ÁI TÌNH QUY HOA CỤC


Hạ Niệm Văn hoàn toàn không ngờ qua nhiều năm như vậy lại sẽ ở Nam Thành, ở nơi tha hương này, lần đầu tiên có ý thức, có kí ức gặp lại người cha trên danh nghĩa của mình.
Chỉ là sau khi người đàn ông kia nhìn thấy Hạ Niệm Văn rồi, chỉ liếc mắt một cái lại nhanh chân bỏ chạy.
Hạ Niệm Sanh cùng Hạ Niệm Văn đuổi theo, trước cửa một tiệm KFC, Hạ Niệm Văn cùng Hạ Niệm Sanh một trước một sau chặn ông ta lại.

Ông ta không còn đường chạy, đành phải dừng lại, trừng mắt với hai đứa tiểu bối này.
"Có chuyện gì với chú thế? Bao nhiêu năm qua chú đã đi đâu? Chú bỏ mặc hai mẹ con em ấy suốt những năm rồi, chẳng quan tâm, như bốc hơi biến mất trên đời vậy, giờ chú đột nhiên xuất hiện mà còn muốn chạy à?" Hạ Niệm Sanh thở hồng hộc, một hơi nói ra những lời này, ba người đều sửng sốt.
Hạ Niệm Văn đứng phía sau, cúi đầu, lại cẩn thận nhìn người trước mắt.

Khi nàng còn chưa biết thân thế thật sự của mình, nàng tràn ngập tò mò đối với người đàn ông ở trước mặt.

Sẽ là nguyên nhân gì lại làm cho một người đàn ông mới kết hôn không bao lâu đã ném vợ con lại đi tha xa hương, biết bao năm chẳng đoái hoài, mà mẹ nàng Lâm Tâm Văn cũng chưa từng oán hận.

Lúc còn rất nhỏ, nàng luôn thích lẻn vào phòng ngủ của mẹ, cũng chính là nơi được xưng là cấm địa, tìm kiếm mọi dấu vết có liên quan đến Hạ Quang Hoa, đáng tiếc trừ tấm ảnh chụp cũ kỹ ngả vàng kia thì rốt cục cũng không tìm được dấu vết nào khác.
Người tên Hạ Quang Hoa kia dừng lại, kéo hai người vào KFC ngồi xuống, bầu không khí không phải quỷ dị bình thường.

Ngay khi ông ta đi mua đồ ăn, Hạ Niệm Sanh từ phía đối diện đá đá Hạ Niệm Văn, chỉ thấy Hạ Niệm Văn cúi đầu.

Đối diện với một việc bất ngờ thình lình xảy ra, điều đầu tiên nàng nghĩ đến vĩnh viễn luôn là trốn tránh, trốn tránh đến một thế giới riêng chỉ mình nàng hiểu.
"Này, em nói có người theo dõi em, không phải là nói chú ấy đấy chứ?"

"Ừ." Hạ Niệm Văn nhìn bóng dáng người nọ, mới cảm thấy có nên nói rõ cho Hạ Niệm Sanh thân thế của mình không, nói rõ mình thật ra không có quan hệ máu mủ với chị ấy.
"Chị à." Hạ Niệm Văn cố tìm từ ngữ: "Thật ra thì, em không phải...."
"Không sao cả, chị biết có một người cha như vậy phiền phức lắm, em oán ông ta là chuyện hẳn nên, ông ta cũng chưa từng nuôi dạy em, nhiều năm thế rồi, khẳng định cũng không lấy được phí nuôi dưỡng, vẫn là thím vất vả, suốt mấy năm qua một mình mở một cửa hàng nho nhỏ cũng có thể nuôi sống em." Hạ Niệm Sanh nói xong, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn bóng lưng Hạ Quang hoa.

Cô không để Hạ Niệm Văn nhìn ra được cảm xúc của cô không ổn cho lắm.

Chỉ vì người kia cũng họ Hạ, mà có lẽ vì cô không có cách nào trở lại ngôi nhà đó, cho nên ít ra nhìn thấy được người thân của gia đình đó cũng tốt rồi.
"Em không phải người nhà họ Hạ." Hạ Niệm Văn siết chặt hai nắm tay, banh quai hàm nói.
"Hả? Em vừa nói gì?" Hạ Niệm Sanh không nghe rõ, hỏi lại.
"Em nói em không phải người nhà họ Hạ, em không phải do mẹ em và ông ấy sinh ra, Lâm Tâm Văn là mẹ nuôi của em, chú ba của chị là ba nuôi của em, cha mẹ ruột của em mới sinh em ra không bao lâu là qua đời rồi.

Em vốn nên họ Hứa, ba em tên Hứa Minh Huy, mẹ em tên Văn Kì, nguyên quán của em vốn ở Thượng Hải." Ngày đó Hạ Niệm Văn mặc áo nỉ màu trắng, quần bò màu xanh đậm, nói xong hết mọi chuyện, nàng hơi khát, bất giác cổ họng hơi nghẹn.
Niệm Sanh lần này thật sự nghe rõ mỗi câu, mỗi một chữ nàng nói.

Đồng tử của cô hơi co lại, hai tay khoanh trước ngực, thân mình hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế ngồi: "Hạ Niệm Văn, em xác định những lời em nói đều là sự thật?"
Hạ Niệm Văn trịnh trọng gật đầu.
"Má nó! Em biết từ khi nào? Hai đứa mình ở cạnh nhau suốt mấy năm qua, sao cho tới giờ em chưa bao giờ nói với chị? Hơn nữa, làm sao em biết được? Ảo quá, thời đại nào rồi, em đây là viết tiểu thuyết hay làm phim truyền hình?" Hạ Niệm Sanh nghẹn đỏ mặt, cảm xúc kích động tiến đến trước mặt Hạ Niệm Văn.
"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Hạ Niệm Văn thở dài.
"Ý em là em không định kể với chị à?" Hạ Niệm Sanh nhớn mày trừng mắt với nàng.

Đang nói chuyện, Hạ Quang Hoa đã bưng đùi gà và coca đặt trước mặt giữa hai chị em Hạ gia.
"Con bé nói đều là sự thật, Niệm Văn quả thật không phải con ruột của chú." Hạ Quang Hoa ngồi xuống một bên, mở miệng nói.
"Mấy người loạn chết được." Hạ Niệm Sanh không biết vì sao, hai mắt đỏ bừng.

Tình huống bất ngờ thế này, cô thật sự không dự đoán được.

Nhiều năm thế rồi, con nhóc vẫn luôn đeo theo sau mông mình, đã sớm quen với việc nàng lải nhải, đã sớm quen tính ngốc nghếch trời sinh của nàng, trước đó không lâu mới bị cô gái tên Mộc Chỉ kia cướp mất thôi, mà nay, thế nhưng có người lại nói con bé không phải ruột thịt nhà họ Hạ, mẹ nó, cuộc đời đã lẻ loi thế rồi, chẳng lẽ không thể để lại cho cô chút gì để gửi gắm thương nhớ à?
"Chị, dù em không phải con cháu Hạ gia, chị cũng vĩnh viễn là chị của em mà, chị khóc gì chứ?" Hạ Niệm Văn thấy hai mắt cô đỏ, nhất thời tay chân luống cuống, biết bao năm nay, nàng sợ nhất nhìn thấy Hạ Niệm Sanh khóc, nhưng hồi nhỏ, Hạ Niệm Sanh vì muốn sai bảo nàng thế nhưng lại giả khóc, dù vậy hai hàng nước mắt lại có thể giống trân châu đứt dây, theo hốc mắt từng giọt lăng xuống, khiến cho lần nào nàng cũng bối rối đồng ý mọi điều kiện của Hạ Niệm Sanh.
Những điều kiện đó Hạ Niệm Văn đã từng tổng kết lại, bao gồm:
Thứ nhất, Hạ Niệm Sanh mượn bài tập của bạn học về để chép, mà nàng, Hạ Niệm Văn phải bắt chước chữ viết của Hạ Niệm Sanh để chép lại những đường cong phức tạp, sơ đồ mạch điện, những chữ cái tiếng Anh rắc rối.
Thứ hai, lúc Hạ Niệm Sanh học trung học đã yêu sớm, về phần người chị ấy thích là ai, đến nay nàng cũng không rõ lắm, chỉ là mỗi ngày tan học về, trong đống bài tập đó có một mục là từ giữa đống thơ cổ tìm ra mười câu thơ lãng mạn để biết thư tình giúp Hạ Niệm Sanh.
Thứ ba là, từ ngày Hạ Niệm Văn cao lớn bằng Hạ Niệm Sanh, nàng liền ôm đồm hết việc nhà của Hạ Niệm Sanh, trong đó bao gồm những việc vốn thuộc về Hạ Niệm Sanh, như giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát, vân vân, trong dó đương nhiên bao gồm những kế sách mà Hạ Niệm Sanh đã dùng, ví dụ như hối lộ, một hai đồng tiền có thể khiến cho Hạ Niệm Văn giặt hết quần áo cùng rửa hết chén bát cả ngày, hay mỹ nhân kế, dùng hoa ngôn xảo ngữ khen Hạ Niệm Văn lúc nhỏ xinh đẹp nghe lời, hoặc khổ nhục kế, là khóc, khóc đến lê hoa đái vũ, khóc lã chã không ngừng.
Rất nhiều năm sau, mỗi một lần làm Hạ Niệm Sanh thật sự đau lòng rơi lệ, Hạ Niệm Văn đều hy vọng đây chỉ là kế mà Hạ Niệm Sanh quen dùng.
"Đừng gọi chị mày, chị không khóc dọa người như thế đâu, chị đây mới không thèm khóc." Hạ Niệm Sanh hơi ngửa đầu, đôi con ngươi thâm thúy lấp lánh nước.
"Ta biết có một ngày, mẹ con nhất định sẽ nói cho con biết thân thế của con.

Năm đó, lại nói, kỳ thật đã là chuyện từ lâu lắm rồi, lúc ấy ta cũng mới chỉ tầm tuổi hai đứa bây giờ, có một ngày, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ đến thuê phòng, ta thấy dáng về cô ấy phong trần mệt mỏi, cho nên đã đem cửa hàng nhỏ của ta cho cô ấy thuê.

Thật ra đời này ta chưa từng nghĩ tới việc mình có thể lấy được vợ, chẳng qua sống lâu rồi, luôn sẽ có chút cảm tình, dần dần, ta liền phải lòng người phụ nữ đó, cũng chính là mẹ của con, Lâm Tâm Văn, nhưng bà ấy rất lãnh đạm, nói bà ấy mang theo con nhỏ, sẽ không tái giá, mà ta, cũng nói ta không ngại, bởi vì ta....đời này cũng không thể có con..." Hạ Quang Hoa nói đến đây, thanh âm rõ ràng hạ thấp đi nhiều, nhưng Hạ Niệm Văn cùng Hạ Niệm Sanh vẫn nghe rõ ràng.


Chỉ thấy Hạ Quang Hoa cúi đầu, một tay vân vê ống hút của cốc coca, một bên quấy đá bên trong.

"Yếu s1nh lý", điều đó đối với một người đàn ông mà nói thì không thể nghi ngờ là tai ương ngập đầu: "Kỳ thật ta không nghĩ tới chuyện tương lai sẽ thế nào, sau mẹ con nói trong lòng bà ấy đã có người, chỉ là ở một nơi xa lạ cần người chăm sóc mà thôi, mà ta, lúc ấy bị ông bà nội con ép kết hôn, chỉ cần mẹ con không ngại, chúng ta cũng liền hợp thành một gia đình trên danh nghĩa.

Lúc ấy, ta cũng báo với người nhà nói con là con của ta, hiện tại con cũng sắp chào đời rồi, cần phải kết hôn.

Người trong nhà thấy gạo đã nấu thành cơm, cho nên cũng đồng ý, bệnh đó của ta, cũng sẽ không ai biết được.

Kết hôn được mấy tháng, ta không muốn tiếp tục ở thị trấn nhỏ đó nữa, cho nên đem hết tài sản gom góp được lấy ra, tự mình cầm một vạn đi Nghiễm Châu, còn lại mấy vạn đều cho mẹ con.

Mấy năm đầu, hàng năm ta đều gửi ít tiền về, sau đó, bản thân ta cũng gặp nhiều chuyện, cho nên dần dần ít liên hệ."
Ông ta chậm rãi kể lại chuyện cũ ngày xưa, câu chuyện từ hơn hai mươi năm trước, lại dường như thể xa cách mấy đời, lần này nếu không phải cần nhiều tiền thì ông ta cũng sẽ không vào Nam Thành.

Ông ta nói liên miên rất nhiều rất nhiều, cuối cùng dặn dò: "Chăm sóc mẹ con cho cẩn thận", rồi sau đó đi mất.
Hạ Niệm Văn cùng Hạ Niệm Sanh nhất thời không hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy bóng dáng ông ta biến mất trong biển người, đó là Nam thành sau giờ tan tâm, bên ngoài cửa sổ sát đất của KFC là dòng người xa lạ hết nhìn đông tới tây.

Hạ Niệm Văn thở dài một hơi, người kia, quen thuộc như thế, lại xa lạ như vậy, như thể một người vẫn luôn ở trong hồi ức xa xưa, nhưng đến khi nhớ tới thì khuôn mặt lại mơ hồ.

Ông ta có rất nhiều chuyện cũng chưa nói rõ ràng, ví dụ như vì sao hiện tại ông ta lại ở Nam Thành?
"Hạ Niệm Văn, hôm nay chị không cần đi làm, từ giờ trở đi đến ngày mai đi làm còn ba mươi mấy tiếng, cho nên, có phải em nên lựa chọn thẳng thắn để được khoan hồng không?"
"Vừa rồi không phải cái gì cần nói đều đã nói rồi sao?"

"Sao em lại biết được vấn đề rắc rối loạn xạ về thân thế này?"
"Mẹ em nói cho em biết."
"Nhìn không ra mẹ em là người si tình lâu như vậy, trong lòng vẫn luôn có một người."
"Ừm, người trong lòng của bà ấy chính là mẹ ruột của em."
"Phụt." Hạ Niệm Sanh phun ngụm coca trong miệng ra.
Vẻ mặt Hạ Niệm Văn bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện xưa của thế hệ Lâm Tâm Văn, Văn Kì bọn họ kể từ đầu tới đuôi cho Hạ Niệm Sanh nghe, khi cô nghe được Trầm Bạch chính là mẹ của Mộc Chỉ, lại vẫn yêu Lâm Tâm Văn cả đời, Hạ Niệm Sanh chỉ cảm thấy ngày đó bầu trời ảo diệu vô cùng, ảm đạm không ánh sáng, khi nhắc tới cảnh tượng lúc Trầm Bạch qua đời, Hạ Niệm Văn cũng không kiềm được đỏ hai mắt.
Chuyện của thế hệ trước, Hạ Niệm Văn dùng một giờ tự thuật lại, cứ thế xong rồi, Hạ Niệm Sanh nghe hết, không khỏi thổn thức.
"Thật sự là một câu chuyện rung động đến tận tâm can.

Nói như vậy, em và Mộc Chỉ nhà em thật đúng là có duyên phận nhỉ.

Hạ Niệm Văn...." Hạ Niệm Sanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, kêu nàng.
"Dạ?"
"Em còn có thể đối xử với chị tốt như trước kia không? Coi chị như chị ruột mà che chở quan tâm, mặc kệu sinh lão bệnh tử, mặc kệ nghèo hèn hay phú quý, em cũng sẽ không vứt bỏ chị chứ?"
"....."
"Em còn có thể vẫn như trước kia, nấu canh cho chị, cho chị thẻ tín dụng, làm việc nhà cho chị, làm người hầu cho chị, cam tâm tình nguyện, không giận không oán không?"
"......"
"Chị nói cho em nghe, bắt đầu từ khi em có mấy tuổi đã bắt đầu đi theo chị rồi, chị đây chính là chị của em, đời này đều thế, dù em có họ Hạ hay họ Hứa đi nữa, chị cũng vĩnh viễn đều là chị của em, nhớ kỹ chưa?"
"Chờ đã, Mộc Chỉ gọi tới." Hạ Niệm Văn không nói gì, nhìn Hạ Niệm Sanh, nghe máy: "A lô? Em đang ở cùng Niệm Sanh bên ngoài, chị tới à? Ồ? Vậy tụi em ở đây chờ chị."
Hạ Niệm Văn cúp máy, có phần ai oán nhìn Hạ Niệm Sanh, người khổ sở chẳng lẽ không nên là Hạ Niệm Văn nàng sao?
Hết chương 74.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi