ÁI THƯỢNG NỮ LÃO SƯ

Nghỉ ngơi vài ngày, cả nhà cùng ta đến nghĩa trang thăm bà nội, có lẽ tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với ta, mà có lẽ họ cũng đang đắm chìm trong nỗi thống khổ của sự ra đi này.


Đây không phải là tiết thanh minh, cũng không phải là thời điểm để đi viếng mộ. Nghĩa trang cách thành phố khá xa, từ xa nhìn lại, sơn thủy hài hòa, bà nội, ở trong này ngươi ngủ có ngon giấc không?


Quỳ gối trước mộ của bà nội, cầm một bó hoa Cẩm Chướng, loài hoa này đáng ra là phải dành cho mẹ mới đúng, nhưng bà nội lại là người nuôi ta khôn lớn, từ một đứa trẻ chỉ biết mở miệng ngao ngao đòi ăn cho đến khi ta bước vào đại học, đáng tiếc, thụ dục tĩnh tử dục dưỡng(1), ông trời thật bất công...


Người nhà đều đứng phía sau ta, cha, ông nội, vài vị cô cô, đây đều là những người thân trên người chảy chung dòng máu với ta, gắn bó rất chặt chẽ, những người đã dõi theo từng bước đi của ta từ thuở đầu đời.


Cẩn đứng bên cạnh ta, đây là tình yêu duy nhất của ta kiếp này, nàng vẫn đang chờ ta lớn lên.


"Bà nội, ta đã trở về, đây là quà ta mua ở Australia cho ngươi, bây giờ, thỏi chocolate này ta đã có thể giao tận tay ngươi rồi. Không phải ngươi thích ăn chocolate nhất sao? Đáng tiếc trước kia vì bệnh tiểu đường nên không thể ăn. Hiện tại có thể ăn rồi, về sau mỗi lần ta đến sẽ mang cho ngươi một thỏi chocolate." Rơi lệ, ta mở thỏi chocalate ra, bẻ thành từng miếng nhỏ đặt trên bàn đá trước mộ.


"Bà nội, thực xin lỗi, ta đã không ở bên cạnh lúc ngươi ra đi, ngươi có tha thứ ta không? Sau khi ngươi đi, ông nội rất nhớ ngươi, ông nội già hẳn đi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố ông nội thật tốt, còn có cha ta nữa mà. Chuyện trong nhà ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta đã trưởng thành!" Ta nghe thấy được cha đứng khóc ở phía sau.


"Bà nội, đứng bên cạnh ta chính là Đỗ Cẩn, ngươi cũng biết nàng rồi, lúc ngươi ra đi nàng đã thay ta tiễn đưa ngươi, sau khi ngươi đi rồi, nàng lại thay ta canh giữ trước linh cữu của ngươi ba ngày ba đêm, ta biết, ngươi sẽ thích nàng, bà nội, ta thích nàng, ta muốn cùng nàng ở chung một chỗ, mặc kệ gặp bất kì khó khăn gì, mặc kệ ai cản trở cũng không thể chia cách được hai chúng ta, nàng cũng là người thân của ta, ta sẽ bảo vệ tốt mỗi người thân của ta, ngài cứ yên tâm mà yên nghỉ!"


Cắm cho bà nội ba nén hương, dập đầu lạy ba cái. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, ta đứng lên kéo tay Cẩn xuống núi trước.


Đoạn cuối cùng thực sự là nói cho bà nội nghe, cũng tuyên bố cho ta tất cả mọi người trong gia đình ta luôn thể, sinh mệnh trải qua trận bi thống này khiến ta càng trở nên kiên định nắm chắc hạnh phúc trong tay.


Ngồi ở trong xe, chỉ có hai chúng ta, cha và mọi người vẫn còn ở đó trò chuyện cùng bà nội. Rút ra một điếu thuốc, chậm rãi hút .


Mồ hôi tuôn như suối, mũ ướt đẫm, Cẩn Cẩn giúp ta gỡ nón ra.


"Biết vì sao từ nhỏ đến giờ ta đều đội mũ không?"


"Không phải trước kia ngươi đã nói ngươi có một số sở thích đặc biệt sao?" Cẩn nhìn ta nói.


"Hồi ta còn nhỏ, trên đầu thường hay nổi nhọt, một khi nổi nhọt sẽ rất kinh khủng, bà nội ta phải lên miếu hỏi lão phương trượng kia, kết quả là lão phương trượng nói kiếp trước ta là hòa thượng trong miếu, có thể đã phạm vào tội nghiệt gì đó nên kiếp này gặp báo ứng, cho nên không giữ được tóc."


"Sau đó bà nội về đem tất cả tóc trên đầu ta đều cắt sạch, cha ta cảm thấy quá khó coi nên mua mũ cho ta, bất quá, tóc cắt ngắn thật thoải mái, nhiều năm như vậy trôi qua ta cũng không để dài mà lại liên tục đổi mũ, cuối cùng lại đâm ra nghiện đội mũ!"


"Kiếp trước ngươi là hòa thượng sao?" Cẩn cười nhìn ta.


"Ai, kia bất quá chỉ là thuật sĩ giang hồ xả đạn lung tung, bệnh này tên khoa học là viêm lỗ chân lông, trên đầu ta thường ra mồ hôi nên dễ bị nhiễm trùng! Cho nên mỗi lần ta cảm trên đầu nổi nhọt thì cứ trực tiếp đến tiệm cắt tóc, nói với vị sư phó kia ‗Cắt ngắn, tám nhỏ' hắn sẽ hiểu ý."


"Tám nhỏ?" Cẩn nhìn ta một cách tò mò.


"Đúng vậy a, ý là 0.8cm."


"Ha hả, vậy sao, vị sư phó kia canh cũng thật là chuẩn a!"


"Không dám đâu, phía trước cái tông đơ của hắn có gắn một cái vỏ giống như một miếng chêm kê sẵn vậy, cứ đẩy xong một đường là chuẩn 0.8cm, nếu ngươi không tin thì lần sau ngươi cùng ta đi cắt sẽ rõ!" Ta cười nhìn Cẩn.


"Ta thấy ngươi cũng nên đi khám bác sĩ một chút đi, dưỡng tóc cho dài ra, ngươi nghĩ thử xem, không phải là ngươi phải làm lão sư sao? Ngươi có thấy lão sư nào đi dạy lại cứ đội mãi cái mũ trên đầu như thế không?"


"Ân..." Cảm thấy có chút đạo lý.


Chỉ chốc lát, cha và bọn họ đều đến đây, ngồi lên xe, hướng nội thành chậm rãi lái về.


Thời điểm xe lăn bánh rời khỏi nghĩa trang, ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, bà nội, toàn bộ hạnh phúc thời thơ ấu của ta đều là bà nội ban cho, hiện tại, bà nội đã đi rồi, cũng mang đi tuổi thơ của đứa trẻ trong ta, ta cũng nên trưởng thành đi thôi, nhất định phải trưởng thành...


Quay đầu, nắm lấy tay Cẩn, Cẩn nhìn nhìn ta, tựa hồ hiểu ý, cũng nắm chặt lấy tay của ta!


Xe chạy vào nội thành, cha chở cô cô về nhà trước, sau đó dừng tại nhà của ông nội. Xe dừng dưới nhà, cha dìu ông nội lên lầu, trở về ngồi vào vị trí tài xế, chậm chạp không nổ máy.


Hồi lâu, cha quay đầu lại, nói với ta: "Minh a, ngươi chỉ đường, ta đưa tiểu Cẩn về trước, sau đó ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi yên tâm, tiểu Cẩn mấy ngày gần đây theo sát ngươi như vậy nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút!"


Ngắm nhìn Cẩn, mấy ngày nay nàng ngày đêm vất vả, cả người đều gầy đi không ít, ta không khỏi có chút đau lòng.


"Hảo. Cha, ngươi lái xe chạy ra khỏi Đông Môn rồi đi đường JG!"


... ...


Đưa Cẩn đến tận cửa.


"Cẩn, nghỉ ngơi cho tốt đi, ta về thăm nhà một chút, có thời gian lại đến tìm ngươi!"


"Ngươi đi đi, chăm sóc người trong nhà thật tốt, có phải trường sắp khai giảng không?"


"Ân, qua buổi khai giảng lần này ta sẽ bước vào năm 3, ha hả, thực là mau!"


"Đi đi, cha của ngươi còn đang đợi kìa!"


"Ân! Nghỉ ngơi cho thật tốt!"


Ta bước lên phía trước, đặt lên má Cẩn một cái hôn, động tác này thật tự nhiên, thậm chí có chút thành thạo.


"Ta đi đây! Một hồi nữa ta sẽ gọi cho ngươi!" Nói xong liền xoay người xuống lầu .


Cha vẫn còn ngồi trong xe, ta mở cửa, ngồi vào vị trí bên cạnh, cha khởi động xe rồi cũng chẳng nói là đi đâu.


Đường này không phải là đường về nhà, cha không nói, ta cũng không hỏi, hai người chúng ta đều lặng lẽ hút thuốc, ha hả, liếc mắt qua gương chiếu hậu, ngắm nhìn cha, ta phát hiện chúng ta quả thật có chút giống nhau.


Cha chạy xe đến bờ sông, dụi tắt điếu thuốc, chúng ta vẫn ngồi trên xe.


"Minh a, hôm nay ngươi đem tất cả mọi chuyện nên nói cũng đều nói ra hết!" Cha lên tiếng .


"Ân!" Ta gật gật đầu.


"Đã nghĩ tới hậu quả chưa?"


"Đã nghĩ tới rồi!"


"Ngươi có bốn cô cô, ngươi cảm thấy tất cả các nàng sẽ đồng ý với việc làm của ngươi sao?"


"Ta không cần sự đồng ý của các nàng, ta nói thế chính là vì muốn thông báo cho các nàng biết chuyện này, các nàng đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt, không sao, chẳng ảnh hưởng đến ta!" Ta nhìn cha, nở nụ cười.


"Vậy nếu các nàng có người không đồng ý thì sao? Ngươi định làm gì tiếp theo?"


"Cha, các cô cô là người thân của ta, gia đình và tình yêu cái nào ta cũng không thể tử bỏ, ngươi yên tâm, cho dù hôm nay các nàng không đồng ý, ta sẽ dùng sự thật để chứng minh, ta không làm sai, Đỗ Cẩn là người thích hợp nhất với ta, cuối cùng cũng sẽ có một ngày các nàng phải chấp nhận điều này!"


"Cái này ta tin tưởng!" Cha ném điếu thuốc đã tắt ra ngoài."Thời điểm bà nội ngươi bệnh tình nguy kịch, Đỗ Cẩn vẫn đều ở bên cạnh, ta nhìn ra được, tiểu tử ngươi thành công !" Cha cười nói.


"Thành công cái gì?" Ta nhìn cha.


"Truy người ta cũng đã truy thành công rồi, đi, xem ra ngươi cũng không tệ, chuyện của mấy cô cô ngươi hãy để ta, ngươi cũng đừng xía vào, ở không bao lâu đã phải đi rồi, ngoan ngoãn nhẫn nhịn một chút, lúc này ngươi trở về không bao lâu liền phải lên đường, dù sao cũng đủ cho hai người các ngươi vui vẻ được mấy ngày."


"Cha, chờ ta tốt nghiệp xong ta sẽ trở về!"


"Ngươi trở về ư?" Cha nhìn ta một cách tò mò.


"Ân, ta trở về, ta muốn trở lại ngôi trường ta từng học, ta muốn làm lão sư, ngươi đừng ngắt lời, hãy nghe ta nói hết đã. Đây là nguyện vọng mới trước đây của ta, để có một ngày Đỗ Cẩn không còn là lão sư của ta nữa, ta đã đứng trước mặt Đỗ Cẩn nói rằng ta muốn làm lão sư, cho nên, ta nhất định phải trở về, nếu đã đáp ứng chuyện gì, ta nhất định phải làm cho bằng được!" Mở chai nước khoáng ra uống một hớp rồi tiếp tục nói.


"Còn nữa, ta cần phải trải qua cuộc sống của một lão sư, có như vậy, ta mới có thể hiểu rõ cái nghề này, sẽ càng thêm hiểu rõ Đỗ Cẩn, ta muốn làm lão sư trong 3 năm, cùng chung tay với Đỗ Cẩn dạy ra những thế hệ học sinh, ta muốn chứng minh ta và nàng có thể cùng nhau làm tốt bất cứ chuyện gì! Mặt khác, cha, ông nội đã lớn tuổi rồi, ta cũng có thể trở lại bên cạnh hắn. Đây chính là hai nguyên nhân chủ yếu, sau khi ta tốt nghiệp, ta sẽ trở lại cái thành phố này ngây ngốc ba năm!"


"Ba năm? Thời gian đều đã trù định tốt?" Cha cười hỏi.


"Ân, sẽ đợi ba năm, ba năm này, phải làm được một lão sư tốt, làm một cháu gái ngoan, ngoài ra ta còn phải hoàn thành một sự tình nữa! Sau 3 năm, ta sẽ sống cuộc sống khoái hạt của riêng mình!"


Cha ngồi trong xe nở nụ cười, cười rất sảng khoái, cuối cùng hung hăng vỗ vai ta một cái.


"Đi, hảo tiểu tử, đi, cha mời ngươi uống chút rượu!"


Ở trên xe gởi tin nhắn cho Cẩn "Lão cha thánh tâm đại duyệt, nâng cốc mừng vui, ha hả!" Cẩn trả lời thực sự nhanh, "Tiểu Minh tử hộ giá theo sau, chuẩn tấu!"


Hôn mê, ai... Xem hai chúng ta kìa, thiệt là xứng đôi...


Tại thành phố này, nơi ta lớn lên, trải qua bao nhiêu thăng trầm, yêu hận tình cừu, ngà ngà say đứng trên ban công phóng mắt nhìn toàn cảnh thành phố quen thuộc này, đột nhiên phát giác kỳ thật thành phố nào cũng đều giống nhau, không có gì xa lạ, cũng không có gì quen thuộc, chỉ cần có người yêu của mình bên cạnh, hết thảy đều không có gì khác.


Một tuần lúc sau, ta lại phải lên đường, trở về ngôi trường đại học đã một năm xa cách, trở về lại cuộc sống đơn thuần và tốt đẹp trước đây. Vẫn như trước tư niệm, vẫn như cũ chìm trong tình yêu say đắm, nỗi bi thống chậm rãi đạm dần theo thời gian, những phù hoa trong cuộc sống bị dòng đời rửa trôi, thứ cuối cùng được lưu lại chính là sự thuần khiết tốt đẹp và những kí ức trân quý nhất về người trong lòng, cho dù cách xa nhau, chúng ta cũng có thể cảm nhận được phần tâm ý ấy.


Mọi người bắt đầu đăng kí môn học tự chọn năm 3 đại học, ta lại chọn môn "Pháp luật đại cương", Cẩn cảm thấy khó hiểu, hỏi ta sao lại đột nhiên muốn học môn này, ta nở nụ cười, pháp luật, máy tính, ngoại ngữ, lái xe, nhân tài tương lai phải chuẩn bị trước những thứ này, nếu không học, làm sao cống hiến cho Tổ quốc yêu thương? Đối với câu trả lời của ta, Cẩn chẳng qua là nghi hoặc hỏi "Thật sao?"


Cẩn, ngươi đúng là hiểu rõ ta, luôn luôn biết rằng động cơ làm việc của ta không chỉ đơn thuần như vậy.


Cuối cùng đồ đệ cũng thi đậu vào trường mà mình mong muốn, ở chung với ta trong một thành phố, thỉnh thoảng tự dưng lại gọi điện tới hỏi ta một ít vấn đề kỳ quái.


"Sư phụ, ta thích một nữ hài tử!"


"Thích thì truy đi!"


"Nhưng mà làm thế nào để truy a?"


"Trước tiên là nghĩ biện pháp tiếp xúc càng nhiều càng tốt!"


"Làm sao tiếp xúc được a?"


"Cứ nhiều lần vô tình gặp được rồi bắt đầu tiếp xúc thôi!"


"Vô tình gặp được? Ngẫu nhiên gặp được...Làm sao mà vô tình gặp được a?"


"Ngu ngốc, ta cho ngươi biết, trên cái thế giới này không có ngẫu nhiên, phải biến điều hiển nhiên thành ngẫu nhiên, chính mình động não đi!"


Nói xong cúp.


Gặp được Cẩn là sự ngẫu nhiên trong kiếp này của ta, nhưng cũng là điều hiển nhiên trong cuộc đời ta!


Chú thích


(1)Trích trong câu"thụ dục tĩnh nhi phong bất, tử dục dưỡng nhi thân bất đãi" nghĩa là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cần được chăm sóc nhưng cha mẹ đã rời đi"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi