ÁI TÌNH CHƯA DỨT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ phát tình cùng với cơn bão "Hayaona" kia, đã cùng nhau lặng lẽ biến mất trong đêm đó.

Ngày hôm sau, Văn Kha tỉnh dậy từ rất sớm, thật ra anh vẫn luôn là một người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, nhưng đặc tính sinh lý vào thời kỳ này, lại khiến cho tất cả các chức năng cơ thể của Omega, đều tập trung trên phương diện phát tình và nghỉ ngơi, cho nên mấy ngày nay anh mới lười biếng mà ngủ nướng cho đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi trên gương mặt, Văn Kha cúi đầu xuống nhìn thấy Hàn Giang Khuyết vẫn đang vùi mặt vào bả vai mình ngủ say như cũ, lại cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

Khuôn mặt của thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng thời cấp Ba ấy, cùng khuôn mặt của Alpha anh tuấn trưởng thành dưới ánh nắng sớm trước mắt anh này, giống như giấc mơ đẹp đẽ thuở thiếu thời rốt cuộc cũng trở thành hiện thực, đẹp đến nỗi tựa như là thật mà dường như cũng là ảo ảnh.

Cuộc đời anh gập ghềnh là thế, vậy mà chỉ trong mấy ngày đã thay đổi đến chóng mặt.

Từ ca phẫu thuật tách bỏ đánh dấu, đến cuộc ly hôn u ám, rồi đến khi gặp lại Hàn Giang Khuyết, tiếp theo là kỳ phát tình ngọt ngào và để đến giờ là bình tĩnh lại an nhàn dưới ánh mặt trời như thời khắc này đây——

Có một thoáng chốc, dường như là cả một đời đã lặng lẽ lướt qua trước mắt vậy, trong lòng Văn Kha mơ hồ dâng lên xúc động muốn rơi nước mắt.

Anh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày kiếm của Hàn Giang Khuyết.

"Ừm..." Có lẽ là bị anh xoa như vậy có hơi ngứa ngáy, nên Hàn Giang Khuyết mới hừ một tiếng, từ trong lồng ngực của Văn Kha giãy ra, xoay lưng lại vùi khuôn mặt của mình vào trong gối.

Tuy hắn vẫn đang nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn mơ màng lẩm bẩm: "Đói không? Văn Kha, em có đói không? Tôi... ừm, dậy ngay đây."

Văn Kha không nhịn được mà khẽ cười, dáng vẻ Hàn Giang Khuyết rõ ràng là vô cùng buồn ngủ, đến mí mắt cũng không nhấc lên nổi, thế nhưng bản năng trong đầu hắn vẫn là quan tâm đến chuyện mình có đói bụng hay không.

Ngẫm lại cũng rất đau lòng.

Mấy ngày này, làm Omega đương nhiên là rất hạnh phúc. Nhưng đối với Alpha mà nói, lại không đơn giản như vậy, bọn họ một mặt vừa phải không ngừng vận động với cường độ cao ở trên giường để thoả mãn dục vọng triền miên của Omega, mặt khác, còn phải chăm sóc, âu yếm, chuẩn bị các loại đồ ăn cùng đồ dùng——

Nói ra thì cũng không phải chuyện gì to tát, mà còn rất vụn vặt. Nhưng để làm một Alpha tốt, thật sự rất vất vả.

Trải qua mấy ngày này, tuy Hàn Giang Khuyết không nói gì cả, nhưng thực tình có thể khẳng định được là hắn cũng mệt muốn chết rồi.

"Tôi không đói." Trước khi Văn Kha đứng dậy, còn nhẹ nhàng đặt một một nụ hôn lên vết sẹo của người này, khẽ nói: "Cậu cứ ngủ tiếp đi... Bảo bối."

Anh kéo chăn lên đắp đến tận vai cho Hàn Giang Khuyết, hai chữ cuối cùng nói ra rất nhẹ dường như là sợ bị nghe thấy.

Văn Kha thích gọi Hàn Giang Khuyết là bảo bối, dù cho chỉ là lén lút gọi cho chính mình nghe cũng đều cảm thấy rất hạnh phúc ——

Hạnh phúc hoá ra là cảm giác này.

Anh đã từng tưởng rằng, bản thân sẽ không bao giờ có được điều đó.

...

Văn Kha nhanh chóng đi tắm một cái, sau đó bôi lên mặt ít toner rồi mới đi ra ngoài.

Mặc dù là buổi sớm, nhưng anh lại có cảm giác phấn chấn lâu rồi không thấy.

Buổi tối hai hôm trước, chiếc xe vẫn đỗ ở bãi đậu xe của câu lạc bộ LM đã được Hàn Giang Khuyết tranh thủ lái về, đỗ dưới tầng hầm khu nhà. Văn Kha ngồi vào vị trí quen thuộc, chậm rãi khởi động xe và lái ra khỏi khu Thế Gia này.

Mới sáng sớm nên đường còn chưa tắc, anh đang chạy xe đi về hướng Hải Lan Hiên, chưa được mười phút đã tới địa điểm mình muốn đến—— là quán hoành thánh Đỗ Ký.



Đỗ Ký là quán ăn lâu đời danh xứng với thực, được mở trong một ngõ nhỏ chỉ cách Hải Lan Hiên hai con đường.

Trước đây khi còn ở quanh khu đó, Văn Kha thường một mình đến đây mua đồ mang về làm bữa sáng, sau đó Trác Viễn ngẫu nhiên ăn qua mấy lần, người vốn có thói quen ăn đồ ăn sáng kiểu Mỹ như gã mà cũng có thể khen ngợi hoành thánh của quán này, có thể thấy được đồ ăn ở Đỗ Ký ngon đến thế nào.

Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, mười năm ở cùng với Trác Viễn, những lúc tỉnh táo Văn Kha rất ít khi nghĩ đến Hàn Giang Khuyết, anh không muốn nghĩ đến cũng không dám để bản thân nghĩ đến người này.

Nhưng nếu đã là một điều mà mình yêu tha thiết, bất kể có muốn bản thân chết lặng đến thế nào, chung quy cũng sẽ vẫn để lộ ra manh mối trong cuộc sống.

Anh trước sau đều nhớ kỹ Hàn Giang Khuyết thích ăn cái gì, nhớ đến dáng vẻ thiếu niên của hắn, híp cả mắt lại khi nâng bát hoành thánh lên ăn trong mùa đông ở phương Bắc đó.

Vì vậy không biết từ lúc nào Văn Kha cũng thích ăn hoành thánh, cho dù mùa đông ở thành phố B chưa từng quá lạnh.

Không phải có ý, nghĩ đến người kia nên mới đi ăn, chỉ là để tình cảm được giấu kín nương theo vị giác bò vào trong dạ dày của chính mình.

Mặc dù là sáng sớm, nhưng trước cửa Đỗ Ký khách đã xếp thành một hàng dài, trải qua mấy ngày mưa giống gió bão hẳn là mọi người cũng rất nhớ nhung hương vị nóng hổi của bát hoành thánh thân quen vào mỗi buổi sáng——

Văn Kha đỗ xe xong liền đi tới xếp ở cuối hàng, đứng chờ được một lát, chợt nghe thấy từ phía sau có một giọng nói rất quen thuộc đang nói chuyện điện thoại——

"Ừm, hoành thánh tôm tươi và sườn rán, biết rồi bảo bối, ngoan đợi tý nhé."

Anh không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn qua, quả nhiên là Trác Viễn.

Gã mặc trên người bộ đồ thể thao, đang cúi đầu nói chuyện điện thoại, người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là niềm vui mới của Trác Viễn.

Lông mày gã khẽ nhíu lại không đáng kể, hiển nhiên bảo người này mới sáng sớm như vậy đã phải xếp hàng đi mua hoành thánh, tuy là việc khiến Trác Viễn cảm thấy rất thiếu kiên nhẫn nhưng ngữ điệu nói chuyện vẫn có chút dịu dàng cưng chiều thậm chí còn có hơi sến sẩm.

Đây là Trác Viễn tiêu chuẩn mà Văn Kha đã hiểu rõ từ rất lâu trước đó.

Có rất nhiều chuyện, gã cũng không phải là xuất phát từ cảm xúc chân chính muốn làm vì một nửa yêu thương của mình, mà là xuất phát từ một loại... gần như là để thỏa mãn một loại dục vọng muốn thể hiện của bản thân.

Trong quá trình muốn thể hiện đó, gã giống như đã hoàn thành được vai trò người chồng của mình theo một ý nghĩa nào đó.

"Sao cậu cũng ở đây?"

Sau khi Trác Viễn cúp điện thoại liền ngẩng đầu lên, trùng hợp thấy được Văn Kha đang xếp hàng trước mặt gã, có hơi kinh ngạc hỏi.

"Mua đồ ăn sáng."

Văn Kha im lặng một lát mới mở miệng nói.

Trong giờ phút chưa kịp chuẩn bị gì mà lại đột nhiên gặp mặt chồng trước, nói thật thì cũng không phải thoải mái lắm.

"Ồ?"

Trác Viễn quan sát Văn Kha từ trên xuống dưới một lượt, gã rất nhanh đã thấy xe của anh đỗ ở một bên, có ý trêu chọc nói: "Còn chạy từ Thế Gia xa như thế đến tận đây mua bữa sáng? Mình cậu ăn à?"

Văn Kha không trả lời.

Thế nhưng Trác Viễn hiển nhiên là lại thấy rất có hứng thú với chuyện này, mắt gã híp lại, tiến lên một bước đứng sóng vai bên cạnh anh: "Tiểu Kha, kỳ phát tình của cậu mới kết thúc nhỉ. Mấy ngày đó ai ở cùng cậu thế? Có phải Hàn Giang Khuyết không?"

Văn Kha vẫn xụ mặt ra như trước, cũng không mở miệng nói gì.

Sự xuất hiện của Trác Viễn, còn có những lời lẽ dò hỏi với giọng điệu không tốt đó, khiến anh nhớ đến tất cả những chuyện không vui trước đây.

"Tôi đoán chính là Hàn Giang Khuyết rồi."

Sắc mặt của Trác Viễn trầm xuống.

Gã nhìn Văn Kha, đột nhiên lại cười một cái, nói nhỏ: "Tiểu Kha, còn nhớ trước đây mỗi ngày cậu đều nấu cho tôi các kiểu đồ ăn sáng không, thật sự là một Omega hiền lành mà. Bây giờ nghĩ lại, vẫn có chút hoài niệm đấy... cậu xem, ngay cả chính quán ăn này, cũng là cậu đi mua đồ cho tôi nên mới biết được, quán này đồ ăn đúng là rất ngon. Thật tình thì tôi có chút đau lòng cho cậu, trước đây khi mua bữa sáng cho tôi, tốt xấu gì cũng là bởi chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng mà hiện tại... cậu là Omega mới trải qua kỳ phát tình, còn phải chạy xe đi mua đồ ăn cho Alpha, quá vất vả rồi."

"Trác Viễn," đôi môi mỏng manh của Văn Kha bởi vì kiềm chế không được nổi giận mà khẽ mím lại, không khách khí một chút nào mà cắt ngang lời nói của gã: "Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi ở bên ai, mua bữa sáng cho ai, đều không liên quan gì đến anh. Bây giờ anh nói như thế này, thật sự là rất mất phong độ đấy, cũng không giống người đã trưởng thành đâu."

"Được thôi." Trác Viễn nhún vai một cái: "Chỉ là thấy cậu khoái chí phục vụ một cố vấn của LM nên cảm thấy đáng thương mà thôi."

"Tôi đáng thương sao?" Đột nhiên Văn Kha quay đầu lại, sắc mặt của anh rất nghiêm túc, thậm chí còn không có sự tránh né nào mà nhìn thẳng vào gã: "Bởi vì tôi đối tốt với Hàn Giang Khuyết? Hay là vì tôi cũng đã từng đối tốt với anh?"

"Văn Kha, cậu có ý gì?" Trác Viễn ngừng lại một chút, cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại có hơi hoảng, còn cố nói vớt lại: "Tôi biết trước đây cậu luôn đối với tôi rất tốt, tôi cũng không phải có ý thương hại cậu."

"Trác Viễn, chúng ta đã ở bên nhau mười năm, tôi vẫn luôn tốt với anh, thế nhưng anh vẫn ngoại tình."

Văn Kha gằn từng chữ nói.

Cánh môi của Trác Viễn khẽ nhúc nhích, ngập ngừng chốc lát mới hơi lúng túng nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần thiết phải lôi chuyện cũ vào."

"Tôi cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ để làm gì. Tôi chỉ muốn nói với anh, bản thân đã học được một điều trong mười năm này—— không phải từ nay về sau sẽ không bỏ ra gì nữa mà nhất định phải nhìn đúng người."

"Tôi không cảm thấy chăm sóc cho người khác rất vất vả, không cảm thấy đi mua bữa sáng cho Alpha là một chuyện rất xấu hổ—— tôi không sợ phải đối tốt với người khác, vì thế càng không cần anh phải thương hại tôi."

Văn Kha lạnh nhạt nói: "Nếu như có cơ hội, tôi vẫn cảm thấy anh có thể thử đối xử với người khác tốt hơn một chút xem, có lẽ sẽ không còn nói những lời trẻ con như vậy nữa."

Trác Viễn ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên thấy Văn Kha nhìn mình như vậy.

Ánh mắt kia rất xa lạ... Giống như là nhìn thấu con người gã, mang theo vẻ mơ hồ xem thường, nhưng cảm xúc thể hiện ra ngoài lại rất bình tĩnh, tựa như một người đàn ông trưởng thành tùy hứng nhìn một đứa trẻ dốt nát chẳng biết một cái gì vậy.

Gã trước nay không hề nghĩ đến, có một ngày, Omega hướng nội nhẹ nhàng đó lại cho mình cảm giác như vậy.

"Ơ, Tiểu Kha!"

Ngay chính lúc này, cuối cùng cũng đến lượt Văn Kha xếp ở đầu tiên, anh đi lên phía trước, nhất thời được chính bà chủ của quán hoành thánh Đỗ Ký nhận ra: "Đã lâu không thấy cháu đến rồi, vẫn như cũ sao?"

"Chào buổi sáng, cô Đỗ." Văn Kha nói rất lịch sự: "Hôm nay cho cháu hai phần hoánh thánh ạ, một phần nhân tôm và một phần nhân thịt heo, ngoài ra món ăn kèm thì cho cháu chân gà hấp xì dầu và sườn rán, bỏ vào hộp hết cho cháu nhé, làm phiền cô ạ."

"Được rồi, không thành vấn đề." Dễ nhận ra là bà chủ quán rất quý anh, vừa nhiệt tình hàn huyên vừa chuẩn bị đồ cho Văn Kha: "Cho cháu thêm một phần tai lợn, cô mời nhé. Hôm nay thấy sắc mặt của cháu tốt lắm đấy, cả người trông cũng có tinh thần hơn hẳn, gần đây có chuyện gì vui à?"

"Vậy ạ?" Văn Kha có hơi ngạc nhiên vì bỗng nhiên lại được khen ngợi, anh lập tức cười lên vui vẻ: "Gần đây cháu cũng ổn ạ, cảm ơn cô."

Anh nhận lấy túi đồ ăn đã đóng gói xong từ trong tay bà chủ, cùng cô ấy chào tạm biệt sau đó đến liếc mắt nhìn Trác Viễn một cái cũng không thèm, mà đi thẳng đến chỗ chiếc xe của mình đang đỗ ở ven đường.

Trác Viễn có hơi hoảng hốt mà đi lên phía trước đặt món, thái độ của bà chủ với gã hiển nhiên là giống như kiểu với tất cả các khách hàng hơn nhiều, sự chênh lệch này cũng khiến trong lòng Trác Viễn có chút phức tạp. Rõ ràng là cùng sống ở Hải Lan Hiên, thế nhưng những hàng quán xung quanh đây thậm chí còn không biết gã đã từng kết hôn với Văn Kha lâu như vậy.

Gã quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy chiếc xe BMW màu trắng kia đã nhanh chóng rời đi.

Đó là một chiếc xe được bảo dưỡng rất tỉ mỉ.

Văn Kha lái xe cẩn thận, tuy rằng đã lái năm, sáu năm, nhưng trên thân xe không có một vết cọ xước nào, bảo hiểm cho xe cũng xuống giá hàng năm.

Thực ra không phải chỉ mỗi chiếc xe kia...

Sau khi Văn Kha đi rồi, khi Tưởng Nam Phi muốn sửa chữa lại căn phòng ở Hải Lan Hiên, Trác Viễn mới chợt cảm thấy kinh sợ, căn nhà này cũng được, mỗi một đồ dùng trong căn nhà này cũng được, thậm chí là mỗi một bộ vest và áo sơ mi cũng thế, người kia đều giữ gìn rất cẩn thận.

Văn Kha là một Omega dịu dàng, rất có cảm giác trách nhiệm, điều này thậm chí còn đàn ông hơn rất nhiều Alpha.

Cho dù là Trác Viễn, cũng không thể không thừa nhận điều này được.

...

Buổi sớm ở thành phố B đắm chìm trong ánh dương dịu nhẹ, lẫn trong không khí là cảm giác thoải mái sau những cơn mưa.

Cơn mưa to như gột rửa đi toàn bộ thành phố, khiến cho hết thảy đều ướt đẫm cả—— trên mặt đường nhựa, trên hàng rào ven đường, trên những phiến lá của cây cối, những giọt nước dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng trong suốt.

Văn Kha mở cửa sổ xe ra, hít thở mùi mưa mùi của cây cối, khi ngửi thấy những thứ này... liền có cảm giác chúng giống như tin tức tố của anh, rất nhạt nhưng lại có cảm giác như một luồng không khí tươi mới đang phả vào mặt.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra mùi hương của mình cũng có thể dễ chịu như vậy.

Lúc dừng đèn đỏ, Văn Kha đã lâu mới nhìn bản thân từ gương chiếu hậu trong một thoáng chốc.

Đã rất lâu rồi anh không còn nghiêm túc nhìn mình trong gương như vậy nữa, thế nên trong một khoảng thời gian ngắn còn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng không biết vì sao sau khi được bà chủ Đỗ khen ngợi lại khiến anh rất để tâm.

Đôi mắt của người trong gương không quá lớn, thế nhưng trong đôi mắt của người phương Đông lại mang vẻ đẹp rất kín đáo hướng nội, khi nhìn gần vào nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt mới cảm thấy có một chút hấp dãn.

Sống mũi tinh tế, còn có đôi môi mềm mại, đây đều là ngũ quan rất bình thường.

Nhưng sau kỳ phát tình, giống như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.

Văn Kha căng thẳng nhìn vào chiếc gương kia khẽ mỉm cười, vì thế người đàn ông bên trong đó cũng lộ ra một nụ cười ngại ngùng——

Anh bỗng nhiên nhận ra rằng, trên gương mặt của mình đang toát ra vẻ đẹp trước nay chưa từng có.

Đôi mắt của người trong gương, trong suốt như được dòng suối gột sạch, con ngươi màu nâu nhạt ánh lên vẻ điềm đạm nhưng thần thái lại sáng láng.

Màu da vẫn luôn trắng nõn, nhưng đây là lần đầu tiên hiện lên vẻ khỏe mạnh lại đầy sức sống của tuổi trẻ rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng đứng, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ nhắn đáng yêu.

Bất kể là người nào, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được sự thay đổi hoàn toàn của anh, nụ cười của anh, mỗi một sợi tóc đen như mực của anh, đều đang tỏ rõ sức sống mãnh liệt của mình.

Văn Kha rõ ràng đã hai mươi tám tuổi rồi, nhưng trong thân thể này dường như lại có ánh nắng vàng rực trải khắp mặt đất, khiến những bông lúa mạch xù xì vội vàng mọc lên, tự do đung đưa đón gió.

Anh khẽ mỉm cười, đạp vào ga lái xe về nhà.

Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên Văn Kha có suy nghĩ rằng——

Có lẽ, đây là thời điểm bản thân đang thật sự nghênh đón thời đại hoàng kim của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi