ÁI QUÂN

Hoàn Nhan Viên Hạo mi gian cau lại, nhận ra thân mình đối phương đang chật vật đau đớn, hắn gấp gáp phi thân đến, chỉ là không kịp đỡ lấy huyết y nam tử vô lực ngã xuống liên hoa hồ, thân thể y đập vào băng mỏng vỡ tan, hồng lăng loang loang sóng nước.

Hoàn Nhan Viên Hạo mặc kệ bối phận tôn quý, mặc kệ đám cung nhân theo chân inh ỏi la hét, trong lòng khẩn trương đến khốn cùng vội lao xuống làn nước mùa đông rét đẫm nhức nhối, ôm lấy mềm nhược thân thể hoàn mỹ vùi sâu vào giữa ngực hắn.

Thủ vệ bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo cuống quýt chấp tay:

- Chủ nhân! Xin người cân nhắc, chuyện này nếu truyền ra ngoài...

Hắn lạnh lùng cười, phượng mâu đem theo mười phần sát khí, cung nhân toàn bộ cúi mặt im lặng, sắc mặt trắng bệch, đến hít thở cũng không thông. Hắn là Hoàng tử, hẳn tự biết cân nhắc nặng nhẹ, Triệu Tử Đoạn trong lòng hắn đương nhiên không gì có thể so sánh nổi.

Hoàn Nhan Viên Hạo ôm hồng nhân trong lòng hồi Tiêu Nhã điện, tẩm phòng lạnh lẽo u ám, so với bên ngoài không tốt hơn mấy phần. Hoàn Nhan Viên Hạo thương tâm nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn, y có thể mười mấy năm sống ở nơi tệ hại này, khó trách sức khỏe dần dần yếu nhược.

Đặt Triệu Tử Đoạn lên nệm gấm, Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn trọng giúp y đổi ngoại phục, lại lau khô mớ tóc huyền chạm quá thắt lưng kia, nhìn gân xanh trên bàn tay y xương gầy vẽ một dường dài, thâm tâm Hoàn Nhan Viên Hạo tràn ngập xót xa đau nhức.

Triệu Tử Đoạn trong mơ hồ cảm nhận ấm áp, y càng vùi người giữa chăn bông, huyền mâu he hé nhìn, chỉ thấy lồng ngực nam tử đối diện đang thong thả cởi phục trang, y ý thức được bản thân vừa rơi xuống nước, sinh mệnh nhờ có người này mới bảo toàn. Triệu Tử Đoạn dường như bị thu hút bởi thân thể hoàn mỹ trước mặt, chỉ duy nhất có một khiếm khuyết, là vết sẹo dọc từ chấn thủy đến tề tử, vết sẹo tuy rằng đã rất lâu, rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Hắn sau khi đổi ngoại trang, liền mang huyết ngọc lên thắt lưng.

Triệu Tử Đoạn không có ý để người kia biết bản thân đã hồi tỉnh, cứ vậy len lén ngắm nhìn. Sau một hồi mệt mỏi chống đỡ suy nghĩ nặng nề, y lần nữa chìm vào giấc ngủ. Đến khi y thức giấc, người cũng đã rời đi!

Tẩm phòng vẫn còn lưu lại hương thảo dược nhàn nhạt, thêm đôi lò than bạc tỏa ra hơi ấm bao bọc.

Triệu Tử Đoạn chống tay lên mộc sàng, lẳng lặng lắng nghe tiếng lửa cháy lách tách, tên thái giám đưa cơm hôm nay khác thường hào hứng, vừa bày biện món ăn, vừa nịnh nọt:

- Điện hạ phân phó mỗi ngày đều phải dùng tư cách Hoàng tử chuẩn bị thiện với người!

Triệu Tử Đoạn hơi xoay người, tóc huyền chưa vấn chảy tràn lên nệm gấm:

- Là vị điện hạ nào?

Tên thái giám chậm tay nhìn y, ấp úng lắc đầu: 

- Chuyện này...côngtửthứ lỗi nô tài không thể nói được!

Thời gian trôi nhanh, đông tàn hạ đến.

Tháng bảy, hoa lựu nở đỏ hoang viên sau điện. Cũng đã nửa năm, y không còn được nhìn thấy hắn với bóng ô giấy dầu nơi hoa viên.

Đêm đêm giữa Tiêu Nhã điện người vẫn tấu thất huyền, chỉ là vắng bóng cố nhân lắng nghe, nhiều lần y lặng lẽ đợi chờ nơi nguyệt môn, nhưng hình dáng cũ không hề trở lại. Triệu Tử Đoạn hơi thở thoáng buồn, có lẽ hắn cũng như những người khác, lướt ngang đời y, rồi y cũng sẽ dần quên lãng, nhân sinh y vốn dĩ cô độc, hà cớ gì phải lưu tâm thêm một kẻ xa lạ.

Những ngày cuối cùng của mùa hạ, Tiêu Nhã điện không còn trụ vững trong tàn nhẫn mưa giông, âm thầm đổ sập. Triệu Tử Đoạn ôm cổ cầm đứng bên ngoài nguyệt môn, nhìn bờ tường hoang hoải vụn nát, y không có quá nhiều vật quý giá, không có tiếc nuối, y chỉ lo lắng về nơi ở tiếp theo. Y vốn dĩ đã quen thanh tĩnh, không muốn thay đổi. Hoặc là, y sợ không thể nhìn thấy cố nhân quay lại!

Triệu Tử Đoạn còn bần thần suy nghĩ, đã thấy hắc y thêu kỳ lân mang theo phóng khoáng giọng điệu nam tử đến gần:

- Hay để Triệu công tử đến Đông cung đi!

Triệu Tử Đoạn không nhìn lại, cũng không đáp lời, trời sinh y vốn mang dung mạo khác thường, yêu nghiệt ma mị, trước giờ giữa thâm cung, nhan sắc này đã khiến bao nhiêu kẻ thèm muốn. Y khinh thường bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi