ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Vương phi gần đây như thay đổi thành một người khác, nếu không có nhớ lầm, từ lúc chuyện Yến Vân công chúa kia, ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Mai Ngọc Dương dừng lại một chút, sau đó khôi phục như bình thường: “Không sao cả, chỉ là ta nhìn rõ được tình thế của ta, bản thân ở nhà mình còn thiếu chút nữa bị đánh chết, nếu cứ tiếp tục ngu ngốc như trước chỉ sợ mạng nhỏ này không biết khi nào mất đi, nên phỉa cố gắng thông minh một chút mới đúng.”
“Lần đầu bổn vương nghe nói, một người có thể từ ngu xuẩn chuyển qua thông tuệ tùy ý như vậy.
Nàng nở nụ cười nhưng ánh mắt không hề có ý cười: “Ta biết bản thân rất thông minh, cũng không cần ngươi khen ngợi”
Sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt trầm xuống: “Tự mình đa tình, bổn vương đang muốn cảnh cáo ngươi, bớt toan tính âm mưu, nếu ngươi thành thật một chút, có lẽ sẽ sống lâu hơn một chút”
“Ta nghĩ lời này không nên cảnh cáo ta, muốn nói thì ngươi nên cảnh cáo người cần được cảnh cáo.

Bảo nàng ta giữ kỹ đuôi hồ lý của mình mà làm người đi, đừng tới trêu chọc ta, tính tình của ta vốn không tốt, hậu quả sau đó ra sao, không ai nói trước được đâu.”
Dạ Lăng Chi Nguyệt sắc mặt biến đổi buông đũa: “Ngươi càn quấy!”
Mai Ngọc Dương cười lớn: “Hiện tại ta càn quấy thế nào? Nếu có người không có mắt phạm tới ta, ta càng quá đáng hơn đấy”
Dạ Lăng Chi Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi thật sự cho rằng bổn vương không có biện pháp?”
“Ta sợ quá a… Nếu có biện pháp gì Vương gia cứ việc thử, ta chờ.”
Nàng đường đường là Hoàng Hậu một nước, chuyện gì chưa từng thấy qua, còn muốn hù dọa nàng sao?
Không có cửa!
Lúc này tại Lạc Hương các vô cùng lộn xộn.
Sở Băng rầu rĩ dùng canh, nhưng nàng ta ăn mà không hề nếm được mùi vị gì cả.
Cuối cùng ném chén canh trên mặt đất.

Trà Thanh vội vàng chạy đến dọn dẹp: “Trắc phi bớt giận!”
“Bớt giận? Làm sao mà bớt giận, Vương gia lại đến Tịnh Chiếu các dùng bữa, không biết nữ nhân kia dùng cái gì thủ đoạn!”
Trước giờ, Dạ Lăng Chi Nguyệt đều ăn cơm cùng nàng, đột nhiên không như thường lệ, làm Sở Băng cảm thấy nguy cơ tràn ngập.
Nữ nhân kia, quả nhiên không đơn giản!
Hiện tại nàng còn cố tình làm ra bộ dáng không quan tâm tới Dạ Lăng Chi Nguyệt rõ ràng là lạc mềm buộc chặt, so với lúc trước quấn lấy Dạ Lăng Chi Nguyệt càng làm người khác ghê tởm hơn!
Nàng nói với trà thanh: “Chủ tử nhà ngươi bên kia, có nói gì không?”
Trà thanh nói thầm bên tai Sở Băng: “Chủ tử bên kia truyền tin tới, Vương phi gần đây đến nhà tiểu Nguyệt chẩn trị cho cha nàng ta, lão nhân kia đã bình phục hơn một nửa”
Sở Băng khiếp sợ: “Sao nàng lại biết y thuật, không nhầm đấy chứ?”
“Chủ tử nói tin tức chính xác, nô tỳ lo rằng việc thu mua tiểu Nguyệt đã bị Vương phi năm rõ, nếu nàng nói với Vương gia, có thể ảnh hưởng tới Trắc phi không?”
Sở Băng nắm chặt tay, nếu bình thường ai nói gì, Vương gia chắc chắn sẽ không tin tưởng, dù gì hắn vẫn tin nhiệm chính mình.
Nhưng nàng ta đã biết bản lĩnh nói chuyện của Mai Ngọc Dương , hiện tại Mai Ngọc Dương vô cùng xảo ngôn, không nắm chắc sẽ không dao động tới Dạ Lăng Chi Nguyệt.

Không trách được Dạ Lăng Chi Nguyệt không dùng bữa tối với mình, chắc chắn do nữ nhân kia giở trở quỷ!
Trà Thanh nói: “Nhưng chủ tử cũng nói Trắc phi yên tâm, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có người xử lý Vương phi, chờ xem thôi.”
“Hắn muốn chuẩn bị làm gì?”
Trà Thanh thầm thì vài câu, lúc này Sở Băng mới cười ngạo mạn.
Nhưng nàng ta nhớ tới bộ dạng xảo ngôn của nữ nhân kia, lại không rõ y thuật kia từ đâu mà có, mày nhăn lại: “Nếu lần này hãm hại không thành thì phải làm sao?”

“Chủ tử còn có hậu chiêu! Không phải Trắc phi hi vọng Vương gia càng ghét bỏ Vương phi sao? Chủ tử nói hắn có chủ ý, có thể làm Vương phi không thể ngẩng đầu lên được, càng bị Vương gia khinh thường.”
Mắt Sở băng sáng rực lên: “Chủ ý gì?”
“Nếu Vương phi có thể giữ mạng đến ngày đại hôn của chủ tử… Thì chắc chắn sẽ để nàng vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể làm nên trò trống gì!”
Ngày đại hôn của người đó sao…
Đêm đó.
Mai Ngọc Dương đã rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bồng nhiên tiểu Hồng vội vàng hô lên: “Vương phi, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi”
Mai Ngọc Dương nheo mắt,tiểu Hồng luôn trầm ổn, chuyền gì làm nàng hoảng như thế?
Nàng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, tiểu Yến cũng tỉnh lại, hai người đều thay đổi sắc mặt: “Vương phi, tiểu Nguyệt vừa đi nha môn báo quan, nói phụ thân đã chết, do ngài chữa trị mà bị chết”
“Chuyện này không có khả năng” Mai Ngọc Dương vẫn tin tưởng y thuật của mình.
Rõ ràng hôm nay sau khi nàng châm cứu, khí sắc lão nhân kia đã tốt hơn nhiều, trừ phi là có người động tay động chân.
Ánh mắt nàng lanh lùng: “tiểu Nguyệt đang ở đâu?”
Tiền viện Vương phủ, Dạ Lăng Chi nguyệt cũng bị kinh động.
Lúc Mai Ngọc Dương đến, hắn đứng trước đình viện, tóc đen búi gọn, vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Nguyệt đánh trống kêu oan trên quan phủ, lên giọng cáo trạng Tứ vương phi chữa trị làm chết mạng người.
Các tri phủ đều ra mặt, trực tiếp mang quan binh tới phủ, lúc này đã vay quanh phủ đệ chật nít.
Lúc trước thường có vương công quý tộc tùy ý ức hiếp bá tánh, Thánh thượng ở tiền triều đã nổi trận lôi đình, nói rằng cho dù là hoàng tử có liên quan đến án mạng cũng phải công bằng điều tra.

Hiện tại, Mai Ngọc Dương bị báo án làm hại một tính mạng, khinh đô phủ cũng không dám châm chước.
tiểu Nguyệt run rẩy quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể: “Phụ thân của tiểu nhân vồn đang sống, nhưng vì Vương phi kiên quyết muốn thi châm cứu chữa, mà tiểu nhân cho rằng y thuật Vương phi hơn người nên tin nàng, ai ngời hôm nay Vương phi vừa đi, phụ thân sùi bọt mép sắc mặt tái xanh, lúc sau không qua khỏi được…”
“Nói hươu nói vượn!” Mai Ngọc Dương đi tới, mặc dù trong lòng có nghỉ ngờ những trên mặt vẫn bình tĩnh.
tiểu Nguyệt từng thấy hiệu quả trị liệu, hiện tại lại không nhắc tới quá trình, chỉ cố ý bôi đen.
Trong này có gì đó!
Tri phủ tiến lên một bược: “Hạ quan tri phủ kinh thành Tống Nghiên, có vài chuyện muốn thỉnh giáo Vương phi, mong Vương phi không cần giấu giếm”
Mai Ngọc Dương đạm bạc nhìn lướt qua tiểu Nguyệt đan quỳ: “Ngươi hỏi đi!”
“tiểu Nguyệt cô nương nói phụ thân nàng ta có triệu chứng trúng gió, vốn muốn mời đạo sĩ trừ tà, nhưng Vương phi ngăn cản lại kiên trì muốn trị liệu đúng không?”
“Đúng”
Tri phủ lại hỏi: “Vương phi khai phương thuốc cho người bệnh, cũng nhiều lần châm cứu, có thật không?”
“Đúng vậy”
“Kinh ngỗ tác (tên một chức quan khám nghiệm tử thi) khám nghiệm tử thi, ngoài ***** ** bình thường, trên cưu vĩ huyệt cũng có vết kim, đây là tử huyệt, nhẹ thì hao tổn khí lực, nặng thì tâm mạch bị tắc, Vương phi làm việc này?”
Mai Ngọc Dương cười nhạo: “Đương nhiên không phải! Nơi bổn cung châm cứu đều là huyệt ở cánh tay, trên đùi, cưu vĩ huyện lại ở trên rỗn bảy tấc, ta chưa bao giờ đụng tới.

Nha hoàn tiểu Yến bên người ta có thể làm chứng, mỗi lần thăm khám đều có nàng ấy theo cùng, cả tiểu Nguyệt cũng rõ ràng chuyện này.”
Triệu nhẹ đan cười nhạo: “Đương nhiên không phải! Bổn cung sở châm cứu ***** ** đều nơi tay cánh tay cùng trên đùi, cưu đuôi huyệt ở rốn thượng bảy tấc, ta chưa bao giờ chạm qua nơi đó.

Ta bên người nha hoàn tiểu Yến có thể làm chứng, mỗi lần hỏi khám nàng đều làm bạn tả hữu, bao gồm tiểu nguyệt chính mình hẳn là cũng rất rõ ràng”
Ngay sau đó tiểu Nguyệt đáp: “Vương phi châm cứu cho phụ thân, sẽ cởi sạch đồ của phụ thân, ở đâu cũng châm xuống! Đại nhân vừa rồi nói Cưu vĩ huyệt, tiểu nhân tuy không biết ở đâu, nhưng theo miêu tả của Vương phi thì thực sự ngài ấy có chạm qua”
Người nào không hiểu ý thuật ở đây khi nghe tới Mai Ngọc Dương lột đồ của lão nam nhân thi châm đều lộ biểu cảm khinh thường.

Tứ vương phi có xú danh hoa sỉ khắp kinh thành, đối với một lão ông xấu xí cũng xuống tay thật không biết xấu hổ Mai Ngọc Dương nhíu mi một chút: “Đồ vong ân phụ nghĩa, bổn cung hảo tâm giúp ngươi, vậy mà ngươi lại bôi đén, nói, ai sai sử ngươi!”
Tất nhiên tiểu Nguyệt không thừa nhận.
Trong lòng nàng suy nghĩ, chắc không phải là Mai gia.
Khi nháo đến mạng người thì Mai gia cũng không chiếm được chỗ tốt gì, còn mang hổ thẹn.
Chẳng lẽ do Dạ Lăng Chi Nguyệt muốn cho nàng một bài học, hắn lấy danh dự vương phủ để đả kích nàng?
Mai Ngọc Dương nheo mắt nhìn Dạ Lăng Chi Nguyệt người ở sau bị nàng nhìn đến cả người không tự nhiên.
“Ngươi nhìn bổn vương như vậy làm gì”
“Không phải Vương gia muốn thoát khỏi Vương phi như ta mà cố ý hại ta chứ?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt cười lạnh: “Bổn vương sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này! Ngươi dám hoài nghỉ ta?”
Mai Ngọc Dương lười nhác hừ một tiếng: “Ai bảo Vương gia nổi tiếng sủng thiếp diệt thê, lúc trước còn nói sẽ cho ta một bài học.

Ta không nghi ngờ ngươi thì nghỉ ngờ ai?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt bị nàng làm tức giận: “Ngươi đúng là không thể nói lý!”
Tuy vậy, Mai Ngọc Dương vẫn đoán rằng không phải hắn làm.
Nàng luôn quan sát kỹ từng biểu tình nhỏ của người khác, Dạ Lăng Chi Nguyệt chưa từng nói dối.
Như vậy còn ai muốn thanh danh xấu đi?
Mai Ngọc Dương trong ánh mắt hiện lên lạnh lẽo, Sở Băng sao?
Động thổ trên đầu thái tuế, nàng cũng dám sao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi