ÁI PHI NÀNG ĐỊNH CHẠY ĐI ĐÂU VẬY


Thiên Băng mặc bộ y phục bình thường trên đó thêu bông hoa sen, trên người không đeo một chút trang sức quý giá nào.

Nàng khoác áo choàng ra ngoài.

Vén tấm rèm trong xe ngựa, Băng đã đến Kinh Thành.

Mới vừa đi không bao lâu mà ở đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện.

Cuộc sống thật trớ trêu nàng.

Băng cười khổ.

Đoan Minh Triệt đã cho Vệ Ảnh theo sau bảo vệ nàng.

Cũng tốt, hắn thân thủ lẫn võ công đều giỏi.
Vệ Ảnh: Tiểu thư, người muốn đi đâu ạ?
Vệ Ảnh, huynh cho ta về Thiên Phủ đi.
Hắn có hơi bất ngờ, tiểu thư từ lúc nào lại xưng hô lễ phép với hắn như vậy.

Chẳng phải từ trước hắn và nàng luôn gặp nhau cái là như chó với mèo sao.
Băng thấy mặt đơ ra vài giây của hắn mà phì cười: Ta kêu huynh đó, không quen sao.

Trước kia ai bảo huynh cứ coi thường, nói xấu ta nên ta mới bày trò chọc phá huynh đó.
Tiểu thư khiến ta thật có con mắt nhìn khác( Lúc thì chua ngoa, lúc thì hiền dịu bất thường.).


Nói xong hắn đưa nàng đến Thiên Phủ.
Thiên Băng( Thật là nói với ta thêm vài câu chẳng lẽ sẽ tổn thọ sao.

Huynh đúng là khí gần mà?).
Băng đặt chân bước xuống xe, Vệ Ảnh đỡ nàng.

Nàng nhìn thấy Thiên Phủ chân đứng không vững, may có Vệ Ảnh luôn theo sát.

Sao lại có thể nhanh như vậy, Từ một Thiên Phủ tấp nập người đi lại, bây giờ chỉ còn là một ngôi nhà bỏ hoang, vắng vẻ, tiêu điều không một bóng người.

Thiên Phủ đã bị niêm phong không được vào.

Vậy mọi người liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Vệ Ảnh hắn có thể cảm nhận được sự suy sụp của nàng.

Đúng vậy, gia đình của mình trong một đêm tất cả đã bị tống vào nhà lao, chưa rõ sống hay chết: Giờ người muốn đi đâu?
Thiên Băng cố an ủi, động viên bản thân: Phiền huynh đưa ta đến Phủ Quốc sư.
.....................
Phủ Quốc sư:
Bọn họ dẫn nàng vào chỗ Quốc sư.

Có vô số ánh mắt thương hại cho hoàn cảnh nàng.

Nếu họ mà có Phụ thân là kẻ phản quốc chắc cũng không biết giấu mặt đi đâu nữa, thật là xỉ nhục.
Quốc sư đang ngồi trong thư phòng làm việc.


Ông biết sớm muộn đứa cháu gái của mình sẽ về, nhưng không ngờ nó lại về nhanh như vậy.
Thiên Băng không còn kiên nhẫn: Ông, chuyện này thế nào, tại sao Phụ thân con lại bị bắt giam.
Ông thở dài: Còn cũng biết rõ rồi.

Tội của Phụ thân con chắc chắn sẽ bị chém đầu, còn những người thân sẽ bị lưu đày.
Băng không tin vào những gì mình nghe thấy, đây không phải sự thật, nàng ngồi sụp xuống: Đây chắc chắn là do Mộ Tể Tướng gài bẫy phụ thân con.

Con sẽ làm sáng tỏ mọi việc.

Con chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho Phụ thân.

Nàng đứng dậy định ra ngoài.
Quốc sư nhanh chóng cản lại, lay người Băng: Con có bị điên không.

Kích động sẽ không giải quyết được gì.

Con nghĩ lão ta sẽ để yên dễ dàng cho con cứu Thiên Di ra sao.

Cha con kể cả chứng minh được không thông đồng với địch, nhưng vẫn bị gán tội tham ô.

Ông đã nhận một hòm vàng.
Thiêm Băng bịt tai lại, phản kháng mạnh mẽ: Không Phụ thân nhất định không phải người như vậy, ông lừa con.
Quốc sư ôm lấy đứa cháu gái: Thiên Băng, hãy nghe ông nói hiện giờ con nên đi gặp Hoàng thượng, trì hoãn thời gian để tìm chứng cứ.

Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe con.
KHÔNG, con không muốn gặp hắn ta.

Hắn như cơn ác mộng thường trực, khiến nàng không thể quên được.
Quốc sư mắng Thiên Băng: Chỉ còn có Hoàng thượng mới cứu được Thiên Phủ.

Không có ai có thể giúp được con đâu.

Hãy bỏ qua những xảy ra giữa con và người đi, cứu Thiên Tướng quân mới là quan trọng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi