ÁI PHI NÀNG ĐỊNH CHẠY ĐI ĐÂU VẬY


Cung Sùng Khánh
Tiểu Thuận Tử: Mời Nguyệt Quý Nhân ra tiếp chỉ
Tất cả nô tì, thái giám, các nương trong viện quỳ xuống lắng nghe
Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, Nguyệt Quý Nhân tài hoa, xinh đẹp được lòng trẫm.

Nay trẫm ban cung Đức Thanh phong làm Nguyệt Tần, khâm thử
Minh Nguyệt đi đến tiếp chỉ, cười rạng rỡ không quên dúi ít tiền cho công công: Tạ chủ long ân.
Đây là một ít tầm lòng của ta mong công công nhận
Tiểu Thuận Tử kín đáo cất vào người: Đây là việc nô tài nên làm.
Ánh mắt của nương nương ghen tị vì Minh Nguyệt được ưu ái
...............
Khôn Ninh Cung
Thanh nhi: Tiểu thư người biết gì không?
Nàng đang ngồi ở mái đình cho cá ăn: Có chuyện gì sao e gấp gáp thế
Người sao vẫn rảnh rang ngồi đây vậy.

Minh Nguyệt cô ta đã được phong vị làm Tần rồi đó
Tay nàng ngưng lại vài phút, rồi lại rắc thức ăn xuống như thể không có gì: Ta thấy dạo này e rảnh rỗi quá đó, không có việc gì làm sao.

Chuyện đó có gì liên quan đến ta.

Nếu thấy thiếu việc để ta tìm cho e làm
Thanh nhi bĩu môi, không thích phản ứng của tiểu thư mình: Người thật là hết nói nổi.


Vẫn bình thản như vậy.

E không muốn nói với người nữa.
Nói xong Thanh nhi lui xuống để nàng lại một mình
................
Cung Đức Thanh
Minh Nguyệt chuyển đến nơi mới.

Năm nay tuyển tú đầu tiên nên cung này chỉ có mỗi nàng ở.

Chả khác gì làm chủ cả cái cung to này.

Bây giờ đã được lên Tần sau này chắc chắn sẽ lên được Hoàng Hậu không sớm thì muộn.

Nàng ta cười nhếch mép.
Các nô tì và thái giám đông người hơn: Nô tì, nô tài xin được ra mắt nương nương.

Thỉnh an nương nương
Nàng ta ngồi chiễm chệ xuống, tay cầm trà nhấp miệng: Được rồi, Bình thân.

Mau làm việc của các ngươi đi.
Lãnh Tuyết từ xa bước vào...
Minh Nguyệt: Lãnh Tuyết cô nương đến đây có chuyện gì sao?
Lãnh Tuyết nhún người xuống, tươi cười: Chúc mừng nương nương đã được phong bị Tần.


Ta có một chút quà ra mắt với người.

Mong là sau này người sẽ càng ngày tiến xa hơn.

Nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Minh Nguyệt
Nàng ta hiểu ý: Các ngươi mau mang những món quà này cất đi.

Lui xuống đóng cửa lại không được phép cho ai vào.

Kẻ nào kháng lệnh giết không tha
Bọn nô tì dập đầu lui xuống
Lãnh Tuyết: Xem ra Nguyệt Tần nương nương rất thích cung này.

Vậy còn giao hảo của chúng ta thì sao nhỉ?
Minh Nguyệt: Ta đã giúp cô nương đêm Thất Tịch đó rồi coi như quan hệ chúng ta chấm dứt từ đây.

Sau này đường ai nấy đi.

Nàng ta giọng lãnh đạm trả lời
Còn Lãnh Tuyết tựa thiếu phi cười( Cười như không cười): Không ngờ nương nương lại qua cầu rút ván nhanh vậy.

Haizz nếu để Hoàng Thượng biết người đã không còn trinh trước khi vào cung thì sao nhỉ.

Nhẹ thì mất đầu, nặng thì liên đới cả phủ.
Minh Nguyệt cố giữ tinh thần ổn định: Dựa vào lời của ngươi mà đòi hại ta sao
Băng Tuyết đưa cho Minh Nguyệt xem: Bằng chứng này thì sao.
Minh Nguyệt xem xong mặt xám lại( Người này quả không đơn giản chuyện này giấu kĩ đến vậy cô ta vẫn biết được.) Vậy ngươi còn muốn thế nào?
Lãnh Tuyết vỗ vãi, ghé sát mặt, đôi mắt sắc lạnh: Ta muốn nương bỏ thuốc độc này vào đồ ăn của Băng Tuyết- Lãnh Tuyết đưa tay qua cổ của mình( Ý là Khiến cho Thiên Băng chết) Chuyện này xong ta sẽ đưa cho nương nương tiêu hủy bằng chứng.

Đảm vài chuyện này chỉ có hai chúng ta biết.
Minh Nguyệt đập tay lên bàn: Hảo! Một lời đã định.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi