ÁI TÌNH CHƯA DỨT

Khoảng chín rưỡi, Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc đã ở dưới tầng của toà nhà Thế Gia.

Thời điểm Văn Kha đi xuống dưới, lúc nhìn thấy một chiếc Bentley màu trắng còn hơi giật mình, bởi vì mọi khi anh hoàn toàn không thấy Phó Tiểu Vũ lái chiếc xe này bao giờ, sau khi ngồi vào trong xe mới nhận ra ở ghế lái phía trước còn có tài xế, trong khi đó Phó Tiểu Vũ cũng ngồi ở đằng sau.

"Xe của bạn ấy mà". Cậu tựa như cũng biết anh muốn hỏi gì, cho nên bèn nói rất nhanh: "Hứa Gia Nhạc tự lái xe rồi, ở ngay sau thôi."

"À, cảm ơn cậu." Văn Kha không khỏi khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã mượn chiếc xe này giúp tôi."

Từ trước đến nay, Phó Tiểu Vũ suy xét mọi việc đều luôn chu toàn, thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ như việc đi lại của cả nhóm thế nào cũng đều nghĩ đến.

Nhưng Hàn Giang Khuyết dường như đối với chuyện này không quá bất ngờ, hắn rất tự nhiên mở cửa xe ra rồi ngồi vào vị trí kế bên tài xế.

Công ty Lam Vũ cũng đặt trụ sở tại khu Bắc Thành, thậm chí trên cơ bản còn nằm ngay bên cạnh toà tháp đôi, vì vậy cũng chỉ mất gần hai mươi phút di chuyển là sẽ đến nơi.

Trên đường đi, Phó Tiểu Vũ còn nói với Văn Kha, người ở Lam Vũ mà mình quen biết đã để lộ ra một ít thông tin, nói rằng buổi đàm luận mấy ngày trước giữa hai giám đốc của phòng kinh doanh bên Lam Vũ và phòng dự án của Viễn Đằng cảm giác không tồi, đánh giá nội bộ với App của bên đó cũng rất lạc quan.

Kết quả đàm luận với đối thủ cạnh trạnh của bản thân không tệ, điều này dĩ nhiên không phải là một tín hiệu rất tốt.

Khi nghe thấy Phó Tiểu Vũ nói đến những điều này, Hàn Giang Khuyết đang ngồi ở đằng trước cũng không kiềm được mà quay đầu lại, ánh mắt kín đáo chăm chú nhìn về phía bọn họ.

"Không sao đâu." Văn Kha lại khẽ cười lên, rồi nhìn vào dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại bên ngoài cửa sổ.

Ngữ điệu của anh so với nói là bình tĩnh, không bằng nói rằng là mang theo một sự yên bình kỳ lạ: "Cứ làm hết sức mình thôi."

Trong phút chốc khi ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ của chiếc xe, chiếu vào gò má trắng ngần của Omega, vẻ mặt của người ấy trong khoảnh khắc đó khiến Hàn Giang Khuyết bất chợt nhớ lại thời cấp Ba——

Ngày ấy Văn Kha hình như cũng giống thế này, mỗi lúc đến cuối kỳ trong khi người khác ai cũng lo sốt vó vì kỳ thi cuối năm thì anh lại thường tỏ ra rất bình tĩnh.

Mà cho dù thành tích của Hàn Giang Khuyết có đáng lo đến thế nào, khi ở bên cạnh anh... cũng đều có cảm giác rất an toàn.

Trong lúc đang trao đổi, chiếc xe Bentley đã chậm rãi dừng lại ở đường xe chạy của công ty Lam Vũ.

Sau khi ba người Văn Kha xuống xe, Hứa Gia Nhạc cũng vừa vặn lái xe đến nơi, nhóm người được nhân viên lễ tân bên Lam Vũ đưa vào trong thang máy.

Toà nhà Lam Vũ vô cùng có khí thế, nhưng khu vực làm việc rõ ràng là mang phong cách của những công ty mạng mới xuất hiện, ở khu vực chính giữa đặt vài chiếc máy PS4 thậm chí còn có tủ rượu, đi một vòng đến phía sau phòng họp, mới nhìn thấy một Alpha mặc bộ đồ vest màu xám bạc cao cấp đang đứng ở cửa.

"Cậu Phó." Alpha kia đầu tiên là đưa tay ra cùng Phó Tiểu Vũ bắt tay rồi cười nói: "Chào mừng đã đến với Lam Vũ."

Sau khi Phó Tiểu Vũ cùng Alpha bắt tay nhau xong, bèn lần lượt giới thiệu: "Văn Kha là người phụ trách chính của dự án App này, Hứa Gia Nhạc là cố vấn học thuật còn vị này là trợ lý họ Hàn. Văn Kha—— đây là giám đốc BD (1) của phòng Kinh doanh, Lâm Trọng Nhạc."

(1)= viết tắt của Business Development, ở đây là Giám đốc phát triển kinh doanh.

"Chào anh, giám đốc Lâm." Văn Kha cũng bước lên trước bắt tay với anh ta.

Ánh mắt của Lâm Trọng Nhạc vốn chỉ lịch sự liếc qua trên người Văn Kha một cái, thế nhưng ngay sau khi cùng Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết đơn giản chào hỏi thì lại có chút giật mình, không khỏi dùng ánh mắt mang ý tứ quan sát kỹ càng hơn mà quay đầu lại liếc nhìn Văn Kha.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Trọng Nhạc tuy rằng chỉ thay đổi trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Văn Kha nhạy bén cảm nhận được——

Lâm Trọng Nhạc là Alpha, cho nên chỉ đến khi nhìn thấy sau lưng Văn Kha có cố vấn và trợ lý đều là Alpha cao cấp, mới chính thức cảm thấy phải cẩn thận nhìn nhận lại anh.

Điều này gần như là sự coi thường ngấm ngầm, mà có lẽ chỉ Omega mới có thể cảm nhận được.

"Cảm ơn Lam Vũ đã cho chúng tôi cơ hội được trình bày về dự này, chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Văn Kha chỉ mỉm cười một cái rồi khẽ nói.

...

Phòng họp của Lam Vũ được xây dựng rất lớn, bởi vì còn để trình chiếu ppt nên toàn bộ một mặt tường được thiết kế thành màn hình lớn.

Ngồi ở bên trái chiếc bàn họp trải dài là một người đàn ông cùng một người phụ nữ, bọn họ là hai lãnh đạo cấp cao của Lam Vũ, tiếp theo đó lần lượt là Quan Thiến một vị giám đốc khác của phòng Kinh doanh và giám đốc phòng Thị trường Quý Phi Vũ.

Ngồi ở phía trong cùng là ông chủ lớn của Lam Vũ, Hạ Hành Tri.

Trong toàn bộ tám người có mặt ở phòng họp này, ngoại trừ Phó Tiểu Vũ và bản thân Văn Kha ra thì không có ngoại lệ, tất cả đều là Alpha.

Hạ Hành Tri thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tưởng tượng của Văn Kha, đại khái trông anh ta chắc chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân đồ vest được cắt may khéo léo trên người không có phụ kiện dư thừa ngoại trừ chiếc đồng hồ Piaget (2) ở cổ tay.

(2)= Piaget là một thương hiệu đồng hồ và nữ trang cao cấp của Thụy Sĩ do ông Georges Piaget thành lập vào năm 1874 tại một ngôi làng trong vùng "La Côte aux Fées". Thương hiệu thuộc sở hữu của tập đoàn Richemont, Thụy Sĩ chuyên gia trong lĩnh vực công nghiệp hàng cao cấp.

Vẻ ngoài của anh ta không tính là rất anh tuấn, nhưng đường nét khuôn mặt lại rất kiên định mạnh mẽ, chiếc mũi có độ khoằm như mũi của chim ưng khi quan sát người khác sẽ mang theo cảm giác chèn ép mãnh liệt.

Mặc dù trong buổi gặp mặt ngày hôm nay có sự xuất hiện của Omega, cho nên tất cả các Alpha đều rất lịch sự mà kiềm chế tin tức tố và tính công kích của mình lại, thế nhưng tin tức tố mùi rượu brandy (3) phảng phất trên người Hạ Hành Tri không cần hoài nghi đã hoàn toàn lấn át Quan Thiến và Quý Phi Vũ ở bên cạnh.

(3)= Brandy là tên gọi chung của rượu mạnh, rượu nặng, hay các loại rượu có nồng độ cực cao mà được tạo ra bằng cách chưng cất từ vang hay trái cây đã lên men. Brandy là loại rượu đắt tiền nhất, một phần vì quy trình sản xuất rượu Brandy rất phức tạp và tốn kém.

Tin tức tố hệ rượu cực kỳ hiếm hoi, ngoại trừ Hàn Giang Khuyết thì người này mới là Alpha thứ hai có tin tức tố thuộc hệ rượu mà Văn Kha có cơ hội tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Trước khi buổi gặp gỡ này diễn ra, Phó Tiểu Vũ đương nhiên cũng đã nói qua cho Văn Kha biết bối cảnh của ông chủ lớn Lam Vũ ——

Người này có bối cảnh gia đình rất giống với Trác Viễn, sau khi đi du học về thì gây dựng sự nghiệp, trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành công ty phát hành có quy mô rất lớn trong nước.

Phó Tiểu Vũ đánh giá Hạ Hành Tri rất cao, theo lời cậu nói, những phú nhị đại trong nhà có sẵn nguồn vốn lại không chơi mấy trò tiền bạc, chịu làm ăn kiếm tiền đàng hoàng thật sự rất hiếm.

Từ việc anh ta chịu đích thân có mặt trong một buổi thuyết trình dự án như thế này, cũng có thể nhìn ra được một chút phong cách làm việc của người này.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, Hạ Hành Tri rõ ràng cũng không có ý định làm lỡ thời gian thêm nữa, nên đã nói thẳng vào vấn đề: "Bắt đầu đi."

Đèn của phòng họp được chỉnh tối lại, Văn Kha từng bước đi đến phía bên trái màn hình, đây là lần đầu tiên anh phải đối diện với những người tài giỏi trong nghề như thế này, ánh mắt của anh thoáng lướt qua gương mặt của những người đó, rồi hít sâu một hơi.

Mà cùng lúc đó, Hàn Giang Khuyết cũng đã giúp anh kết nối màn hình với máy tính.

Lúc này chỉ thấy trên màn hình lớn, là một cánh đồng lúa mạch bao la vô tận.

Màn hình được trình chiếu trên một mặt tường lớn như vậy, độ chính xác của hình ảnh có thể liếc một cái là đã rõ mồn một.

Hình ảnh bao la bát ngát, trống trải cô đơn kia, ngay từ khi bắt đầu đã mang đến một sự cảm nhận gần như làn điệu ý thơ.

Có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cánh đồng lúa mạch gợn sóng chậm rãi tạo thành bốn chữ lớn——

Love is the end.

Tiếp theo đó, chính thức bước vào trang đầu tiên của bài thuyết trình.

Trên cả trang ppt để trống, chỉ viết đúng ba con số lớn.

18, 114, 1.

Đương nhiên đây là kiểu diễn đạt khiến người không sao hiểu được.

Hạ Hành Tri nhíu mày một cái, nhưng thân thể lại hơi ngả về phía trước, rõ ràng là đối với mấy con số này cảm thấy mờ mịt. Mấy vị giám đốc khác của Lam Vũ, cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi khó hiểu.

Nhưng Văn Kha đã quên mất tất cả những chuyện căng thẳng này.

Phó Tiểu Vũ đã từng nói, một bài thuyết trình dự án thành công là trong hai phút kể từ khi anh lên tiếng, nhất định phải vững vàng hấp dẫn được lực chú ý của tất cả mọi người, thế nên phải: ngắn gọn, ngắn gọn và ngắn gọn hơn nữa.

Văn Kha có được linh cảm kỳ lạ này là từ ghi chú của Hàn Giang Khuyết, cho nên trong trang ppt đầu tiên chỉ thể hiện có ba con số, ba con số chưa rõ ý nghĩa.

"Hôm nay tôi muốn giới thiệu với các vị, một ứng dụng có tên gọi là Love is the end. Nhưng trước khi nói về App này, chúng ta hay cùng nói đến ba con số 18, 114 và 1 này trước——"

"Thị trường App trong nước bây giờ, gọi là ứng dụng hẹn hò hay kết bạn đều được, nói chung loại ứng dụng này đã có sức ảnh hưởng nhất định, các App đang chính thức hoạt động trực tuyến có tất cả 18 ứng dụng, đây chính là con số 18;

Nhưng ngoại trừ trong nước, trong toàn bộ thị trường quốc tế trên App store cộng thêm Google play, các App hẹn hò trên toàn cầu có lượt tải có thể leo lên bảng xếp hạng, tổng cộng là 114 ứng đụng, thế nên đây là ý nghĩa của con số 114.

Lấy 18+114, sẽ có con số 132 ứng dụng cạnh tranh mà chúng ta đáng quan tâm nhất. Nhóm của chúng tôi trong quá trình chuẩn bị, đã download toàn bộ 132 ứng dụng, mỗi một App, xin hãy chú ý vào điểm này, mỗi một ứng dụng đó đều lấy hệ thống ghép đôi từ tin tức tố làm mấu chốt."

"Thế nhưng, Love is the end không giống như vậy."

Trong khi Văn Kha đang thuyết trình, Hàn Giang Khuyết lại nhấn vào màn hình một cái, chỉ thấy con số 1 kia dần dần lớn lên, mãi đến tận khi che hết đi hai con số còn lại chiếm lấy vị trí trung tâm của trang ppt.

"Love is the end không phải là một trong 18 ứng dụng kia, cũng không phải là một trong 114 ứng dụng đó, Love is the end là 1 là mẫu ứng dụng khác biệt duy nhất trên thị trường."

Văn Kha nhìn thẳng vào Hạ Hành Tri, nhấn mạnh từng chữ nói.

Nhưng anh ta lại dùng tay chống cằm, ánh mắt kín đáo, không nhìn ra được là đang nghĩ gì.

PPT được kéo xuống phía dưới, đồ thị vẫn theo phong cách trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, được sắp xếp theo thứ tự, module kiểm tra tâm lý theo nghiên cứu của đại học M, module về sở thích và trải nghiệm cùng với hệ thống tự giải thuật toán ghép đôi do người sự dụng tự điều chỉnh.

Mở module kiểm tra tâm lý ra, phần này đã được Hứa Gia Nhạc tỉ mỉ điều chỉnh lại—— ngắn gọn, sạch sẽ, mỗi một trang chỉ có năm câu hỏi, thoạt nhìn không có cảm giác rườm rà phức tạp một chút nào.

Vốn là có đến mấy trăm câu, khi Phó Tiểu Vũ chỉnh lại theo ý Hứa Gia Nhạc hết lần này đến lần khác đã được phân chia vào những khu vực chủ đề khác nhau, người sử dụng sau khi sau khi hoàn thành ba mươi câu trắc nghiệm cơ bản nhất, sẽ được chọn chọn chủ đề mà mình cảm thấy có hứng thú đồng thời cũng có thể gác lại bất cứ lúc nào.

Văn Kha mời mấy vị quản lý cao cấp của Lam Vũ thử điền bài trắc nghiệm, cuối cùng vẫn là người phụ nữ duy nhất Quan Thiến xung phong nhận việc này.

"Đây là module nền tảng," Văn Kha nhìn vào Hàn Giang Khuyết đang nhập lại những câu trả lời trong miệng Quan Thiến:

"Nếu như không tiện, cô có thể không cần nói cho chúng tôi biết những đáp án chính xác trong lòng mình, nhưng quan trọng là mong cô hãy thành thật cảm nhận xem, nếu như chỉ cần điền những câu trả lời này liệu người sử dụng có cảm thấy phiền phức không?"

Quan Thiến vừa gật đầu, vừa trả lời từng câu một, mãi đến khi điền xong hết cả ba mươi câu, Hàn Giang Khuyết liền thẳng thắn lấy ra một cái máy bấm giờ, thời gian trả lời ba mươi câu trắc nghiệm của cô ấy là bốn phút hai mươi tám giây.

"Cũng nhanh đấy chứ." Quan Thiến ngược lại cũng cười lên: "Thật sự là không có cảm giác phiền toái gì."

Trên màn ảnh lúc này đã hiện ra thanh tiến độ hoàn thành rất rõ ràng là 1/20, tính cách cơ sở: người cho đi, có thể bắt đầu ghép đôi căn bản.

Tiếp theo có một tấm bản đồ xuất hiện, thiết kế UI mang đến cảm giác như đang vượt qua một cửa ải trong trò chơi, mà trước mặt chỉ có module các câu trắc nghiệm cơ bản là được bật sáng.

Sau đó trên tấm bản đồ, hiển nhiên còn 19 module không sáng đèn, trong đó còn được phân chia tỉ mỉ cặn kẽ thành các các chủ đề như tình cảm, bối cảnh gia đình, sự nghiệp, tình bạn, tiềm thức, tâm lý giới tính v.v...

"Trắc nghiệm hỏi đáp phức tạp như vậy sao?" Quan Thiến không khỏi thán phục mà hít vào một hơi.

"Không sai," Văn Kha rất tự tin nói tiếp: "Đây là những câu trắc nghiệm có thể nói là toàn diện nhất uy tín nhất trên thị trường, được thiết kế chủ đạo bởi trường đại học M lừng danh."

Đây cũng là một trong những mánh khoé biến hoá mấu chốt của chúng tôi, tiến độ hoàn thành bài trắc nghiệm cũng chỉ cần đạt đến 5/20 là đã có thể tiến hành ghép đôi tầm trung rồi.

Nhưng khi người sử dụng muốn giải hết tất cả các module, tiến đến cấp bậc ghép đôi cuối cùng thì phải trả phí."

"Hiểu rồi." Quan Thiến cười cười, tiếp sau đó lại như có điều suy nghĩ nên lẩm bẩm một câu: "Tôi là người cho đi sao? Người như tôi sẽ ghép đôi với kiểu người như thế nào?"

"Câu hỏi này... Nếu Love is the end có ngày được trực tuyến, có lẽ giám đốc Quan có thể thử ghép đôi một chút thử xem thế nào."

Văn Kha nở nụ cười rất dịu dàng, bầu không khí trái lại được thả lỏng hơn một chút.

"Tôi có một câu hỏi," Quý Phi Vũ vẫn luôn ngồi một bên không nói gì, lúc này bỗng nhiên lại lên tiếng, ánh mắt của anh ta có hơi lạnh nhạt, giọng nói cũng khá là khàn khàn:

"Cho nên về cơ bản ý của anh là, ứng dụng này của anh chỉ dùng một hệ thống giải toán mới do mình sáng chế ra, để thay thế cho việc ghép đôi từ tin tức tố, đúng không?"

Văn Kha nhìn về phía Quý Phi Vũ, người trẻ tuổi này có khuôn mặt khiến anh thấy hơi quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn quả thật vẫn không nhớ ra được là ai, anh bèn lập tức bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu óc mà gật đầu một cái, đáp lại: "Đúng vậy."

"Anh nói Love is the end là con số 1 duy nhất, cái này tôi đồng ý nhưng anh Văn này, anh có nghĩ rằng việc trở thành điều duy nhất có bao nhiêu nguy hiểm hay không?

Tôi phụ trách marketing thị trường, nên chỉ có thể nói rằng, mỗi một sản phẩm xuất hiện đều có lý lẽ riêng của nó, đại khái có thể là vì xã hội đều cho rằng kén vợ kén chồng như vậy mới là lựa chọn chính xác nhất.

Việc đi ngược lại với xu hướng của số đông không phải là một chuyện tốt, với một sản phẩm có tính đột phá lật đổ những điều cũ như thế này phải marketing, phải quảng cáo như thế nào, anh đã nghĩ qua chưa?"

Câu hỏi này của Quý Phi Vũ, rõ ràng là mang nặng tính công kích.

Nếu như là Văn Kha của một tháng trước, có thể vào lúc này sẽ cảm thấy vô cùng khiếp đảm không bình tĩnh được.

Nhưng thời gian một tháng, đủ khiến anh trưởng thành đến mức đáng ngạc nhiên.

Phó Tiểu Vũ đã nói, trong những cuộc gặp mặt như vậy, anh nhất định không được do dự, không được mất bình tĩnh, đối với sản phẩm của mình không được thể hiện ra bất kỳ một sự không tự tin nào.

"Đương nhiên là tôi đã nghĩ đến."Văn Kha khẽ cười: "Giám đốc Quý, đầu tiên cho phép tôi không thể không sửa lại một chút ý của anh, không phải tất cả mọi người đều cho rằng việc kén vợ kén chồng thông qua độ xứng đôi của tin tức tố là lựa chọn chính xác nhất. Mời anh nhìn vào những con số này——"

Hàn Giang Khuyết không cần anh nhắc nhở, cũng đã tự chuyển đến trang năm mươi tám của bản ppt, vẫn là những dữ liệu vô cùng ngắn gọn sạch sẽ.

Văn Kha chậm rãi nói: "Hàng năm Đại học M đều sẽ tiến hành điều tra toàn cầu về tính chất tình cảm trong việc lựa chọn đối tượng, ở đây tôi đang lấy dẫn chứng từ số liệu trong ba năm gần đây, chúng ta chỉ cần để ý vào khu vực Trung Hoa rộng lớn này cũng đã có thể hiểu rất rõ xu hướng hiện tại——

Càng ngày càng có rất nhiều người nghi ngờ, cái gọi là lựa chọn đối tượng chính xác nhất. Xin hãy quan sát kỹ ở đây hơn một chút, năm năm trước có đến 31,9% người được phỏng vấn cho rằng việc kết đôi từ tin tức tố không phải là chỉ tiêu duy nhất giữa hai giới tính;

Vào ba năm trước, tỷ lệ này đã tăng lên 39,8%, với một năm trước thì sao, con số này lần thứ hai tăng vọt, hiện tại đã đạt đến mức 50,17% thậm chí đã đạt đến quá nửa rồi đúng không, thưa các vị?"

Văn Kha gằn từng chữ nói, anh nhìn chăm chú vào Quý Phi Vũ, không có chút nhường nhịn cùng né tránh nào.

Anh đã không còn là một giám đốc R&D ngày ấy ở trước mặt Phó Tiểu Vũ, chỉ biết đàm luận về tình cảm cùng lý tưởng ngây thơ, bây giờ Văn Kha đứng ở nơi đây, mỗi một câu nói ra đều tràn đầy khí phách.

"Anh Quý, anh là người tài trong lĩnh vực marketing thị trường, vậy thì anh nhất định phải vô cùng rõ ràng rằng những quảng cáo ở mức độ bình thường nhất đều là bán sản phẩm dựa trên đặc điểm của sản phẩm đó;

Trong khi đối với marketing cao cấp hơn, là bán một loại giá trị quan, bán một loại thái độ đối với cuộc đời.

Bản thân đặc điểm nhận biết của dầu gội đầu Pantene, là mang đến cảm giác tự tin toả sáng sau khi sử dụng sản phẩm, thế nhưng trong quảng cáo lại là những cuộc đời lấp lánh vô hạn. Mà đây vẫn chưa phải là quảng cáo marketing cao cấp nhất——"

"Tám mươi năm trước, hãng quảng cáo N.W.Ayer đã sáng lập câu slogan kinh điển lọt vào top 10 câu slogan đắt giá nhất của thế kỷ XX, "A diamond is forever!", bên công ty Ogilvy HongKong cũng đã có một bản dịch sang tiếng Trung nổi danh đó chính là "Kim cương là vĩnh cửu, một viên lưu truyền vĩnh viễn." Marketing thị trường cao cấp nhất, vốn là nên đắp nặn giá trị, dẫn dắt giá trị quan."

"Giám đốc Quý, những dữ liệu này có thể nói rõ tất cả và anh phải thừa nhận rằng, một loại giá trị nào đó mà chúng ta vẫn đang ngầm ước định với nhau đang dần dần đổ nát từng chút một——

Đây là những thay đổi ngấm ngầm sau những năm xã hội phát triển, anh nói rằng tôi đang đi ngược lại với thị trường, thế nhưng tôi lại cảm thấy vừa khéo tương phản, chính thị trường đã cho Love is the end một cơ hội để dẫn dắt giá trị quan, chỉ xem Lam Vũ có bằng lòng bắt lấy thời cơ này hay không mà thôi."

  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi