ÁI TÌNH CHƯA DỨT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhờ vào sự móc nối của Diệp Thành, thời gian buổi gặp mặt giữa Văn Kha và Vương Tịnh Lâm rất nhanh đã được sắp xếp, bởi vì lần này liên quan đến chức vụ quản lý cấp cao, giá trị hợp đồng cũng khá lớn, vì thế Phó Tiểu Vũ cũng ra mặt tham gia cùng anh.

Cậu mới bay về từ châu Âu, có lẽ bởi bận rộn nên còn chưa kịp chỉnh lại chuyện lệch múi giờ, vì thế khi xuất hiện sắc mặt Phó Tiểu Vũ có hơi tiều tuỵ một chút, thế nhưng ngay cả như vậy cả người vẫn thật chỉn chu đẹp đẽ.

Vóc dáng Phó Tiểu Vũ cao gầy, khiến cho chiếc áo khoác dạ dáng dài màu đen cậu đang mặc lại càng gọn gàng hơn, trên người thoang thoảng hương thơm của tuyết tùng, vừa khéo trung hoà mùi tin tức tố ngọt ngào của Omega này.

Phó Tiểu Vũ trước sau đều là kiểu Omgega sẽ toả sáng nhất giữa đám đông, lúc cậu cùng Diệp Thành bắt tay không khỏi khiến anh ta ngẩn ngơ trong chốc lát.

Văn Kha sớm đã đặt trước một phòng riêng tại một nhà hàng chuyên về các món ăn Tô Châu—— nhà hàng này một ngày chỉ tiếp một bàn khách, không có thực đơn sẵn, toàn bộ đều là do ông chủ dựa theo nguyên liệu tươi mới của ngày hôm đó, mới xác định được là sẽ nấu món gì.

Chủ quán có thể tuỳ hứng như vậy, đương nhiên là bởi vì tài nấu ăn xuất sắc.

Diệp Thành thích ăn uống, cho nên vừa mới ngồi xuống đã khen không dứt lời đối với gu thưởng thức của Văn Kha, anh ta vừa uống vài ngụm canh tiết vịt vừa hỏi: "Từ trước đến nay, tôi chưa từng uống bát canh tiết vịt nào tươi ngon thế này, Văn Kha, sao anh hay biết nhiều địa điểm ăn ngon thế? Anh thích ăn món Tô Châu à?"



Văn Kha cúi đầu xuống nhấp một hớp trà, đáp: "Vì tôi đây thèm chứ sao. Hơn nữa tôi nhớ rằng Tịnh Lâm cũng là người Tô Châu, đúng không?"

Vương Tịnh Lâm là người rất yên tĩnh, trước đây đều rất ít nói, nhưng khi nghe thấy câu nói này lại không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu lên: "...Đúng vậy, tôi là người ở đấy."

Anh ta ngừng lại một chút, rồi lại nghiêm túc nói rằng: "Cảm ơn giám đốc Văn đã chiêu đãi, món ăn đúng vị, thật sự rất ngon."

Văn Kha khẽ mỉm cười, anh cũng không nói nhiều thêm về phương diện này nữa. Chút ân cần này chỉ cần chạm đến mức vừa phải là được rồi, nhiều hơn lại mất tự nhiên.

Vậy nên anh chỉ múc thêm cho Vương Tịnh Lâm một muôi canh, rồi rất bình tĩnh tán gẫu sang chuyện khác, khiến bầu không khí trong bữa cơm trở nên vô cùng hoà hợp.

Từ trước đến nay Văn Kha làm việc đều luôn chu đáo, cho đến bây giờ điều này vẫn luôn là năng khiếu bẩm sinh kỳ lạ của anh.

Có lẽ xuất phát từ trí nhớ hơn người, cũng có lẽ là xuất phát từ chuyện sinh ra và lớn lên trong một gia đình đơn thân, nên anh đối với sở thích của người khác có sự nhạy cảm rất tự nhiên, thường là có thể rất đơn giản cùng chu đáo để ý đến những nhu cầu nho nhỏ.

Lúc Văn Kha và Trác Viễn còn ở bên nhau, anh không chỉ để ý đến những sở thích của gã, mà còn giúp Alpha này để ý đến sở thích của một vài đối tác và cộng sự trong công ty, có nhiều khi, địa điểm tổ chức tiệc thậm chí là việc chọn quà tặng đều là do anh phụ trách cả.

Chỉ là những chuyện này, có lẽ trong mắt Trác Viễn thực sự quá vụn vặt quá tầm thường.

Sau khi những giây phút trò chuyện ngắn ngủi qua đi, Phó Tiểu Vũ là người đầu tiên nhắc đến chuyện chính cần bàn bạc của buổi gặp mặt hôm nay, cậu nhìn về phía Vương Tịnh Lâm, rồi nói rằng:

"Anh Vương, thành ý của chúng tôi thế nào chắc hẳn trong lòng anh cũng đã rõ, lần nay anh có thể đồng ý đến gặp mặt, có lẽ là đối với offer của chúng tôi ít nhiều cũng cảm thấy hứng thú, đúng không?"

"Đúng thật là tôi cảm thấy có hứng thú, nhưng mà..."

Giọng nói của Vương Tịnh Lâm rất nhỏ, nhưng chỉ mới nói được nửa câu thì đã ngừng lại một lúc rất lâu.

So với Diệp Thành, tính tình của anh chàng kỹ sư phần mềm này trầm lặng hơn nhiều, giống như thường xuyên đắm chìm trong thế giới của cá nhân mình vậy, anh ta mặc trên người một chiếc quần bò cùng với áo len kẻ caro màu xám, đơn giản đến mức quá mộc mạc.

Khi Alpha này nói chuyện, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại rõ ràng là đang suy ngẫm đến điều gì đó.

"Nếu như là về mặt tiền lương... Chúng ta vẫn có thể bàn bạc thêm." Văn Kha thử dò hỏi.

"Không phải vậy đâu." Vương Tịnh Lâm lắc đầu một cái: "Không đơn thuần chỉ là chuyện tiền nong."

"Vậy có phải là anh, còn đang lo lắng đến phương diện phát triển trong tương lai của công ty, đúng không?" Phó Tiểu Vũ lập tức nói tiếp:

"LITE quả thật là một công ty mới, hơn nữa với quy mô hiện tại đương nhiên là không thể so sánh với môi trường làm việc trước đó của anh.

Nhưng đây sẽ chỉ là tình hình trước mắt thôi, anh cũng biết rồi đấy, tuy LITE mới thành lập nhưng dự án đầu tiên đã được chính Lam Vũ đầu tư với số vốn rất lớn. Nếu không sao chúng tôi có thể đưa ra cái giá này cho anh, đúng không?"

Vương Tịnh Lâm đã yên lặng rất lâu, rốt cuộc cũng nghiêm túc nói: "Giám đốc Văn, giám đốc Phó, theo tôi hiểu, hạng mục App các anh đang thực hiện trên thực tế chính là sản phẩm cạnh tranh với Viễn Đằng.

Tôi cũng không giấu anh, khoản đầu tư này của Lam Vũ vốn ban đầu sẽ thuộc về hạng mục do tôi phụ trách. Việc mất đi nguồn vốn đó đã giáng một đòn trí mạng vào toàn bộ Viễn Đằng, sau thất bại ấy, đừng nói là tiền thưởng ngay cả đến tiền lương cũng trực tiếp bị ảnh hưởng, cá nhân tôi cũng đã có suy nghĩ muốn rời khỏi công ty hiện tại.

Thế nhưng nếu đến chỗ các anh làm việc, tôi thật sự vẫn thấy hơi lo lắng, một là hợp đồng làm việc của tôi có một vài điều khoản hạn chế. Nếu như thật sự cần đến phán quyết của hội đồng trọng tài (1), khả năng sẽ phải bồi thường một khoản và điều này cũng khá là phiền toái."

(1)= Hội đồng trọng tài lao động là một cơ chế để giải quyết tranh chấp lao động tập thể trong trường hợp các tranh chấp không thể được giải quyết bằng biện pháp hòa giải. Các quyết định của Hội đồng trọng tài lao động phụ thuộc trên cơ sở qui định của luật lao động. (Theo Arbitration Council).

"Chuyện này đương nhiên là do chúng tôi chịu trách nhiệm rồi."

Phó Tiểu Vũ rất bình tĩnh, cậu tự rót cho mình một chén trà, rồi nói tiếp: "Sau khi anh nghỉ việc, nếu như bọn họ nghiêm khắc không cho phép anh được tìm việc trong cùng ngành nghề thì mỗi tháng sẽ phải chi trả một khoản đền bù kếch xù.

Tôi lấy làm hoài nghi, dựa vào vốn lưu động của Viễn Đằng hiện tại liệu có thể chủ động trong việc này hay không. Nếu một khi bên Trác Viễn không thanh toán được khoản tiền bồi thường kia cho anh, vậy thì những thoả thuận kia có còn hiệu lực nữa hay không, đến lúc đấy sẽ có chuyện để tranh luận rồi đó.

Anh Vương, cái việc bỏ đi ăn máng khác trong tất cả các ngành nghề đều có rất nhiều. Người đi kiện rất ít, trọng tài có thể nhanh chóng đưa ra phán quyết lại càng ít, bên Viễn Đằng khẳng định cũng biết rõ điều này.

Bên phía bọn tôi có người phụ trách Pháp luật chuyên phụ trách những việc phải cãi cọ thế này, mà chỉ cần đưa nhau ra Toà đôi co một cái cũng sẽ phải mất tới mấy năm trời, đến lúc đó nếu thật sự còn không được nữa đồng thời phải thanh toàn phí bồi thường cũng sẽ là do LITE chi trả, về điều này thì anh cứ yên tâm, chúng ta có thể bổ sung vào phụ lục hợp đồng cũng không có vấn đề gì."

Tác phong chiêu dụ nhân tài của Phó Tiểu Vũ càng quyết đoán chuẩn xác, cũng càng thẳng thắn hơn.

Trước đây Văn Kha ít nhiều cũng có sự lo lắng về phương diện này, nhưng sau khi trao đổi với Phó Tiểu Vũ mới hiểu ra bên trong đó còn có rất nhiều chi tiết mà mình có thể tác động đến. Lần này bọn họ cùng nhau đi gặp Vương Tịnh Lâm, đương nhiên là đã có chuẩn bị từ trước.

Vương Tịnh Lâm sau khi gạt bỏ được nỗi lo lớn trong lòng mình, không khỏi yên lặng một lát rồi mãi sau mới gật đầu một cái, thế nhưng anh ta lại lập tức nhìn về phía Văn Kha, chậm rãi nói:

"Tôi còn hơi do dự một chút... vì đây là chuyện xuất phát từ tình cảm cá nhân. Dù sao tôi cũng là cấp dưới của Tổng giám đốc Trác lâu như vậy, nhưng từ chức và chuyển tới công ty đối thủ vẫn là hai việc khác nhau.

Huống chi giám đốc Văn... Cho phép tôi được nói thẳng, anh và Tổng giám đốc Trác mới ly hôn không lâu, về phương diện tình cảm, tôi cứ cảm thấy nhảy việc từ chỗ anh ấy sang bên chỗ anh có chút không được tự nhiên, giống như là đã dính líu vào chuyện riêng của hai người vậy."

"Tôi hiểu."

Văn Kha gật đầu, đáp lại: "Những suy nghĩ này của cậu, thật ra tôi đều có thể hiểu được. Cậu không chỉ là kỹ sư lập trình xuất sắc nhất của Viễn Đằng, cũng là một nhân vật ưu tú trong cái giới này, đứng ở độ cao của cậu quả thật có rất nhiều lựa chọn.

Thế nên, mỗi một lựa chọn đều rất quan trọng, tôi có thể hiểu được nỗi băn khoăn này. Nhưng có vài lời tôi vẫn phải nói rõ—— tôi và Trác Viễn ly hôn trong hoà bình, không có mâu thuẫn nào lớn cả, vì thế tôi mời cậu, cũng không phải là vì muốn trả thù anh ta.

Việc cạnh tranh nguồn vốn đầu tư của Lam Vũ, thật ra hai bên trước đó đều đã biết đối thủ của mình là ai, nhưng điều đó cũng không liên quan gì bởi công việc là công việc, anh ta sẽ không lùi bước và tôi cũng vậy.

Cuối cùng trong cuộc cạnh tranh công bằng đó, LITE mới là bên giành được sự ủng hộ của Lam Vũ. Chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã là cuộc đọ sức của hai công ty, không có liên quan gì đến quan hệ cá nhân ở đây cả."

Văn Kha rất nghiêm túc nhìn về phía Vương Tịnh Lâm, ánh mắt của anh không có lấy một tia dao động, bình tĩnh nói tiếp: "Viễn Đằng đã thua rồi—— cho dù cậu có ra sức vì Trác Viễn, cũng không thay đổi được kết quả này."

Câu nói này rất sắc bén, có chút không giống với những lời Văn Kha thường nói.

Ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng không khỏi ngạc nhiên, cậu quay đầu qua liếc mắt nhìn anh một cái.

"... Không sai."

Vương Tịnh Lâm lại không hề tức giận, mà chỉ là giọng nói của anh ta đã khàn đi: "Hạng mục kia ngay từ thiết kế của lãnh đạo cấp cao đã bắt đầu thua rồi và cả tôi, chính bản thân tôi cũng đã thua."

"Còn ở lại Viễn Đằng, cậu sẽ tiếp tục thua thôi." Văn Kha nói một cách bình thản.

Anh cầm ấm trà lên, chậm rãi rót thêm cho Vương Tịnh Lâm: "Nhưng mà LITE không giống như vậy, đánh bại Viễn Đằng đối với chúng tôi mà nói không phải là thắng, mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Vậy nên cậu cũng không phải tự nhiên tham gia vào bên thắng cuộc, mà là gia nhập vào một bên có thực lực khiến cậu mạnh mẽ hơn để chiến thắng được bản thân đã từng thất bại kia. Tôi tin rằng, cậu có thể hoàn toàn hiểu rõ được sự khác nhau giữa hai bên."

Omega nói tới chỗ này, trà cũng đã được rót đầy.

Văn Kha mỉm cười một cái, nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống mặt bàn, điềm tĩnh tiếp tục: "Tịnh Lâm, cậu là người tốt nhất, nhưng chúng tôi cũng không thể mãi mãi chờ đợi một lựa chọn tốt nhất. Bất kể là có sự tham gia của cậu hay không, trước cuối tháng này, hạng mục của tôi vẫn nhất định phải khởi động hết tốc lực——

"Tôi đợi tin tốt của cậu."

...

Đến khi buổi gặp mặt kết thúc, Vương Tịnh Lâm cùng Diệp Thành đều đã đi trước.

Phó Tiểu Vũ rời khỏi chỗ ngồi đi đến phòng vệ sinh rửa tay và sửa sang lại quần áo một chút, rồi lại dùng vài ngụm nước súc miệng, đến khi đi ra đúng lúc trông thấy Văn Kha vừa thanh toán xong.

Omega tuy rằng đang mang thai, nhưng từ đằng sau lưng không nhìn thấy cái bụng cho nên cũng không rõ ràng lắm.

Anh mặc trên người một chiếc áo khoác màu xanh sẫm gọn gàng, giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc, lúc này đang đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất, lặng yên nhìn ra trận tuyết lớn bên ngoài cửa sổ.

Phó Tiểu Vũ không biết tại sao mình lại ngẩn ra trong thoáng chốc rồi sau đó đi tới, cậu đứng ở bên cạnh Văn Kha, khẽ đằng hắng một cái mới coi như không có chuyện gì xảy ra, hỏi rằng: "Anh hút thuốc đấy à?"

"Ơi?"

Văn Kha có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, lúc này anh mới phản ứng được ý của người này là gì, Omega bèn lắc đầu một cái, đáp lại: "Vừa nãy ông chủ quên mất là tôi đang có thai nên mới đưa cho, tôi cũng chỉ là tiện tay cầm một điếu thôi."

Anh vừa dứt lời thì đã ném điếu thuốc vào trong thùng rác, rồi nói tiếp: "Ngày trước thỉnh thoảng tôi cũng có hút, nhưng bây giờ có con rồi, chắc chắn là sẽ không hút mà sau này cũng không đụng vào thứ này nữa."

Phó Tiểu Vũ cảm thấy câu nói này có hai ý nghĩa, vừa như là đang nói đến em bé trong bụng, lại cũng như đang nói đến Hàn Giang Khuyết.

Cậu im lặng một lát rồi đột nhiên lại lên tiếng: "Chuyện của Vương Tịnh Lâm, có phải anh vẫn luôn rất chắc chắn không?"

"Cậu ta chịu tới dùng cơm, là tôi đã cảm thấy chuyện này coi như xong rồi."

"Vì sao?"

"Cảm giác." Văn Kha quay đầu qua, mỉm cười với Phó Tiểu Vũ.

Thời điểm anh cười rộ lên, đôi mắt vẫn dịu dàng loan loan như trước, nhưng cái cách nói năng đã không còn như vậy nữa rồi, rõ ràng đang nói cười là thế nhưng âm cuối lại rơi xuống rất nặng nề, mỗi một câu nói đều vững vàng cắn chặt vào đó.

Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại nghĩ, ban nãy trong lúc Văn Kha đang ngắm tuyết kia, anh đã nghĩ đến điều gì?

Mà Văn Kha lúc này cũng đang nhìn vào Phó Tiểu Vũ.

Có một thoáng chốc, anh cũng rất muốn mở lời hỏi Phó Tiểu Vũ rằng: Cậu và tập đoàn IM đến tột cùng là có quan hệ gì?

Phó Tiểu Vũ nhìn xuống cái bụng đã nhô lên của Văn Kha, khẽ nói: "Lớn nhanh thật đó."

"Ừm," Văn Kha gật đầu một cái: "Thai đôi mà."

"Tôi..." Cậu duỗi ngón tay ra, rồi lại co vào, hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi có thể chạm một chút vào bụng anh được không?"

Văn Kha mỉm cười, nói: "Đương nhiên là được rồi."

Vì thế cách một lớp áo, Phó Tiểu Vũ đã chạm nhẹ vào bụng của anh. Trong khoảnh khắc đó, cùng với nói là cậu đã sờ vào bụng Văn Kha, thì ngược lại, càng giống như có một cảm giác đặc biệt kỳ diệu nào đó đột nhiên chạm vào cậu thì đúng hơn.

Phó Tiểu Vũ chợt hốt hoảng vội thu tay về, rồi đứng cùng Văn Kha ngắm tuyết rơi.

...

Mấy ngày sau, ở thành phố B tuyết rơi rất lớn thậm chí còn kèm theo cả mưa đá.

Vương Tịnh Lâm đã gọi điện cho Văn Kha từ sáng sớm, thông báo rằng tuần sau mình sẽ nghỉ việc.

Cùng ngày đó, mới sáng ngày ra Trác Viễn đã phải vội vã lái xe về nhà mình.

Ngày hôm đó đối với gã mà nói là chính là vô cùng hỏng bét, tối hôm qua cha gã đã chính thức tuyên bố từ chức khỏi vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn phát triển đất đai Đông Lâm.

Đúng vào giai đoạn sung sức nhất nhưng lại phải vội vàng từ chức, đây là tín hiệu cực kỳ gay go nói rõ rằng ngọn lửa về những vụ đầu cơ đất đai trước đây đang càng lúc càng cháy lớn, ngay cả đến cha của Trác Viễn cũng đã tự cảm thấy là không thể gánh được nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi