào: “Bệ hạ giá lâm…”

Hệ thống “keng” một tiếng:【 Đó bà thấy chưa, chuyện tốt tới. 】

Yến Xu:【??? 】

Nhưng mà không chờ hệ thống trả lời nàng, Vũ Văn Lan đã bước vào trong điện.

Yến Xu thầm nghĩ giờ cũng không kịp xuống giường, cho nên nàng vẫn giữ tư thế ngồi dựa trên giường nói: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”

Vũ Văn Lan đi nhanh tới mép giường, trong mắt chan chứa sự quan tâm: “Nàng sao rồi? Mấy ngày nay có khỏe hơn chưa?”

Yến Xu vốn muốn đáp ‘khỏe’, nhưng chợt nhớ tới lời của hệ thống nói ban nãy, thế là nàng vội đổi ý, mặt nhăn mày nhíu nói: “Thưa, vẫn còn hơi đau ạ.”

Hí hí, nói không chừng hắn sẽ cảm động và áy náy, sau đó thưởng cho nàng một mớ bạc thì sao!

Vũ Văn Lan: “…”

Vẫn thích tiền như cũ nhỉ?

Nhưng trong hậu cung này, tiền nhiều cũng có ích lợi gì đâu?

Vì thế hắn cười nói: “Lần này nàng có công cứu giá, Trẫm phải khen thưởng thêm cho nàng mới được.”

Khen thưởng?

Yến Xu đắn đo trong lòng, chẳng lẽ đây là ‘chuyện tốt’ mà hệ thống nói?

Được á được á, mau thưởng đi, hãy dùng thật nhiều tiền đập vào mặt của nàng đi!!!

Ai dè hắn lại nói: “Chút nữa Trẫm sẽ bảo bộ Lễ hạ chỉ, thăng cho nàng lên chức Tần.”

Yến Xu sửng sốt: “Chức Tần ấy ạ?”

Cùng lúc đó, hệ thống lại mở miệng:【 Tèn ten, đây là minh chứng cho câu ‘cầu phú quý trong hiểm nguy’ đó, chúc mừng nha bro! 】

Yến Xu: “…”

Hay cho một câu ‘cầu phú quý trong hiểm nguy’.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi