[ALLXNAM] HỌC VIỆN ÂM NHẠC THANH ĐẢO

Sự việc qua đi một thời gian cũng lắng xuống, nhưng đã để lại nỗi ám ảnh không hề nhỏ đối với Châu Chấn Nam.

Trường học bắt đầu tháng học mới. Yên Hủ Gia phải dưỡng thương trong bệnh viện ít nhất là một tháng, dù không muốn hay muốn thì Châu Chấn Nam vẫn phải bị xa anh, nhà trường không cho phép nghỉ quá nhiều, kể cả Yên Hủ Gia bị thương vẫn phải hoàn thành buổi biểu diễn cuối tháng nếu không sẽ bị đuổi học.

Cả nhóm hiện tại rất đau đầu về vấn đề này. Đề tài thi cử còn chưa được công bố, bọn họ cũng chẳng biết đường nào mà lần, lo sốt vó lên hết cả. Chỉ đành ăn no ngủ kĩ lên lớp đều đều để đợi thôi.

Tiết trời đột ngột trở lạnh hơn rất nhiều, vào buổi tối chớm đông của tháng 11, Châu Chấn Nam quấn thành cục bông dày cộp đứng trong kí túc xá, hà hơi trắng xoá lên cánh cửa kính cửa sổ rồi ngẩn người.

"Hù!" Diêu Sâm từ đâu xuất hiện, làm cậu giật bắn mình.

"Sao xung quanh mình toàn mấy người thích chơi trò bất ngờ thế nhỉ..." Châu Chấn Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Em ngẩn người gì đấy? Hiếm khi thấy em không ngồi trước máy tính."

Châu Chấn Nam cụp mắt: "Em nghĩ tới Gia Gia. Cậu ấy đã khoẻ hơn chưa nhỉ? Cậu ấy ở đó có thấy buồn không nhỉ? Sân khấu lần này cậu ấy có thể biểu hiện tốt không nhỉ? Đây là lần đầu Gia Gia đứng lên sân khấu, lại còn bị như vậy thì làm sao toả sáng được..."

Diêu Sâm không hiểu sao lại thấy bực bực mình, xoa xoa đầu cậu: "Cậu ấy không sao đâu, Yên Hủ Gia mà em biết không phải người yếu đuối mà, đúng không?" Ngừng một chút, hắn chuyển chủ đề: "Em có muốn đi tắm không? Vẫn còn nước nóng đấy."

Châu Chấn Nam híp mắt: "Lạnh chết đi được, không tắm."

"Không muốn cũng phải muốn. Mau đi tắm đi. Cơ thể sạch sẽ thì tâm trạng mới tốt được hiểu chưa?"

Châu Chấn Nam bĩu môi: "Thế ngay từ đầu còn hỏi em làm gì? Không bằng anh lột áo em rồi ném em vào bồn tắm luôn đi." Cậu tiến tới tủ quần áo, lại ngẩn người tự hỏi: "Mà Gia Gia ở bệnh viện có tắm được không nhỉ?"

Diêu Sâm đỡ trán: "Mau mau đi tắm đi."

"Biết rồi." Châu Chấn Nam lè lưỡi.

Nhìn cánh cửa nhà tắm từ từ khép lại, Diêu Sâm đứng trước tấm gương Châu Chấn Nam vừa đứng, đưa đầu ngón tay quẹt mấy nét lên nơi vẫn còn đang đọng lại hơi nước, thở dài: "Người ở trước mặt em, tại sao em lại không quan tâm tới chứ."

Tắm xong xuôi, Châu Chấn Nam mặc áo choàng bông trên người, chạy ù ra la oai oái: "Sâm ca Sâm ca bật điều hoà lên đi lạnhhhh" Rồi chui tọt vào ổ chăn ấm áp.

Bạn cùng phòng Diêu tỏ vẻ bất lực nói: "Sao em không mặc quần áo tử tế vào rồi hãy ra?"

"Không, lạnh lắm! Lát nữa phòng ấm rồi mặc sau, anh ơi nhanh lên!!"

Diêu Sâm thở dài, cầm điều khiển điều hoà lên bấm nút "On", thầm nghĩ không biết làm cách nào để chữa bệnh trẻ con của Châu Chấn Nam nữa. Lại không ngờ tới rằng bấm bấm một hồi điều hoà vẫn không có phản ứng gì.

Châu Chấn Nam thấy một lúc rồi mà phòng vẫn chẳng ấm lên miếng nào, thò đầu ra ngoài chăn, nhíu mày: "Sâm ca?"

Diêu Sâm kéo ngăn kéo chiếc tủ ở đầu giường ra: "Đợi anh chút, chắc điều khiển điều hoà hết pin rồi."

Nghe vậy, cậu thở phào: "Thế mà em tưởng điều hoà hỏng chứ."

Thay pin xong, Diêu Sâm lại chĩa điều khiển lên bấm, sau đó quay ra nở một nụ cười thân thiện: "Châu Chấn Nam Nam, bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"

Châu Chấn Nam linh cảm thấy có chuyện chẳng lành: "Tin tốt trước đi."

"Tin tốt là trường chúng ta rất bao dung, điều hoà phòng chúng ta có hỏng chỉ cần liên lạc với quản lí là sẽ có người đến sửa."

"Khoan đã, nói vậy là... điều hoà phòng mình hỏng thật rồi à?"

"Ừ."

Một từ nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai.

Châu Chấn Nam cảm thấy đây đã là tin xấu nhất trong ngày, còn tin nào xấu hơn nữa, hỏi: "Thế còn tin xấu?"

"Tin xấu là, quản lí kí túc xá chỉ nhận liên lạc tới 9 giờ tối thôi, hiện tại đã 11 giờ đêm rồi." Diêu Sâm duy trì bình tĩnh.

Châu Chấn Nam chuẩn bị đập đầu vào gối tự tử.

Buổi tối mấy hôm nay nhiệt độ chỉ nằm trong khoảng 5 độ C, thậm chí còn thấp hơn. Trời như này mà không có hệ thống sưởi thì nguy to!!

Châu Chấn Nam không cam chịu số phận đầy ngang trái của mình, nằm lăn lộn giãy đành đạch trong chăn, bỗng nhiên nảy ra ý định đi ở nhờ. Ban đêm mà không ấm áp là tra tấn công khai cậu rồi.

Mắt thấy ý đồ của cậu, Diêu Sâm nhanh lẹ đè lên người cậu không cho cậu chạy thoát.

"Cục cưng đi đâu đấy, tình anh em đồng lòng của chúng ta biến đâu mất rồi?" Diêu Sâm nguy hiểm nheo mắt, nhìn từ trên cao xuống.

"Có phúc cùng hưởng có họa tự chịu, anh một mình nằm đây đi, thả raaa." Châu Chấn Nam giãy dụa đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ ửng hồng, buông lời cay đắng. "Tránh ra nhanh để ông đây lên phòng Trạch học trưởng ở nhờ."

Hai người không ai nhường nhau, Diêu Sâm đè trên ghì tay Châu Chấn Nam không cho cậu chạy thoát, còn Châu Chấn Nam thì đạp chân loạn xạ linh tinh. Đột nhiên Diêu Sâm cứng đờ người, vì áo choàng của cậu... đã tuột xuống phân nửa rồi...

Chiếc áo vốn chỉ được choàng lỏng lẻo sau cuộc đại chiến đã triệt để để lộ hết những thứ không nên lộ ra. Hắn nhìn lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh, nhìn yết hầu nho nhỏ, tới xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn như không phải của con trai... cuối cùng là điểm hồng nho nhỏ nổi bật hẳn lên trên phần ngực trắng như sữa.

Miệng Diêu Sâm trở nên khô đắng, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Châu Chấn Nam nhân cơ hội đạp hắn xuống giường, cười lớn: "Muahaha em thắng rồi!"

Cậu đạp một cái, đuôi áo choàng phấp phới hơi lật lên phía trên, vậy là Diêu Sâm đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà lại nhìn thấy cặp đùi thon thả trắng nõn không bao giờ lộ ra của Châu Chấn Nam, làn da vốn đã trắng ở dưới áo choàng lại càng trắng hơn, trắng tới mức làm Diêu Sâm loá mắt, còn có lớp vải trơn tuột mềm mại thuận theo làn ca căng mịn của cậu càng ngày càng đi xuống, chầm chậm từng chút một làm người kia không dám nhìn thẳng.

Nhiều khi không biết em ngây thơ thật hay giả nữa.

Diêu Sâm hít vào thở ra vài cái rồi thay đổi biểu cảm nghiêm túc đứng lên. Châu Chấn Nam hiện đã ngồi ngay ngắn trên giường, hơi sờ sợ Diêu Sâm đánh mình. Dù sao người ta cũng là chùm chường mà!!

"Chùm chường" từ từ bước áp sát, không khí trong phòng sắp đạt tới mức có cục băng rớt ra, doạ Châu Chấn Nam suýt nhảy dựng. Giọng nói âm trầm của Diêu Sâm cất lên: "Nếu lạnh thì ngủ với anh đi."

Châu Chấn Nam: ???

Màn đánh nhau toé máu giữa yang hồ với nhau đâu?

Diêu Sâm vẫn tha thiết ngồi xuống bên cạnh nói: "Em đừng để anh của em... Nhầm, anh với Matata của em chết lạnh chứ. Khuya rồi đừng làm phiền người ta nữa, làm phiền bạn cùng phòng của em đây nè..."

Châu Chấn Nam đơ luôn rồi. Trong cái đơ còn xen lẫn tiếng tim đập thình thịch, tai cũng dần đỏ lên. Bạn cùng phòng đã hết sức mong mỏi thế này, thôi thì cậu miễn cưỡng đáp ứng.

"Được rồi, nhưng mà em sợ lạnh."

"Đành phải thế này vậy, haizzz" Diêu Sâm bất đắc dĩ thở dài, rồi hết sức tự nhiên trèo lên giường Châu Chấn Nam, kéo chăn đắp lên người cả hai.

Châu Chấn Nam trợn mắt: "Gì vậy ba?"

Diêu đại ca vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Sử dụng lò sưởi tự nhiên. Mau nằm xuống đi, giờ anh tắt điện đấy."

5 giây sau, đèn tắt.

Trong màn đêm tối thui, bốn con mắt vẫn mở trừng trừng.

Châu Chấn Nam nằm cứng đơ như khúc gỗ, không dám cựa quậy lung tung. Nhỡ cậu mà đá trúng Diêu đại ca, ngày mai cậu lại thấy tên mình bị xã hội đen truy nã thì sao?

Bạn học Châu có vẻ đã quên mình vừa đạp đại ca bay xuống dưới giường.

Diêu Sâm nằm cạnh không nhịn nổi nữa, hơ hớ cười. Tiếng cười vang lên trong đêm khiến Châu Chấn Nam sợ run người, bất giác dịch dịch ra xa. Giường vốn là giường giành cho một người, hai người nằm lên đã đụng trúng mép giường rồi, hiện tại mới dịch sang vài chút đã khiến Châu Chấn Nam suýt lăn xuống giường. May mắn Diêu Sâm kéo cậu trở lại, cười chán chê rồi mới nói: "Sợ anh à? Anh có làm gì em đâu? Đến đây mới ấm chứ."

Châu Chấn Nam xoa xoa tay mình, đã lạnh thành cục đá di động rồi, bất đắc dĩ nhích vào bên trong một chút, lòng vẫn còn nơm nớp sợ.

"Á à vẫn kì thị anh đây cơ đấy." Diêu nhếch mép cười, một tay kéo cậu ôm vào lòng. "Giờ thì hết đường chạy nha."

Mắt Châu Chấn Nam có dấu hiệu giật một cái.

Woa, người này thật sự là cái lò sưởi tự nhiên nè.

Châu Chấn Nam nghiến răng, "ngoàm" một cái cạp lấy bắp tay của Diêu Sâm.

Diêu Sâm: ??

Cậu rất bình tĩnh giải thích: "Em nghẹt thở rồi." Bị cơ bắp làm cho nghẹt thở rồi.

"Vậy thì nói một tiếng là được mà, sao lại cắn chứ." Diêu Sâm khó hiểu. Hắn vô thức xoa xoa nơi vừa bị Châu Chấn Nam vừa cắm, chỉ cảm thấy ngưa ngứa như bị mèo cắn, không hề đau một tẹo nào.

Chây Chấn Nam quay lưng đi rầm rì gì đó, âm lượng nhỏ dần và tiếng hít thở đều đặn truyền tới cho thấy cậu đã chìm vào giấc ngủ. Diêu Sâm bó tay với bạn cùng phòng rồi, rõ đã nói là sợ lạnh mà cứ một mực nằm xa như vậy, nếu không phải do hắn ôm người trở về, chắc chắn sáng mai kiểu gì Matata cũng bị sốc vì phát hiện chủ nhân của mình đã biến thành cục bột đông cứng.

Giữa đêm đông, nhìn khuôn mặt trắng nõn đang dựa lên vai mình, Diêu Sâm lại cảm thấy thật ấm áp.

"Em mới là cái lò sưởi tự nhiên hàng auth." Hắn thì thầm vào tai người mình đang ôm.

Đến khi cơ thể của cả hai bọn họ đều được sưởi ấm rồi, Diêu Sâm mới hơi cựa quậy một chút, cặp giò dài hơn 1m của hắn vươn dài ra, bỗng nhiên chạm trúng làn da mịn màng của người bên cạnh.

Đến tận bây giờ Diêu Sâm mới nhớ ra, Châu Chấn Nam căn bản vẫn chưa mặc quần áo, trên người chỉ có một chiếc áo choàng. Hắn bỗng có cảm giác hối lỗi, em nó chưa mặc quần áo vào cho ra hồn đã bị mình kéo xuống ngủ rồi, đồng thời cũng cảm thấy câm nín. Châu Chấn Nam bây giờ không mặc quần áo, hai thẳng nam bọn họ nằm chung trong tình trạng thế này, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy điểm nào hợp lí. Nhưng Châu Chấn Nam đã ngủ say, chẳng lẽ hắn lại bật dậy lột áo em ấy rồi mặc vào cho ẻm một bộ quần áo ngủ khác?? Chuyện đó... ngó qua ngó lại càng bất hợp lí hơn.

Cuối cùng thì Diêu Sâm quyết định an phận ôm Châu Chấn Nam nằm ngủ, mặc kệ sự đời.

Mấy ngày sau, cuối cùng nhà trường cũng công bố cách thi mới, là biểu diễn trực tiếp giống như hai tháng trước. Nhưng lần này, vị trí trung tâm của nhóm sẽ là do nhà trường tự tay chọn, có thể là chọn ngẫu nhiên, hoặc cũng có thể là thuận mắt ai thì chọn người đó, thích thì chọn, không thích thì vẫn chọn, khiến cho không biết bao nhiêu học sinh sôi máu muốn gửi dao cho mấy người trong ban giám hiệu.

Trong phòng tập luyện của R4CE, cả nhóm cũng đang sôi sục về vấn đề này. Nhóm bọn họ đang có vấn đề về khoản tập luyện của Yên Hủ Gia, nếu mà nhà trường chọn cậu ấy làm vị trí trung tâm thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù điều này xảy ra với xác suất một trên sáu, nhưng mà bọn họ vẫn cứ mong chờ.

"Sao Trạch hội trưởng với Nam Nam đi lâu thế nhở?" Hà Lạc Lạc nói nhỏ, có dấu hiệu muốn trồng nấm.

Tuy đang thi chống đẩy với Diêu Sâm, Hạ Chi Quang vẫn hóng hớt cực tốt: "Hai người họ mới đi 10 phút thôi mà?"

Hà Lạc Lạc không thèm nói chuyện với hắn, chuyên tâm làm công việc trồng nấm của mình. Một ngày mà chỉ gặp heo con của mình có dăm ba tiếng, giờ lại còn bị ăn bớt thời gian, Hà Lạc Lạc tỏ vẻ rất sốt ruột.

Càng nghĩ càng tức, Hà Lạc Lạc đứng bật dậy, chạy ra chỗ hai người kia đang chống đẩy, một đá đạp cho Diêu Sâm đáp đất, sau đó kéo hắn chạy ra hành lang.

Diêu Sâm cau mày: "Anh đắc tội gì mày à?"

Hà Lạc Lạc nghiêm túc chất vấn: "Lại chả không à? Anh đã đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi cưa Nam Nam rồi. Vậy mà đó giờ ngoài ăn với ngủ anh có làm gì khác không? Tính thất hứa à?"

Diêu Sâm khoé miệng vẽ lên một đường cong, khinh bỉ nói: "Anh không chen vào khi mài và Nam Nam nói chuyện đã là sự nhượng bộ lớn nhất."

"Đậu xanh." Hà Lạc Lạc bực mình đá tường một cái, thế này thì cậu phải tự mình ra tay rồi chứ không thể trông chờ được vào tên đàn anh này nữa, cũng may là thương thế của Yên Hủ Gia vô cùng nặng, phải điều trị tới vài tháng mới có thể hoàn toàn khỏi.

Chờ thêm được vài phút, rốt cuộc Châu Chấn Nam và Trạch Tiêu Văn cũng bước vào phòng, trên tay còn cầm thứ gì đó... giông giống sớ của hoàng thượng...

Nhà trường hài hước ghê.

Trạch Tiêu Văn hắng giọng, đọc: "Phụng thiên thừa mệnh hoàng đế chiếu viết, thần tử Yên Hủ Gia được phong làm C vị trong vòng một tháng, nhận mệnh giúp quân lính của mình xông pha chiến trường vào ngày 26 tới. Khâm thử!"

Châu Chấn Nam mặt lạnh tanh nói: "Nghe rõ chưa, trời giúp chúng ta rồi."

Hết chương 34.

*Lời tác giả: Hint Sâm Nam đủ mlem chưa =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi