ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Rất nhanh quản gia của Sơn vương phủ chạy ra, nhìn thấy Mai Ngọc Dương thì ngẩn người, cung kính hành lễ.

“Tham kiến Tứ vương phi".
Mai Ngọc Dương khoát tay: “Miễn lễ, quản sự, làm phiền người thông báo Tam vương gia một tiếng, nói bản cung phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây xem bệnh.”
Quản sự trên mặt hiện lên kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đây là chủ ý của hoàng hậu.
Kỳ thật Mai Ngọc Dương lúc ấy nghe được cũng rất kinh ngạc, phải biết Thái tử bị ai hại vẫn luôn là bí ẩn chưa có lời đáp, trong cung bất kỳ một hoàng tử nào cùng thế lực sau lưng hắn cũng có thể là thủ phạm.
Dạ Lăng Chi nguyệt là Tứ Hoàng Tử, đương nhiên cũng là người bị hiềm nghi trong đó.
Thế nhưng là hoàng hậu lại để Tứ vương phi là nàng đến giúp đỡ con của mình, có thể thấy được là thật sự hết cách, lấy ngựa chết làm ngựa sống.Quản sự đi đến tẩm điện sau khi thông báo, không lâu lại khó xử đi ra chấp tay nói: “Tứ vương phi, Tam vương gia nói bệnh của hắn thì hắn đã rõ, chính là thần tiên cũng cứu không được, cũng không phiền ngài vất vả, còn sớm ngài trở về đi".
Mai Ngọc Dương đương nhiên không chịu đi: “Chẳng lẽ muốn bản cung đi cầu Hoàng hậu nương nương đưa phượng chiếu đến, Tam vương gia mới bằng lòng gặp ta sao? Đại phu nói gì mặc kệ, ta chỉ tin tưởng chính ta.”

Tứ vương phi thanh danh không tốt, kinh đô người người đều biết.
Nhưng nữ nhân trước mặt cường thể nhạy cảm, lại khiến người khác không thể xem thường.
Quản sự ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, lại đi vào hỏi một lần, sau khi nói những lời Mai Ngọc Dương nói: “Tam vương gia mời Vương phi vào.”
Căn phòng này cũng không có ánh sáng mặt trời, mặc dù bày biện phú quý, nhưng tia sáng âm u, còn có chút ẩm ướt.
Nàng nhíu mày, phân phó quản sự: “Nếu như có thể, thay phòng sáng sủa cho vương gia, người ở trong căn phòng ẩm thấp thể này, tâm tình sẽ không tốt.”
Quản sự đương nhiên cũng muốn, nhưng đây là Dạ Lăng Bắc Sơn tự sắp xếp.

Từ thật lâu trước đó bắt đầu, hắn không thích phơi nắng
Dạ Lăng Bắc Sơn chậm rãi đẩy xe lăn, Mai Ngọc Dương lúc này mới nhìn thấy mặt của hắn.
Nguyên bản Thái tử vốn là thiếu niên khí khai giống như là biến thành người khác, hắn gầy gò không ít, cả khuôn mặt tái nhợt, một mắt đào hoa bên trong ánh sáng đã sớm biến mất, dần dần bị thay thế bằng chán nản lãnh đạm.
Nàng trong lòng thở dài, tiến lên cười cười: “Tam ca "
“Tứ vương phi vừa rồi nói, ngươi là phụng mệnh mẫu hậu đến xem bệnh cho ta?”
Hắn có chút tự giễu cười.

“Mẫu hậu sao còn không hết hi vọng”
“Đừng nói lời ủ rũ này nha, tất cả mẫu thân đều hi vọng hài tử tốt”
Mai Ngọc Dương quan sát một chút tay chân của hắn, nói khẽ: "Tam ca, ta cần chạm đến thân thể của người mới có thể phán đoán.”

Hắn khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Nàng ngồi xổm xuống dùng sức nhéo nhéo hàn hai cái chân nhỏ: “Có cảm giác?”
“Bên trái có chút đau, đùi phải, không có cảm giác”
“Cánh tay thì sao? Cũng là bên phải không cảm giác?”
“Đúng.”
Mai Ngọc Dương từ trong tay áo móc ra hộp kim châm: “Ta sẽ thi chấm trên tay và chân của người, xem có phải là hay không hàn khí gây ra".
Khi Dạ Lăng Bắc Sơn tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chủ, Mai Ngọc Dương đã tìm ***** ** trọng yếu hạ châm
Đây là âm dương châm, so với ngân châm thông thường sẽ dài nhỏ và linh mẫn, nếu như có độc khi hoặc là hàn khí, sẽ đổi màu, nhưng căn cứ để phán đoán nguyên nhân bệnh.
Đợi nàng lấy ra chậm, lông mày lại khóa lại, không đổi màu, có thể bài trừ hàn khí cùng âm độc.

“Trước khi không thể đi được, ngực có bị đau từng cơn?
“Không có ”

“Đầu có cảm giác nặng đau.”
“Cũng không có".
Mai Ngọc Dương quỳ một chân trên đất, bỗng nhiên bắt cổ Dạ Lăng Bắc Sơn bị hành động to gan của nàng làm giật nảy tay phải hắn cổ tay.

mình, nhưng không ngăn cản nàng.
Nàng nhắm mắt lại, điều động thân thể linh lực đến thăm dò.
Chẳng biết tại sao, Dạ Lăng Bắc Sơn cảm giác đùi phải nóng lên sau thời gian dài không có cảm giác, thậm chí, có chút cảm giác bị đâm đau nhói.
Hắn mở to hai mắt, nhìn thấy Mai Ngọc Dương đột nhiên thân thể buông lỏng, về sau ngã ngồi xuống, kinh hoàng nhìn mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi