ÁI THƯỢNG NỮ LÃO SƯ

Mỗi ngày thấy Cẩn là một ngày tốt đẹp, đẹp giống như một rừng cây xanh thẳm, biển khơi vô tận, hết thảy sắc màu hòa quyện trong ta, ta nguyện ý đánh đổi tất cả để lưu lại những năm tháng, những thứ quý báu nhất thuở thiếu niên trong cuộc đời này!


Ta là một khóa đại biểu rất năng nổ, cuối cùng thiện tâm giành hết các công việc, trở thành người duy nhất được Cẩn giao phó nhiệm vụ, ta gọi Cẩn là lão đại, chỉ có mình ta được gọi như vậy, nàng là lão đại của riêng mình ta!


Mỗi sáng sớm sẽ đi nộp bài tập cho Cẩn, nhìn Cẩn ngồi trong phòng làm việc ăn điểm tâm, sau khi cất bài tập xong, có lúc ta sẽ len lén để một bịch sữa tươi hoặc là sữa đậu nành ở trên bàn Cẩn, khi đó ta cảm thấy ăn điểm tâm nhất định phải uống sữa, như vậy mới hoàn mỹ!


Mà mỗi ngày trước giờ tự học buổi tối khi đi tới phòng làm việc của Cẩn lấy tập cho lớp, lúc nào cũng thấy cuốn vở của ta nằm trên cùng chồng tập, trong đó có kẹp một tờ giấy,"cám ơn!"


Cẩn, ta không cần ngươi cám ơn ta, ta chỉ cần biết trong lòng ngươi có ta, chỉ cần một chút thôi, ta cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn!


Trời càng ngày càng lạnh, cái mát mẻ cuối thu dần dần bị cái rét buốt đầu đông lạnh lùng thay thế!


Mùa đông ở nơi này bởi vì có Cẩn mà hết thảy đều tựa hồ trở nên ấm áp


Cẩn bị cảm, đối với ta mà nói đây chính là chuyện động trời. Buổi sáng, sữa tươi cùng sữa đậu nành cũng biến thành các loại thuốc cảm mạo, ta đem hiểu biết của mình, từ quảng cáo cũng có, từ kinh nghiệm đời sống cũng có, tất cả loại thuốc cảm đều mua cho Cẩn, làm Cẩn lo lắng chính mình sẽ bị ngộ độc thuốc...


Bình uống nước trong phòng làm việc là một thứ cổ lỗ sỷ, trường học đáng chết, nộp nhiều học phí như vậy, ngay cả một cái bình khá hơn một chút để uống nước cũng không trang bị, khó trách Cẩn sẽ cảm mạo, trời lạnh như thế này, ngã bệnh còn phải uống nước lạnh, không ngã bệnh mới gặp quỷ!


Ở trong lòng, ta đã đem thầy hiệu trưởng cùng với hiệu trưởng phu nhân đều mắng cũng phải mấy trăm lần!


Buổi tối tan giờ học, ta cố ý chạy đến tiệm tạp hóa gần trường, đáng tiếc đã đóng cửa, không có biện pháp, đành chạy đến siêu thị gần nhà, mua một bình thủy lớn, ngày thứ hai dậy thật sớm ở nhà nấu nước, đổ đầy một bình.


Lúc nộp bài tập xong, ta lặng lẽ mở bình thủy ra, chế nước nóng vào ly của Cẩn!


"Làm gì đấy? Tiểu quỷ, hạ độc ta?" Bị Cẩn phát hiện!


"Lão sư, mẹ ta nói uống thuốc phải dùng nước nóng, nếu không..." Ta chém không nổi nữa...


"Nếu không sẽ như thế nào...?"


"Nếu không cơ thể sẽ không hấp thu, ngươi thử nghĩ a, viên thuốc lớn như vậy, dùng nước lạnh sẽ lâu tan, nước nóng liền tan mau, tan rồi sẽ dễ hấp thu..." Ta chém, cứng rắn chém!


"...Oái lý tà thuyết...!"


Uầy, chỉ cần Cẩn có thể tiếp nhận, ta nguyện ý cùng tà giáo ở chung một chỗ, chỉ cần không tạo thành uy hiếp cho bản thân ta là được!


―Chu Minh, bây giờ ta cảm thấy ngươi thật đĩnh chu đáo!‖ Ta cười, Cẩn, ta nguyện ý vì ngươi mà chu đáo!


Mỗi ngày mang bình thủy đến phòng làm việc cho Cẩn, mặc dù Cẩn một lần lại một lần nữa nói không cần, ta nghe như gió thoảng qua tai.


Cẩn bị cảm mạo dường như nghiêm trọng, mỗi lần đi học nghe được thanh âm khàn khàn của nàng làm cho lòng ta đau không dứt, Cẩn vẫn giống như lúc trước mỗi ngày lên lớp đúng giờ, giống như lúc trước sửa bài tập đúng hạn, mà việc ta có thể làm chỉ là bồi ở bên cạnh nàng nhiều hơn!


Cứ như vậy cả ngày ở trước cửa phòng làm việc vòng tới vòng lui, lo lắng, rầu rĩ, hoảng hoảng hốt hốt từng ngày.


Kì thi tháng môn số học lại bị điểm thấp!


Buổi chiều bị số học lão sư gọi đi...Nhìn quanh, chỗ ngồi của Cẩn trống trơn.


Lời số học lão sư khiển trách ta một câu ta cũng không nghe lọt, trong đầu cũng chỉ là Cẩn, theo lý thuyết, giờ này Cẩn nhất định phải đang ở phòng làm việc, lớp chúng ta cùng lớp 3 buổi chiều không có tiết, Cẩn phải đang ở đây chấm bài tập a...


"Uy, lão Đới, Trầm Thu lớp ngươi thật đúng là tên không giống người a, ở tiết ngữ văn cứ như vậy mà lớn tiếng, chẳng trách chọc ngữ văn lão sư tức giận thành như vậy!"


"Ai...bây giờ học sinh khó quản a, càng ngày càng khó quản, cũng không biết chủ nhiệm sẽ xử lý như thế nào...!"


"Còn có thể xử lý thế nào, bây giờ học sinh yêu sớm không phải là một người hai người nữa, bất quá, ở trong lớp viết thư tình rồi còn cùng lão sư cãi bướng ta là lần đầu tiên thấy a...!"


"Ai... Đỗ lão sư lớp 3 cũng thật là vất vả, phát sốt, học sinh còn như vậy không nghe lời, chồng lại không ở nhà...!"


Lớp 3...Ngữ văn lão sư...Đỗ...sốt...chồng.... Ta hoàn toàn bối rối!


Cẩn, ngươi rốt cuộc ra sao rồi...


Đoán chừng ta lúc ấy là hoàn toàn ngơ ngẩn, số học lão sư xem dáng vẻ ta dĩ nhiên là cảm thấy ta đã hết thuốc chữa rồi,cần gì phải thừa hơi tốn sức nên liền nói qua loa một hồi rồi đuổi ta trở về lớp!


Ta vội vàng chạy đến lớp 5, lão Đới là chủ nhiệm lớp 5, Cẩn là chủ nhiệm lớp 3 kiêm dạy văn lớp 4 cùng lớp 5!


Thật may là ta có bạn học cấp 2 ở lớp 5, ta vội vàng tìm nàng ra hỏi một chút là chuyện gì xảy ra!


"Trầm Thu a....chính là con nhỏ mập ngồi ở bàn cuối lớp chúng ta, khi đi học viết thư tình cho nam sinh lớp 2, bị Đỗ lão sư phát hiện, Đỗ lão sư nói nàng phải tập trung nghe giảng, nàng không chịu, ở trong lớp liền mắng Đỗ lão sư bà tám, Đỗ lão sư bị chọc tức...!"


"Kia sau đó thì sao?" Ta nắm chặc quả đấm.


"Sau đó Đỗ lão sư kêu Trầm Thu hết tiết đến phòng nàng làm việc, nói không muốn làm trễ nãi thời gian của lớp, kết quả con heo mẹ Trầm Thu kia đã nói "Ngươi muốn thế nào liền nói bây giờ, ta không đi!"Đỗ lão sư rất tức giận, kêu trưởng lớp đi mời chủ nhiệm tới, gọi Trầm Thu đi...Sau đó chuyện như thế nào ta cũng không biết!"


Ta nổi giận! Nếu như bây giờ Trầm Thu đứng trước mặt ta chắc ta cũng sẽ không thể không đập cho nó một trận.


"Chu Minh...Chu Minh?"


"A..!.."


"Ngươi không sao chớ, tại sao không nói gì hết a?"


"Ta không sao, ngươi về lớp đi, ta chỉ hỏi một chút vậy thôi!" Xoay người đi hai bước, ta lại dừng lại.


"Lý Sướng, ngươi nói...Đỗ lão sư..." Trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.


"Đỗ lão sư? Đỗ lão sư dạy chúng ta hết tiết liền đi a! Nghe nói Đỗ lão sư bị sốt, cái này ta cũng không rõ, nhìn nàng cũng vẫn hòa ái như lúc bình thường, giảng bài...., nga, hình như có chút hữu khí vô lực, đoán chừng là đang phát sốt...Ai...Chu Minh....!" Người này nói chuyện cứ như đang hành xác ta vậy, đại tỷ a, ngươi nói nhanh một chút thì sẽ chết a?


Ta hướng phòng y tế chạy thật nhanh, Cẩn, Cẩn, ngươi ở đâu?


Phòng y tế, phòng ăn, phòng nghỉ ngơi của giáo viên, tìm tất cả các nơi, đều không thấy bóng dáng Cẩn!


Ngồi ở trên cầu thang, chạy quá nhanh, hô hấp có chút khó khăn, mồ hôi theo mặt chảy xuống, trường học lớn như vậy, muốn tìm một người, tại sao lại khó khăn đến thế!


Cẩn sẽ ở nơi nào? Sẽ ở nơi nào...?


Lịch sử lão sư, ta đột nhiên nghĩ đến lịch sử lão sư, ở trong trường, Cẩn thân với lịch sử lão nhất...


Đi hỏi lịch sử lão sư!


Phòng làm việc của các lão sư khoa sử ở lầu 6, ta không phải là người hay thắc mắc, trừ việc cố tình tìm một vài vấn đề đi phiền Cẩn ra, những lão sư khác ta thật không có một tí quan hệ nào!


Một đường chạy đều ở đây suy nghĩ Cẩn sẽ ở nơi nào, đứng trước cửa phòng làm việc của lịch sử lão sư mới nhớ ra không biết nên mở miệng thế nào!


Nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, không có ai, cửa đung đưa nhè nhẹ.


Lịch sử lão sư chả lẽ đã về nhà, phòng làm việc khoa sử chẳng lẽ không có người trực... Lực đạo tăng thêm, cửa mở ra!


Trong phòng làm việc rộng lớn, thật yên tĩnh, chỉ có một thân ảnh gục trên bàn, an tĩnh ngủ!


Áo khoác màu lam nhạt, mái tóc đen dài nhẹ nhàng xõa ra, chỉ cần nhìn lướt qua bóng lưng này, ta có thể xác định chắc chắn, đây là Cẩn!


Có chút ngoài ý muốn, ngoài ra còn có chút vui mừng.


Không biết đứng ở cửa bao lâu, ta nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, Cẩn, ta rốt cục tìm được Cẩn.


Suối tóc tán loạn...không biết Cẩn đã ngủ bao lâu


Hô hấp đều đều, thỉnh thoảng chân mày nhíu lại, cúi đầu, đột nhiên phát hiện cái tư thế này vô cùng ái muội...cách Cẩn gần như thế, gần đến nỗi khiến ta không đành lòng rời đi, Cẩn, ta phải thế nào, mới có thể ở bên cạnh ngươi, phụng bồi ngươi....


Ta nhẹ nhàng cởi áo khoác, khoác lên người Cẩn, áo rất nhỏ, lớp mười ta vẫn còn rất nhỏ, Cẩn động một cái, không tỉnh.


Cẩn đang ngủ...


Không biết qua bao lâu, đứng đó nhìn chăm chú, ngây ngốc cười, sợ cười ra tiếng nên cố gắng lấy tay che miệng lại. Ai, may nhờ phòng làm việc này không có ai, nếu không hình dáng ngây ngốc si mê của ta sẽ dọa người mất!


Đại khái là cánh tay đã tê rần, Cẩn vẩy cánh tay ra! Ngẩng đầu lên, thấy được ta!


Kia một thoáng, có một chút lúng túng...


"Chu Minh...? Sao ngươi lại ở đây...?"


"Ta...ta tìm lịch sử lão sư,...nhìn...thấy ngươi...ngươi..." Buồn bực, mỗi lần khẩn trương sẽ cà lăm!


Cẩn cười, hướng về phía ta cười, Cẩn thân ái, đừng cười như vậy a, tâm ta sẽ trở nên vô lực!


"Áo khoác của ngươi...?"


"Ân, phòng hơi lạnh, ta sợ ngươi lạnh...!" Phi, thật nhiều lời! Ta cảm giác mình cứ như một đứa ngốc.


―Ngươi đến đây bao lâu rồi?‖


―Vừa tới, thấy ngươi ngủ thiếp đi nên không muốn làm phiền!‖ Còn tiếp tục nói láo, rõ ràng chân đứng đã muốn tê cứng, ta thật đúng là biết cách hành xác mà.


―Ngồi a!‖


Kinh ngạc...đây không phải là phòng làm việc của lịch sử lão sư sao...vì sao lại không có ai trực? Làm ơn có ai đó trở lại đi, bây giờ cảm thấy thật lúng túng a....ách....Bất quá chỉ có hai người cũng tốt vô cùng! Ai, ta thật là điên mất!


"Ai, hôm nay bị một học sinh lớp 5 chọc tức, vốn là muốn cùng Trương lão sư hàn huyên một chút, kết quả là nói một hồi nàng có chuyện đi ra ngoài, trong phòng thật ấm, ta liền thiếp đi...!"


"Lão sư, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"


"Ân, ngươi hỏi đi! Đừng là vấn đề quá nhạy cảm a!"


"Ân...ách...ngươi đã kết hôn?" Nhớ lại lời của các lão sư trong phòng làm việc, đột nhiên rất muốn biết....


Ho khan một cái...Ta không biết Cẩn là cố ý hay vô tình, bắt đầu ho khan một tràng! Ta cứ như vậy ngây ngốc chờ nàng ho xong.


"Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, đã bảo đừng hỏi những vấn đề quá nhạy cảm, tại sao lại hỏi như thế?"


"Không có gì, tò mò!" Tự ta cảm thấy ta trả lời rất dửng dưng.


"Sao lại đột nhiên tò mò?" Rõ ràng cố tình không muốn nói cho ta biết, cố tình lảng sang chuyện khác.


"Lão sư, ngươi trả lời ta trước!"


"Ân, ta đã kết hôn, con ta cũng đã ba tuổi!"


"A? Vậy ngươi? Bao nhiêu ...a?"


"Đứa nhỏ này, ngươi hôm nay bị cái gì a? Thực tập làm nhà báo a!"


"Ân, không phải, ta thấy ngươi còn trẻ mà con lại lớn như vậy, không phải là yêu sớm đi..."


"Ai...tư tưởng của con nít bây giờ...., cái đầu nhỏ bé của ngươi suy diễn cũng thật mau lẹ a, ta cũng gần 30, chẳng lẽ con trai 3 tuổi sẽ kỳ quái sao?"


"A? Ngươi 30? Không giống! ta còn tưởng rằng ngươi..." Cẩn đắc ý nhìn ta...


"Vậy ta giống như bao nhiêu a?"


"Ân, nhìn kỹ thì đúng là 30 a...!" Ta còn cố tình đứng đắn nói, thật ra là trong lòng ta đã sớm cười sặc sụa.


Ha ha ha, Cẩn bị ta tức chết, chắc chắn nếu như ta là Cẩn ta nhất định hỏng mất!


Nhìn ra được Cẩn rất mệt, tinh thần thép như Cẩn cũng không thể che giấu sự mệt mỏi. Ta biết Cẩn phát sốt, không cần Cẩn nói, không cần sờ trán Cẩn, ta cũng biết, bởi vì nàng là Cẩn của ta, chỉ cần nàng khổ sở, ta nhất định cảm giác được!


"Lão sư, ngươi còn tiết sao?"


"Buổi chiều không có, buổi tối có tiết tự học!"


Tiết tự học, bệnh đến như thế này mà còn muốn lên lớp giờ tự học sao.


Cẩn, ngươi biết, ta có bao nhiêu đau lòng không?


Ta không nói, bởi vì không biết nên nói gì, trước kia ta không biết Cẩn đã có chồng, đã có con trai, ở nơi này, ta không nghĩ rằng nhìn thấy Cẩn ngã bệnh lao khổ ta sẽ đau lòng như vậy, ta cần thời gian, cần thời gian để suy nghĩ lại hết thảy, cần hiểu rõ vị trí và lập trường của mình!


"Chu Minh, ngươi ở đây nghĩ cái gì a!"


"Ân?..."Ta phục hồi tinh thần lại, có chút hoảng hốt, ta chính là như vậy, mỗi lần rơi vào suy tư cái gì cũng quên mất!


"Lão sư, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ngươi như vậy sẽ khiến người làm học sinh như chúng ta cảm thấy khó chịu!"


Ta muốn nói, ta rất đau lòng, nhưng ta nói không ra miệng được! Mặc dù đây là một câu hỏi thăm rất đơn thuần, nhưng nội tâm ta lại không "đơn thuần"chút nào!


"Ta biết!" .."Chu Minh, ngươi thật là biết cách quan tâm đến lão sư a!"


Nhìn ánh mắt của Cẩn, ta lại có một loại xung động muốn rơi lệ, quan tâm, đâu chỉ là quan tâm...


"Ha ha ha, có chút đi!...ta trước giờ vậy rồi, cha ta cũng nói ta có số quan tâm người khác, rất thích xen vào chuyện của người khác." Ta biết ta tự cười nhìn rất ngu.


"Về lớp đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, ta phải về lớp 3 xem một chút, còn có....cám ơn ngươi về cái áo khoác!"


Nhận lấy áo khoác từ Cẩn, ta ôm thật chặc, đi phía sau Cẩn, cảm thấy nàng thật tiều tụy, trên áo còn lưu mùi hương của Cẩn, rất nhạt, nhưng ta ngửi thấy được!


Trở lại trong lớp, hồn treo ngược cành cây, thỉnh thoảng lại xem giờ một lần, thật hy vọng thời gian trôi qua mau một chút để Cẩn có thể về sớm nghỉ ngơi.


Lớp tự học hết tiết, ta cố ý dọn dẹp thật chậm, chờ mọi người trong lớp đi hết, ta mới từ từ rời khỏi lớp, hướng phòng làm việc mà đi!


Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Cẩn vẫn còn ở đó!


Nàng cau mày, trên người rơi xuống những hạt bụi phấn lẻ tẻ, nhìn dáng dấp này, chắc Cẩn lại nói suốt một tiếng đồng hồ, 60 phút, đối với cổ họng sưng đau lại phát sốt như Cẩn mà nói, 60 phút này làm sao chịu nổi!


Cẩn, tại sao ngươi lại không biết thương bản thân mình chứ!


Nhìn Cẩn đem một xấp bài nhét vào trong túi xách, ta rất tức giận, tức giận cơ hồ mất đi lý trí, ta vọt vào, bắt lấy tay Cẩn.


Cẩn ngây người, ta không có đùa giỡn, ta đang nổi giận, nổi giận đến quên mất hết thảy!


"Lão sư, ngươi mau về nhà nghỉ ngơi, đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!" Ta liên tiếp hô lên ba tiếng nghỉ ngơi, từ cuối cùng hô lên xong, nước mắt chảy xuống.


Trong phòng làm việc, học sinh ngây người, lão sư ngây người, tất cả mọi người nhìn ta, ta chỉ không nhúc nhích nhìn Cẩn!


Nắm thật chặc tay Cẩn, ta nghĩ, ta nhất định làm đau Cẩn, người đang tức giận lực đạo sẽ rất lớn!


"Chu Minh..."


Ta lúc này đã chộp lấy túi của Cẩn, rất nặng, lửa giận lớn hơn, lớn đến nỗi tự ta cũng khó khống chế, nắm lấy tay Cẩn không

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi