ÁI PHI THỈNH BỚT GIẬN

Hai người đem chén mì kia ăn xong Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt bọn họ cũng trở về. Cùng với lúc mới đi ra bộ dạng không giống, hiện tại bọn có chút chật vật.

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Thịnh hỏi.

"Hai người các ngươi đi đánh nhau hay sao thế, đều trở thành cái dạng này." Chiêu Nguyệt búi tóc cũng rối loạn.

"Ai, một lời khó nói hết a." Tiểu Lí Tử lắc đầu, may mà Hoàng Thượng cùng hoàng hậu không có đi, bằng không có tình huống gì phát sinh bọn họ thật sự gánh không nổi.

"Vậy nói nhiều lần chút." Cảnh Thịnh cũng là tò mò, đi phát một ít lương thực có phải hay không biến thành cái bộ dạng này.

"Là các dân chạy nạn gây ra sao?" Thiều Yên Nhiên đầu tiên mở miệng hỏi.

"Hoàng hậu nương nương anh minh, bộ dạng này quả thật là vì dân chạy nạn. Ngài không biết đâu, những người đó thấy đồ ăn thì càng như phát điên, nếu không có Dương Kiên bọn họ bảo vệ, nô tài e rằng cũng không về được." Ngẫm lại cảnh tượng lúc đó thật là kinh tâm động phách, một rổ bánh màn thầu trong nháy mắt cũng bị cướp sạch.

Có chút người bởi vì cướp đoạt lương thực thậm chí còn hơn nữa đánh nhau, nhiều người còn vì thế tranh đến một đầu rơi máu chảy. Có chút người vì chạm không được đến đồ ăn mà rơi lệ, một vài người đoạt được rất nhiều ăn sắp nghẹn chết.

"Ta nói a, Từ đại nhân không cho nạn dân vào thành cũng là tình lý, cảnh tượng kia thực sự rất khủng bố." Chiêu Nguyệt nghĩ tới tình cảnh kia cũng là trong lòng còn sợ hãi.

Cảnh Thịnh nghe xong trong lòng cũng là một trận khổ sở, tại tai nạn trước mắt con người đều ích kỷ. Cảnh Thịnh cũng không trách họ, vì muốn sống làm như vậy cũng là không có gì đáng trách, đáng ghét nhất chính là kẻ tham ô bạc cứu mạng.

Lúc trước còn chưa tính, nhưng mà hiện giờ bạc cứu mạng cũng không buông tha.

Mẫu hậu cũng từng nói, từ lúc phụ hoàng còn tại vị có thầm nghĩ phải chỉnh đốn lại triều đình trị các loại bất lương, trị tham ô đó là hàng đầu.

Nhưng một khi tra xuống sẽ liên lụy đến rất nhiều, người can thiệp cũng rất nhiều, rất nhiều đều là trong triều đại thần quan to, mẫu hậu nói nếu như muốn nhổ tận gốc vậy thì trong triều đình một nửa quan lại cũng phải xét nhà ăn cơm tù.

Chẳng lẽ Đại Lăng ta sẽ không có một vài thanh liêm quan tốt sao?

Lần này phải làm một chút chuyện, mặc dù không thể thay đổi hoàn toàn, nhưng làm cho bọn họ hạ uy cũng tốt. Như vậy thì bắt đầu từ Từ Đại Tân này tốt lắm.

Cảnh Thịnh trong lòng nghĩ như vậy.

"Đại nhân" một người mặc hắc y nam tử đi vào thư phòng Từ Đại Tân.

"Thế nào?" Từ Đại Tân đang xoay xoay trong tay ngọc thạch hỏi.

"Khi nãy thuộc hạ vẫn theo đám người kia, họ đi ngoài thành phát lương thực."

"Ha ha, chắc chắn là hoảng sợ đi, lúc này dân đen nhất định là loạn thành một nùi." Từ Đại Tân nghĩ nói, phảng phất như mọi thứ đều trong đùa bỡn.

"Đại nhân thần cơ diệu toán, có điều xem bộ dáng bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua, lần này khâm sai đại nhân khó đối phó." Hắc y nam tử lại nói.

"Khó đối phó thì thế nào, vậy cũng phải nhìn hắn có còn mạng hay không đã. Đã tra qua mọi thứ về người gọi Lý Cảnh Minh chưa?" Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

"Thuộc hạ nhiều mặt điều tra cũng không tra được người tên Lý Cảnh Minh này." Lý Cảnh Minh người này tựa như trống rỗng xuất hiện, tựa hồ ngoại trừ hoàng đế không ai biết thân phận của hắn.

"A, thật sao?" Từ Đại Tân híp mắt trong lòng lại không biết đang tính kế gì.

"Ta chỗ này có một phong thư ngươi nhanh chóng đưa đến kinh thành, nhớ lấy không thể để bất cứ ai biết, phải tận tay giao cho vị đại nhân kia." Từ Đại Tân căn dặn nói.

"Vâng đại nhân, chỉ là còn tên Lý Cảnh Minh thì như thế nào?"

"Việc này bản quan đều có chủ trương, nếu hắn thật sự muốn điều tra thì cũng đừng trách bản quan không khách khí." Từ Đại Tân hung tợn nói.

Một chỗ nho nhỏ lại có quan lại có dã tâm muốn mưu hại khâm sai triều đình, rốt cuộc là ai cho hắn lá gan này.

Hắc y nhân cầm thư Từ Đại Tân đưa cho hắn liền rời đi.

Từ Đại Tân xiết chặt ngọc thạch trong tay có loại xúc động như muốn bóp nát.

Ngày hôm sau Cảnh Thịnh muốn tự mình đi an ủi nạn dân lại bị Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt bọn họ ngăn cản lại.

"Công tử, lúc này tuyệt đối không thể, hình dạng của chúng ta hôm qua ngươi không phải không nhìn thấy, thật sự quá khủng bố, lỡ như làm phu nhân sợ hãi cũng không tốt."

Cảnh Thịnh lại không thuận theo, mang theo Thiều Yên Nhiên đã muốn xuất môn. Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt thật sự khuyên không được cũng chỉ có thể đi theo, một hàng mười mấy người chậm rãi xuất phát.

Lại không khéo vừa lúc gặp phải Từ Đại Tân.

Từ Đại Tân thấy Cảnh Thịnh phải xuất môn: "Lý đại nhân đây là muốn ra ngoài sao?" Biết rồi còn hỏi.

"Đúng, bản quan muốn tự mình đi xem một chút tình huống."

"Không bằng hạ quan cũng cùng đi."

"Được" ngoài mọi người dự kiến, Cảnh Thịnh lại đồng ý.

"Một khi đã như vậy, mời mọi người theo hạ quan đến." Từ Đại Tân dẫn Cảnh Thịnh một đường đi thăm dò xem xét tình hình tai nạn.

Mặt trời vẫn không chịu cúi đầu, lúc này thời tiết rất nóng bức. Cảnh Thịnh có chút hối hận mang theo Thiều Yên Nhiên cùng ra đi, tuy che dù nhưng mồ hôi vẫn đôi khi rơi xuống.

"Yên Nhiên có cảm thấy mệt không, bằng không gọi Triệu Hiên mang ngươi trở về dịch trạm trước." Cảnh Thịnh không đành lòng nhìn Thiều Yên Nhiên cùng nàng cùng phơi nắng, tốt xấu gì Thiều Yên Nhiên cũng là tiểu thư khuê các đâu thể nếm qua những thứ khổ sở này.

Một đường đi qua thấy đồng ruộng đã nứt nẻ, cây lương thực cũng đã bị phơi nắng chết khô hết.

Thiều Yên Nhiên lắc đầu: "Yên tâm, ta không sao." Những thứ này chịu khổ so với những dân chúng chịu khổ kia thì lại tính cái gì.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Cảnh Thịnh vẫn tiếc thương nàng, Thiều Yên Nhiên đối với Cảnh Thịnh ngọt ngào cười:

"Thịnh không cần lo lắng, ta rất tốt."

Cảnh Thịnh nhíu mày.

Thiều Yên Nhiên lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên lông mày của nàng.

"Đừng quên chức trách của ngươi và ta, đây đều là trách nhiệm của ngươi và ta không phải sao?"

"Nếu trong chốc lát thật sự mệt mỏi phải nhớ đến nói với ta."

Thiều Yên Nhiên gật đầu hiểu ý.

"Vũ Châu này đã bao nhiêu lâu không có trời mưa rồi?" Cảnh Thịnh hỏi.

"Đã có ít nhiều ba tháng?" Từ Đại Tân trả lời.

Cảnh Thịnh ngẩng đầu nhìn ngàn dặm mây trời xanh bị mặt trời chiếu rọi phá lệ chói mắt.

"Hôm nay trước hết đến đây đi, Từ đại nhân cũng vất vả, chúng ta trở về thôi."

Lúc Cảnh Thịnh trở lại dịch trạm Hàn Đống lúc này chờ đã lâu, nhìn thấy Từ Đại Tân Hàn Đống lạnh lùng trừng mắt liếc hắn.

Từ Đại Tân bị hắn nhìn có chút kinh hãi, việc này hơn phân nửa là không phải chuyện gì tốt.

Nhìn thấy Hàn Đống trở về Cảnh Thịnh liền đuổi Từ Đại Tân trở về, Từ Đại Tân cũng không ở lâu mà lập tức đi, trước khi đi còn quay đầu lại liếc, trong mắt đúng là sắc bén sát khí.

"Có chuyện chúng ta trở về phòng nói."

"Vâng" Hàn Đống đi theo Cảnh Thịnh, Tiểu Lí Tử, Chiêu Nguyệt cùng Thiều Yên Nhiên được sắp xếp ở trong một phòng khác.

Cảnh Thịnh bảo những người khác bên ngoài đợi, mang Hàn Đống một người vào phòng.

"Tra được gì sao?" Cảnh Thịnh hỏi.

"Bẩm Hoàng Thượng, ty chức không phụ Hoàng Thượng mong đợi, mọi thứ cũng tra sáng tỏ." Hàn Đống đem chuyện mình hôm nay mới tra được nhất nhất nói với Cảnh Thịnh, còn đem một quyển danh sách giao cho nàng.

"Chính là những thứ này sao?" Cảnh Thịnh hỏi.

"Đây là từ chỗ Thuật Dương tri huyện lấy được, hắn nói đây chỉ là một phần, sở dĩ lưu trữ cái tên trong sách này vốn là phòng ngừa về sau những người đó quỵt nợ, cho nên lưu lại làm chứng cứ."

"Một phần còn có nhiều người như vậy, trẫm nhớ Trương Dũng này lại là cháu của Lễ bộ Thượng thư Trương Thuận?" Hoàng đế lúc trước kia ra cung vui chơi đã thấy qua Trương Dũng này, đơn giản cũng là người ham chơi, còn từng cùng một phú thương vì tranh giành một thanh lâu ca cơ mà vung tay, vừa vặn bị cuống thanh lâu Cảnh Thịnh gặp được, tính ra cũng coi như có gặp mặt một lần. [Pink: Má ơi bí mật mới được tiết lộ, Tiểu Hoàng Đế cũng cuống thanh lâu nga]

Không ngờ lại sẽ ở nơi này trong sách phát hiện tên hắn, hoá ra chuyện ác ý nâng lên giá gạo tên gia hỏa này cũng có tham dự.

Trương Dũng phạm tội như vậy Trương Thuận có thể hay không cũng ở trong đó đây? Trong triều rốt cuộc có bao nhiêu đại thần tham dự chuyện này, lại ở trong đó đoạt lấy bao nhiêu lợi nhuận.

Luôn miệng nói phải vì dân chúng tốt nhưng chuyện họ làm có cái nào là vì dân chúng.

Cảnh Thịnh tiếp tục lật xem danh sách, quả nhiên Từ Đại Tân cũng là có phần tham dự, ha ha, vừa đúng lúc.

"Đem sách này thu hảo." Cảnh Thịnh đem danh sách trả lại cho Hàn Đống.

"Vâng Hoàng Thượng." Hàn Đống đem danh sách thu hảo.

"Không có chuyện của ngươi trước lui xuống đi, đã nhiều ngày cũng vất vả rồi hảo hảo nghỉ ngơi đi, không chừng qua mấy ngày còn có thể xảy ra một số việc đâu?"

"Vâng, ty chức cáo lui." Hàn Đống không còn nói nhiều mà trực tiếp rời khỏi phòng.

Cảnh Thịnh một người ở trong phòng qua lại bước đi thong thả, tay phải nâng cằm không biết suy nghĩ cái gì, xem của nàng bộ dạng tựa như có tin tưởng, còn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

Từ Đại Tân trở lại trong phủ trong lòng vẫn là lo sợ bất an, là vì Hàn Đống ánh mắt hay là vì Cảnh Thịnh kia vô tình hữu ý cười.

Không tốt, chuyện này không thể lại kéo dài, chờ không kịp vị đại nhân kia chỉ thị, vô cùng thời kỳ phải vô cùng thủ đoạn giải quyết.

Lý Cảnh Minh đây chính là ngươi bức ta, dù ngươi cùng ta đối nghịch cũng lạ không được ta.

"Người tới" Từ Đại Tân hô.

Trong phòng hắn xuất hiện một bóng người, xuất quỷ nhập thần.

"Đại nhân tìm ta sao?" Người nọ giọng nói trầm thấp trầm đục, tựa như khói lửa bốc lên.

"Sao lại là ngươi?" Từ Đại Tân có chút bất ngờ.

"Ta biết đại nhân gặp phiền toái, cho nên muốn vì đại nhân sắp xếp giải nạn." Người nọ nói.

"Được, ngươi thân thủ ta cũng yên tâm, hiện tại ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện." Từ Đại Tân vẫy vẫy tay muốn hắn lại gần, ở bên tai hắn lặng lẽ thì thầm.

"Đại nhân yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ làm tốt." Vẫn là trầm thấp trầm đục nói.

Người này tên là Sát, vốn là một sát thủ của tổ chức sát thủ vì lần đó nhiệm vụ thất bại mà người bị trọng thương, vừa lúc Từ Đại Tân đi ngang qua thấy người bị trọng thương, đó là lúc hắn vừa mới thăng quan tâm tình không tệ liền nổi lên trăm năm khó có được một lần thiện tâm cứu hắn.

Ngay sau đó chuyện chủ tớ quan hệ đã như vậy định xuống, Sát võ công cao cường vì Từ Đại Tân làm không ít chuyện, hiện giờ chuyện này giao cho hắn cũng nhất định là làm ít công to.

Có điều Từ Đại Tân bản thân không quá thích hắn, chủ yếu là khuôn mặt của hắn quá mức khủng bố, một lần Từ Đại Tân uống rượu say Sát thiếu chút nữa hù chết hắn.

Lúc sau Từ Đại Tân cũng sẽ không lại quản hắn, làm cho hắn cách mình xa chút, tránh gặp được phiền lòng.

Một giết người không chớp mắt sát thủ, duy chỉ đối với Từ Đại Tân trung thành và tận tâm, cũng không ngại Từ Đại Tân như thế nào đối đãi hắn, dù sao Từ Đại Tân cũng đã cứu hắn một mạng, dù Từ Đại Tân muốn gì hắn cũng cam tâm tình nguyện, đừng nói là đi ám sát một đại thần, dù muốn hắn đi ám sát hoàng đế cũng không một lời do dự.

Có điều bọn họ chắc sẽ không biết kỳ thực Lý Cảnh Minh cùng hoàng đế chính là cùng một người, người Từ Đại Tân muốn giết cũng xác thực chính là Đại Lăng hoàng đế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi