AI THẢ CÀNH HOA XUỐNG SÔNG TRĂNG ẤY

Ba mươi năm sau...

Nguyên Tiêu Tây Nam rộn ràng tiếng cười vui, nhà nhà người người đều diện váy mới đón tết. Trong cung yên hoa( pháo hoa) nổ vang trời đất, lân phượng rực rỡ điêu luyện làm ai nấy hoa mắt. Chỉ duy nhất bên cung Tịch Vân có một vị công chúa không biết cười là gì, lúc nào trên mặt bà cũng hoài vẻ mặt lạnh nhạt, người ta nói khi xưa Lưu Mông công chúa tìm được phò mã như ý thế mà bà lại không bao giờ hài lòng, đa số lời đồn đều do vị phò mã kia quá mê việc triều chính mà bỏ bê bà làm bà buồn quá sinh bệnh, từ đó không muốn cười

À! Nói đến vị phò mã kia, nhìn từ bên ngoài ai cũng tưởng ông ta có một cuộc đời rất tuyệt vời nhưng hơn chục năm nay không ai biết ông ta có hẹn với thê tử trong mơ. Lúc ông lâm trọng bệnh, miệng cứ lẩm bẩm " nương tử, ta lấy nước cho nàng chúng ta cùng về nhà thôi " không ai dám hỏi vị cô nương trong mơ kia là ai, có người bảo là tiên nữ nhưng cũng có người đồn là yêu ma len lỏi vào giấc mơ làm phò mã đảo điên.

" Thiên Nhi, đã lâu rồi đúng không, ta đã lâu rồi không hát cho nàng nghe nhỉ " Kinh Tiến nay được sửa tên là An Thiên, nơi này bây giờ trống trải thanh tịnh đến diệu kì mọi người năm xưa đã an cư tán nghiệp đến khắp nơi khác. Giờ đây chỉ còn lát đát vài bà già ông lão lọm cọm chống gậy qua lại, có hai ông bà đi ngang qua chợt dừng lại nhìn. Dưới tán cay hoa Tử Lan, bia mộ đã ngập um những cỏ xanh hoa trắng, trước bia mộ kia bóng lưng gầy gò đang run lên từng cơn gục mặt vào bia khóc nức nở.

HOÀN.

Lời tác giả: xin chào! Mình là Zoe truyện ngắn lần này của mình cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 2h14p sáng:))). Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

À quên, đón đọc tác phẩm mới chuẩn bị ra mắt của mình nhé. Xin cảm ơn rất nhiều!

Tác phẩm sẽ Hoàn chính văn vào ngày 12-4

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi