ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Nói đến cầm nghệ, Dạ Lăng Chi Nguyệt  không hề lo lắng, hắn đã từng nhìn thấy một mặt chân thật của nàng ở Yên Vũ lâu đêm đó, e rằng ngay cả người Mai gia cũng không biết, đại tiểu thư nhà mình là cao thủ.

Đang nghĩ vậy, Mai Ngọc Dương  đã bảo hạ nhân mang đàn đến.

Nàng nhìn đàn, nhất thời không nghĩ ra đàn khúc gì.

Lúc này Dạ Lăng Chi Nguyệt  đột nhiên đứng lên đi đến cạnh nàng: “Vương phi, hay là như vậy, nàng đàn, bổn vương thổi tiêu, phu thế chúng ta hợp tấu một khúc, chúc thọ mẫu thân.

"
Hắn đang nghĩ, lỡ như Mai Ngọc Dương  đàn xong quận chúa Di Đình lại nói lời châm chọc, Mai Ngọc Dương  vẫn bị mất mặt.

Nếu hai người họ hợp tấu, cho quận chúa Di Đình mượn là gan lớn, bà ta cũng không dám nói một câu không tốt.

Mai Ngọc Dương  dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn.

Không khỏi càng nhìn sâu vào Dạ Lăng Chi Nguyệt, sau đó gật đầu: “Được, phu quân cảm thấy khúc nào sẽ thích hợp?"
Vốn dĩ đầu óc Dạ Lăng Chi Nguyệt  rất rõ ràng, nhưng khi nàng nói ra hai chữ “phu quân”, nhất thời hắn lại ngơ ngác, nàng, dường như trước giờ nàng chưa từng gọi mình như vậy.


"Phu quân".

Thì ra hai chữ kia được người này khẽ thốt ra, lại dễ nghe như the?
Hắn ngơ ngác mấy giây, Mai Ngọc Dương  chỉ đành hỏi lại một lần: “Phu quân?"
“À, vừa rồi bổn vương thất thần.

Chúng ta đàn tấu minh nguyệt Kiều có được không?”
Minh nguyệt kiều là danh khúc An Thịnh, hoặc là nói, là bài tình ca nổi tiếng.

Kể về một nam một nữ gặp nhau thuở hàn vị, trở thành phu thê nghèo khổ.

Nam nhân là một thư sinh, muốn khảo thi lấy công danh.

Nữ nhân ở ngoài làm ăn lo cho hắn ăn học.

Hai người trải qua không ít khó khăn, cuối cùng thư sinh trúng bảng nhân, lại bị công chúa nhìn trúng bắt hắn làm phò mã.

Ai nấy đều cho rằng thư sinh sẽ yêu công chúa.

Ai ngờ thư sinh quỳ ngoài cửa cung thỉnh tội, nói là trong nhà đã có thể tử.

Từng hứa sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, không tìm người thứ hai.

Hoàng đế cảm động hành vi của thư sinh, thả hắn về quê đón thê tử.

Nữ nhân ở cầu minh nguyệt chờ hắn, chúc mừng hắn thi đỗ.

Dạ Lăng Chi Nguyệt  nghĩ đến minh nguyệt kiều không phải vì điển cố phía sau nó, mà vì khúc này mang ý chúc mừng, lại quen thuộc, thích hợp đồng tấu Cổ tình rơi vào mắt người ngoài, đề nghị của Dạ Lăng Chi Nguyệt  tựa như đang bày tỏ cùng Mai Ngọc Dương.


Người ở hiện trường rất khó hiểu, vẫn luôn nghe nói tứ vương phủ là nơi bất hòa nhất, lời đồn sao lại không đáng tin như vậy?
Ngay cả Mai Ngọc Dương  cũng ngần người chốc lát.

Có điều thần sắc Dạ Lăng Chi Nguyệt  thản nhiên, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn yên tĩnh nhìn nàng, ra hiệu nàng làm trước một bước.

Cho nên Mai Ngọc Dương  gảy đàn trước, vài tiếng vang lên, niềm vui ập đến dường như tràn ra từ đôi bàn tay này.

Vẻ mặt Mai Ngọc  Linh vốn dĩ tràn ngập sự khinh miệt, nhưng khi nghe thấy mấy tiếng này sắc mặt đột nhiên thay đổi, không dám tin nhìn về phía Mai Ngọc Dương.

Chỉ thấy nàng cong khóe môi với Dạ Lăng Chi Nguyệt, người sau đặt ngọc tiêu bên môi, thổi theo giai điệu.

Lúc trước họ chưa từng hợp tẩu.

Nhưng lúc này lại như có sự ăn ý đã lâu.

Nàng nồng nhiệt, hắn lên cao
Nàng trầm tịch, hắn xuống thấp.

Nàng hồi chuyển, hắn uốn lượn.


Dáng vẻ này giống như họ đều quen thuộc lẫn nhau, khiến người ngoài ngây ngốc, không khỏi rơi vào giai điệu dễ nghe bên trong.

Đợi tấu xong khúc này, xung quanh vẫn yên tĩnh.

Vẫn là Mai Triệu phản ứng trước tiên.

Đứng dậy vỗ tay, ánh mắt tràn ngập tự hào: “Ây da, không ngờ điện hạ và vương phi hợp tấu lại ăn ý như vậy, như âm thanh trên trời, khiến chúng ta nghe đến mê mẩn”
Ông ta vừa lên tiếng, binh khách tự nhiên cũng phụ họa, hơn nữa trong đó không thiếu những lời ca ngợi thật lòng.

Nhạc khí của Dạ Lăng Chi Nguyệt  mấy năm nay thân nhập hóa, cả triều đại ai cũng biết.

Không ngờ Mai Ngọc Dương  hợp tấu không thua gì hắn, thậm chỉ tiếng đàn vẫn luôn dẫn dắt tiếng tiêu.

Cho dù là người không hiểu thanh nhạc cũng biết, Mai Ngọc Dương tuyệt đối không đơn giản.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi