ÁI TÌNH CHƯA DỨT

Văn Kha ngẩn ra nhìn Hứa Gia Nhạc, nhưng trong nhất thời lại không biết nên an ủi người bạn của mình thế nào.

Anh là một Omega, có chỗ khó xử của Omega, cũng có những mơ màng và đau khổ của Omega.

Thế nhưng đối với tâm sự của Alpha, anh lại rất ít khi nghĩ đến việc thử hiểu về họ——

Hồi còn học cấp Hai, cấp Ba, anh còn nhớ trong tiết Ngữ văn, mình đã từng được học một câu của Lỗ Tấn rằng, "Vui buồn mỗi người nào có như nhau", khi ấy Văn Kha còn quá nhỏ, không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhưng mà bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thể hiểu được một ít rồi.

"Văn Kha, tôi từ hệ chính quy đã bắt đầu học Nhân loại học, sau đó mới chuyên nghiên cứu về hai giới tính Alpha và Omega, trên phương diện này tôi là một chuyên gia trăm phần trăm đấy—— thế nhưng trong thế giới tình cảm tôi lại thua đến rối tinh rối mù."

Hứa Gia Nhạc không tiếp tục nói về chuyện của Cận Sở nữa, mà anh ta lại vỗ vào mu bàn tay của Văn Kha, nói: "Vậy nên thất bại là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, sự nghiệp thất bại cũng được, hôn nhân thất bại cũng được, quá bình thường luôn.

Từ cánh cửa sổ này cậu hãy nhìn ra bên ngoài mà xem, phải có đến chín mươi chín phần trăm đều đã từng là những người thất bại, chuyện này cũng chẳng có gì là ghê gớm cả."

Văn Kha theo bản năng liếc nhìn xuống phía dưới thông qua cửa sổ, trong cơn mưa như trút nước ánh đèn đuốc từ những căn nhà trong bóng đêm lại càng hiện lên vẻ mờ mịt chập chờn.

Anh bỗng nhiên ý thức được rằng, phía sau mỗi một ánh đèn nhỏ bé kia, đều là một gia đình.

Có lẽ chính vào lúc này, có người ly hôn nhưng cũng sẽ có ai đó được sinh ra.

"Nhưng Văn Kha này, chuyện tuyến thể cậu vẫn phải hết sức thận trọng."

Hứa Gia Nhạc nói tiếp: "Trên thế giới này có khoảng 0,3% Alpha và Omega phân hoá rất muộn, đã có học giả từng nghiên cứu qua, những người này đối với bản thân và giới tính sẽ càng loạn hơn so với những người khác.

Sau đó tôi có làm một suy đoán nhỏ thế này, thời kỳ phân hoá của Alpha và Omega, trên cơ bản sẽ đồng hộ với tuổi dậy thì, đây là giai đoạn vô cùng quan trọng—— là một bước nhảy vọt của ý thức về bản thân lần thứ hai, trong quá trình trưởng thành của một con người.

Trong khoảng thời gian này, phương diện sinh lý phát triển với tốc độ quá nhanh, khiến tâm lý của thiếu niên rơi vào giai đoạn hỗn loạn, sau khi kết thúc giai đoạn dậy thì mới dần dần ổn định được.

Nhưng với những cá nhân phân hoá muộn, sẽ dẫn đến một vấn đề, khi bạn đã dần chấp nhận và cảm thấy rất ổn với cái tôi bên trong của mình, chợt bỗng nhiên—— giới tính thay đổi, từ đấy hết thảy đều sẽ không còn như trước nữa, bạn sẽ không hiểu được đến tột cùng thì bản thân mình là gì, vậy nên đó chính là nguồn gốc của của sự rối loạn trong việc nhận định bản thân."

Văn Kha gật đầu một cái, cuộc đời của anh đâu chỉ là hỗn loạn như thế thôi đâu.

Khi biết được bản thân là một Omega, thì đồng thời kèm theo đó chính là bị người mà anh để tâm nhất xem thường cùng chán ghét.

Từ đó về sau, anh liền rơi vào trạng thái suy sụp trong một khoảng thời gian rất dài.

Anh chưa từng thực sự được sống thoải mái kể từ sau bước ngoặt cuộc đời ấy, không phải chỉ vì thái độ của Hàn Giang Khuyết, mà chính là chuyện anh trở thành Omega kia, dường như đó là một sai lầm quá lâu của tháng năm.

Hứa Gia Nhạc đẩy gọng kính vàng gác trên sống mũi của mình lên, tiếp tục:

"Văn Kha, trước đó cậu cũng không phải là một Beta, cậu chỉ là bị phân hoá muộn thôi. Bỏ đi tuyến thể, không có nghĩa là cậu sẽ trở thành một Beta, càng không nghĩa là từ đấy sẽ không còn những phiền não nữa—— tôi cảm thấy việc quan trọng hơn cả, là cậu phải học cách đối mặt với chính mình, chấp nhận chính bản thân mình."

Văn Kha kinh ngạc nhìn Hứa Gia Nhạc, cảm thấy từ tận đáy lòng bỗng nhiên có điều gì đó khiến anh xúc động.

Anh lại chợt nghĩ đến lần trước khi gặp Hàn Giang Khuyết——

Hắn cũng đã nói những lời tương tự, nói những năm qua, bản thân cũng đã học được cách chấp nhận chính mình.

Nhưng Hàn Giang Khuyết là một Alpha xuất sắc đến thế nào, thế nên một "bản thân" như vậy, cuối cùng là vì điều gì mà không chấp nhận được đây.

Thực ra ngẫm lại cũng rất kỳ lạ, mười năm qua, hai người họ đều đã trở thành những người đàn ông sắp bước sang đầu ba cả rồi, nhưng trong giai đoạn tuổi tác này, lại không hẹn mà cùng cố chấp nghĩ về một câu hỏi, đây là vấn đề tâm lý chung của tất cả mọi người sao?

Chấp nhận bản thân, đến cùng là chuyện ghê gớm đến thế nào?

Nghĩ đi nghĩ lại, Văn Kha không khỏi có hơi ngây ngẩn.

Lúc này, Hứa Gia Nhạc đã đứng lên lười biếng duỗi lưng một cái, rồi vỗ vỗ vào vai Văn Kha, anh ta có tin tức tố cấp A, mùi bạc hà nhàn nhạt mỗi lần ngửi thấy đều rất nhẹ nhàng khoan khoái.

"Bây giờ tôi đi ngủ trước đây, mà cậu có trách nhiệm dọn sạch sẽ cái chỗ này đi đấy nhé. Vì tôi mới vừa trị liệu tâm lý miễn phí cho cậu đó, à đúng, nếu buổi tối mà thấy không khoẻ thì nhớ tìm tôi."

...

Sau một đêm mưa to gió lớn, rạng sáng ngày hôm sau thời tiết đột nhiên lại trở thành trời quang mây tạnh.

Văn Kha hiếm khi tỉnh dậy rồi mà vẫn nằm lỳ trên giường một lúc như thế này, anh đẩy hé cửa sổ ra rộng hơn một tý, hít vào mùi mưa ẩm ướt còn sót lại theo gió tràn vào trong căn phòng, khiến đầu óc anh cũng được thư giãn trong chốc lát.

Có những khi có thể ngồi ngẩn ra một lúc cũng rất tốt, cuộc đời anh còn có quá nhiều thứ cần phải xử lý, cho dù là ngồi ngẩn ra đấy thì cũng đều giống như đang trong quá trình chậm rãi dọn dẹp mà thôi.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Văn Kha mới nhớ đến chuyện phải rút điện thoại ở dưới gối ra để xem giờ, mà không hề nghĩ tới mình có đến hai tin nhắn chưa đọc của Hàn Giang Khuyết.

Văn Kha, anh đã dậy chưa?

Tôi đứng ở trước cửa nhà, chờ anh nhé.

Thời gian nhắn giữa hai tin đại khái cách nhau khoảng mười phút, mà tin nhắn sau cùng kia cũng đã gửi cách đây khoảng năm mươi phút rồi.

Văn Kha giật cả mình, rồi lại đột nhiên ngồi bật dậy từ trong chăn.

Cả người anh đều ngơ ra, đã chạy ra khỏi phòng rồi nhưng khi vừa định đi mở cửa chính thì lại như nhớ ra chuyện gì đó, thế là liền quay về chạy vọt vào phòng vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rồi hứng nước rửa mặt qua loa, sau khi tự xác định bản thân nhìn không có vấn đề gì thì mới hít một hơi thật sâu, đi ra mở cửa.

Hàn Giang Khuyết đang đứng ở khu vực dành cho thang máy.

Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, một bộ đồ vest cách tân nhàn nhã màu trắng, áo sơ mi màu xanh nhạt được là phẳng phiu không một nếp gấp, trên tay còn cầm một tập tài liệu.

"Cậu, cậu đợi lâu lắm rồi đúng không?"

Lúc Văn Kha mở miệng ra nói chuyện không tránh khỏi lắp bắp: "Tôi dậy muộn, nên không thấy tin nhắn, nhưng sao cậu... sao cậu không gọi điện?"

"Tôi biết."

Hàn Giang Khuyết đi tới, lại bổ sung thêm một câu: "Tôi biết là anh đang ngủ, cho nên mới không gọi điện."

Hai người họ cứ đứng ở cửa đối diện với nhau như vậy một lúc, cuối cùng vẫn là Văn Kha nói trước: "Hàn Giang Khuyết, cậu đi tìm Trác Viễn sao?"

"Ừm."

"Thật ra, thật ra cũng không cần đâu." Văn Kha có hơi gấp gáp, anh nói: "Chuyện ly hôn, tôi có thể tự xử lý ổn thoả được, thật đấy."

Anh nói một câu này, nhưng lại không thấy Hàn Giang Khuyết có ý muốn trả lời, vì thế không thể làm gì khác hơn ngoài việc khẽ cúi xuống, tiếp tục nói: "Hôm qua cậu... nói tìm tôi có việc à?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết đáp lại ngắn gọn một tiếng, nhưng vẫn cứ là không còn đoạn sau nữa.

Văn Kha có chút không hiểu ra sao mà ngẩng đầu lên: "Hàn Giang Khuyết?"

Có lẽ là vì hắn quá cao, cho nên khi đứng ở nơi này, mới chặn hết mất ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Ánh sáng ngược chiều loang lổ trong bóng tối, tất cả màu sắc đều như trở thành một màu duy nhất, thế nên mới có cảm giác đường nét ngũ quan đẹp đẽ của người này gần như sắp đạt đến cực hạn.

Hàng lông mày tao nhã cao vót, sống mũi vừa thẳng vừa cao, nếu như thế giới này chỉ có hai màu đen trắng, vậy thì đôi con ngươi của Hàn Giang Khuyết chính là màu đen nhất.

Nhưng vẻ mặt của hắn dường như có hơi căng thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại môi dưới khẽ trề xuống một chút, chần chứ rất lâu, rốt cuộc mới từ từ nói: "Lần trước anh nói, anh không muốn ở bên tôi, là thật sao?"

"Tôi..."

Văn Kha mơ màng, miệng anh khẽ động.

Là thật.

Anh nghĩ rằng mình cần phải nói như vậy.

"Văn Kha, anh không thích tôi sao?"

Hàn Giang Khuyết khẽ hỏi.

Văn Kha vẫn cắn chặt răng không hề trả lời.

Hàn Giang Khuyết đợi rất lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, ánh sáng trong đôi mắt dần trở nên mất mát, đôi con ngươi của hắn rũ xuống, yên lặng trong thoáng chốc.

Hắn bị thương rồi.

Văn Kha đã nghĩ như vậy, trong lòng cũng đột nhiên dâng lên một nỗi đau xót mãnh liệt.

Cho dù Hàn Giang Khuyết không nói gì cả, thậm chí ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi, nhưng anh biết chắc hắn đã bị thương rồi.

Hàn Giang Khuyết là một chú sói con lúc nào cũng bị thương, cô độc và khát vọng được bảo vệ.

Văn Kha vẫn luôn biết đến điều này.

Cho dù khi đó ở cái tuổi đối với mọi việc còn rất mơ hồ, nhưng anh dù sao cũng có thể dùng trực giác cảm nhận được sự yếu đuối và khát khao được cần đến của Hàn Giang Khuyết——

Trong nháy mắt đó, Văn Kha dường như lại được thả mình vào dòng chảy thời gian của thời niên thiếu ấy lần thứ hai.

Hàn Giang Khuyết trẻ tuổi đang ôm đầu gối ngồi ở trước cửa nhà mình, trên cổ hắn còn đeo khăn quàng đỏ, lệch lung tung vắt vẻo sang hẳn một bên, hắn ngẩng đầu lên hỏi anh: "Văn Kha, chúng ta chạy trốn đi, tôi không muốn đi học cũng chẳng muốn về nhà nữa."

Học sinh cấp Ba đã không còn cần đeo khăn quàng đỏ, nhưng mà Hàn Giang Khuyết không ngày nào là không đánh nhau ở trường, vì thế thầy chủ nhiệm đã tự mình đeo lên cho hắn, nói là phải quản hắn như quản học sinh tiểu học mới được, còn bắt Hàn Giang Khuyết phải đeo nguyên một tuần, khiến các bạn học khác ai cũng nhìn vào.

Khi đó là mùa hè, Hàn Giang Khuyết mặc áo sơ mi ngắn tay, vì thế mới để lộ ra trên cánh tay có một vết bầm màu tím đỏ chắc là dấu vết lưu lại do bị ăn quật.

Văn Kha lúng ta lúng túng đứng trước mặt Hàn Giang Khuyết, trong lòng anh rất hoang mang, anh vốn là một học sinh ngoan, mà học sinh ngoan thì thường hay nghĩ nhiều lắm, anh đang nghĩ—— hai người họ mà muốn chạy trốn thì nên đi đến chỗ nào đây.

Hàn Giang Khuyết thấy anh không nói lời nào, liền đứng dậy bướng bỉnh nói: "Thế thôi tôi đi một mình."

Nghe thấy vậy, Văn Kha lập tức xông lên nắm lấy cánh tay của hắn, anh nhớ chính mình lúc đó đã nói rằng: "Chúng ta đi ngắm biển đi, Hàn Giang Khuyết."

Trong bóng đêm chập chờn, có hai thiếu niên vội vàng trốn đi.

Văn Kha lấy ra một chiếc xe đạp cũ, bánh xe mỗi lần lượn vòng lại phát ra tiếng cót két chói tai, Hàn Giang Khuyên thì ngồi ở phía sau ôm lấy eo của anh, còn đang uống một chai nước ngọt để lạnh.

Trên con đường lớn hai bên là rừng rậm, Văn Kha bỏ tay khỏi ghi đông rồi giang rộng ra, để cho cơn gió oi bức của mùa hạ phả vào mặt mình.

Một chiếc khăn quàng đỏ tươi đẹp bỗng bay lên, xoay tròn hai vòng trong cơn gió, sau đó liền bay đi không còn tung tích.

Hàn Giang Khuyết hỏi: "Văn Kha, cách biển lớn còn xa nữa không?"

Anh đáp, sắp đến rồi.

"Văn Kha, mùa hè còn bao lâu nữa thì kết thúc?"

Hàn Giang Khuyết dựa khuôn mặt của mình vào tấm lưng đã thấm mồ hôi của anh, lẩm bẩm lầu bầu khẽ hỏi.

Anh nghĩ, chắc cũng sắp rồi.

Hai người họ sẽ được nhìn thấy biển lớn và mùa hè cũng sẽ kết thúc.

...

Đôi mắt của Văn Kha bỗng dưng ướt nhoà, đối diện với tình cảm dạt dào của người đang đứng trước mặt này, một lần nữa cõi lòng anh lại bị khuấy động.

Anh đương nhiên thích Hàn Giang Khuyết, là rất thích Hàn Giang Khuyết.

Nhưng chuyện đã đến nước này, mà người kia vẫn còn duy trì được tình cảm sâu sắc như vậy, quả thật lại khiến anh không có cách nào thừa nhận nổi.

"Hàn Giang Khuyết, vì sao...?"

Anh khẽ khịt mũi, đôi mắt đỏ au ngẩng đầu lên: "Mười năm trước, không phải khi cậu vừa nhận ra tôi là Omega đã ghét tôi sao? Không phải cậu ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với tôi sao? Tại sao bây giờ lại hỏi về những điều này? Cậu năm đó, thật sự không biết tôi thích cậu đến nhường nào à? Cậu đã từng đáp lại tôi chưa?"

Văn Kha chống tay vào cánh cửa căn phòng——

Anh vẫn nói ra hết với Hàn Giang Khuyết rồi.

Dù cho bản thân đã tự nhủ bao nhiêu lần, anh không trách Hàn Giang Khuyết.

Thế nhưng thật ra là không thể.

Anh đã quá để ý, để ý đến mức dường như chưa từng bỏ qua điều mấu chốt này.

Sau khi gặp lại, Văn Kha đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần rằng hai người đã trưởng thành rồi, nhưng hoá ra là chính anh từ trước đến này cũng chưa từng sống thoải mái chưa từng buông bỏ được.

Anh thích Hàn Giang Khuyết đến như vậy, toàn tâm toàn ý yêu thích người này.

Khi đó anh cũng còn rất trẻ, nhưng vẫn dựa vào bản năng mà bảo vệ Hàn Giang Khuyết, bảo vệ suốt ba năm.

Thế nhưng tại sao, khi anh cần được ủng hộ nhất, Hàn Giang Khuyết lại không chịu cho anh sự bảo vệ giống như thế.

"Xin lỗi... Văn Kha, xin lỗi."

Ngón tay Hàn Giang Khuyết khẽ run lên, từ trong tập tài liệu lấy ra một bức tranh đưa cho Văn Kha.

"Tôi đã vẽ bức tranh này—— "

Hắn cúi đầu xuống, giống như là một đứa nhỏ đang mắc lỗi, nói nhỏ: "Cái ngày anh phát tình ấy, lúc tôi đến tìm anh đã mang theo bức tranh này—— chỉ là không nghĩ rằng Trác Viễn cũng có mặt ở đó, khi đó tôi đã vo tròn bức tranh này thành một cục vốn là muốn ném đi, nhưng mà sau cùng vẫn là không nỡ vì thế nên vẫn còn giữ đến tận ngày hôm nay."

Văn Kha cũng cúi đầu xuống, bức tranh trong tay anh có hơi ố vàng, nhàu nhĩ, hiển nhiên là sau khi bị vò xong lại được kiên nhẫn cán cho phẳng lại rồi được cất giữ rất lâu.

Bức tranh xấu xí được vẽ bằng bút sáp màu sắc rực rỡ.

Một chú hươu cao cổ xấu tệ dường như còn cao gần bằng bầu trời.

Một đứa bé trai ngồi trên lưng chú hươu cao cổ, vòng tay qua cổ thắt cho chú ta một chiếc nơ bướm màu hồng nhạt hình trái tim.

"Tôi cũng thích anh."

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết nhìn thẳng qua, trong ánh mắt ấy dường như cố giấu đi vệt đau khổ: "Tôi không ghét anh, Văn Kha, từ mười năm trước tôi cũng đã thích anh rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi