[ALLXNAM] HỌC VIỆN ÂM NHẠC THANH ĐẢO

Lý trí quay trở lại, Châu Chấn Nam vành mắt ửng hồng nghển cổ lên nhìn Hà Lạc Lạc, vừa thở vừa nói: "Lạc Lạc, em có chắc là mình thật sự thích anh không?"

Người đối diện thở ra hít vào một hơi, nói: "Em chắc chắn, em thích anh, vô cùng thích anh, là người yêu anh nhất trên thế giới này."

Châu Chấn Nam đưa tay xoa xoa mặt, loại lời nói sến súa đến cực độ như vậy mà em ấy cũng có thể nói ra, làm cái mặt già của cậu cũng đỏ lựng rồi.

Bỏ qua vấn đề trên, Châu Chấn Nam dù có cố lảng tránh cũng sẽ không thể không trả lời câu hỏi kia. Mặc dù ngoài mặt thì cười cười ngơ ngơ, đâu ai biết trong lòng cậu đã sớm loạn thành một cục.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như, đúng là có chuyện này thật...?

Chăm sóc ân cần hàng ngày, ngủ chung giường với nhau (rồi chào cờ), huy chương Vàng chạy bền cùng câu nói "Động lực lớn nhất trong em chính là anh", cả món quà ban nãy...

Đều là vì thích cậu sao?

"Nam Nam? Trả lời em, anh có nguyện ý trở thành người yêu của em không?" Hà Lạc Lạc hai tay nhẹ siết vai cậu, đôi mắt không chút ngại ngùng nhìn thẳng. Quả nhiên cặp mắt này vẫn có một lực sát thương lớn đối với Châu Chấn Nam. Hàng mi dày phủ lên đôi con ngươi thanh lãnh sạch sẽ, vì khoảng cách quá gần mà dường như càng to hơn một chút, Châu Chấn Nam biết, trong cặp mắt xinh đẹp này, hiện tại chỉ có mình.

Cậu ngẩng đầu lên, mở miệng ra, lại không cách nào đối mặt được với cặp mắt kia, nhẹ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng lắp bắp nói: "Anh xin lỗi, anh không biết..."

Hà Lạc Lạc giống như đang hận mình rèn sắt không thành thép, tiến lại gần thêm chút nữa, miết nhẹ mặt dây chuyền hình chiếc khóa, nói: "Nam Nam, nhìn em."

Không động tĩnh.

"Nam Nam."

Châu Chấn Nam ngước mắt lên.

"Anh đã nhận món quà này của em, ngay từ ban nãy, em đã 'khóa' anh lại rồi."

"Hả?!!" Châu Chấn Nam ngo ngoe muốn gỡ chiếc vòng trên cổ mình ra.

Hà Lạc Lạc nắm lấy cổ tay cậu, "Nếu như anh tháo ra, vậy có nghĩa là anh đã chấp nhận mở khóa trái tim mình với em. Nếu như anh tiếp tục đeo, tương đương anh đã đồng ý để em 'khóa' mình lại."

"Từ Nhất Ninh em...!"

Châu Chấn Nam đưa tay đập một cái không nặng không nhẹ vào ngực người kia, cắn môi.

Hà Lạc Lạc vẫn tiếp tục nói: "Anh nói anh không biết đúng không? Em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ."

Dứt lời, cậu lại cúi đầu, đưa tay vén một phần tóc mái của người thương lên, chụt một tiếng hôn lên chiếc trán nhẵn nhụi kia.

"Em sẽ chờ."

...

"Cái gì vậy cơ chứ... Từ Nhất Ninh là đồ tâm cơ, quỷ quái, ức hiếp con nhà lành, đáng ghét, em nói như vậy thì anh biết phải làm như thế nào mới được..." Châu Chấn Nam thấp giọng mắng Hà Lạc Lạc, lòng bàn tay nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, rút ra bài học đừng vội nhận quà của người khác, nói không chừng tương lai cái người tặng quà sẽ dùng chính món quà kia để uy hiếp cậu.

"Chấn Nam, sao vậy?" Giọng nói ôn nhu từ phía đối diện kéo Châu Chấn Nam trở lại.

Hiện tại, cậu đang cùng Yên Hủ Gia đi ăn mảnh ở một nhà hàng được người kia đặt trước.

Do cú sốc ban nãy quá lớn nên cả đoạn kí ức vừa rồi trong Châu Chấn Nam đều trở nên mơ hồ. Đến cả Hà Lạc Lạc kéo mình về như thế nào cũng không nhớ, càng không nhớ nổi mình và Yên Hủ Gia làm sao mà đến được đây.

Bỗng nhiên có chút cảm giác tội lỗi khó hiểu...

Châu Chấn Nam vội cười xòa, "Xin lỗi, tớ hơi thất thần một chút thôi."

"Vậy sao?"

Tuy giọng điệu vô cùng ôn nhu nhưng tay Yên Hủ Gia đã nổi gân xanh.

Đm biết ngay mà, thằng nhãi Hà Lạc Lạc chắc chắn đã làm gì Chấn Nam rồi, không sai đi đâu được!!

Chỉ nhìn từ biểu cảm ngây ngốc của Châu Chấn Nam khi bị ai kia kéo về, anh đã biết có chuyện chẳng lành rồi, cộng thêm cả ánh nhìn khiêu khích khiến người ta sôi máu của tên đó khi đang ôm bé heo, Yên Hủ Gia chỉ có thể nghiến răng ken két hận cái chân mình quá tàn, không đủ nhanh để giật người.

Châu Chấn Nam ở bên kia thì đang vụиɠ ŧяộʍ quan sát bốn phía xung quanh mình.

Không biết có phải do dư âm từ ban nãy hay không, hiện tại cậu đặc biệt nhạy cảm với mấy thứ nhỏ nhặt mà lại nồng mùi vấn đề.

Đảo mắt một vòng, hiện tại hai người đang ngồi trên một chiếc bàn cặp đôi, vị trí khá yên tĩnh kín đáo, dưới đất là cánh hoa hồng và nến được sắp xếp theo quy luật, trên đầu là ánh đèn màu cam hồng ấm áp lại mờ ám.

Phía đối diện, là anh trúc mã đẹp trai của cậu.

...Hình như có hơi lãng mạn cho một bữa ăn đêm Giáng sinh.

Bạn học Châu điên cuồng tự thôi miên mình rằng đây là trúc mã của mình, đây là trúc mã của mình, đây là trúc mã của mình, nếu cậu ấy có ý với mình thì đã nói từ lâu rồi, không được suy nghĩ linh tinh bậy bạ về người ta.

Hai người nhìn nhau, lại không biết nên nói gì.

Yên Hủ Gia bỗng nhiên bật cười búng trán Châu Chấn Nam một cái: "Căng thẳng gì đó hả? Đi ăn cùng tớ thôi mà, có cần nhìn chằm chằm người ta như vậy không?"

Châu Chấn Nam bị đau, khoa trương "á hự" một tiếng, ôm trán, "Ai thèm nhìn cậu, tớ chỉ đang tự hỏi tại sao hôm nay tiểu trúc mã đáng yêu của mình lại đột nhiên hình thức như thế này thôi, có được không?"

Nụ cười trên môi Yên Hủ Gia thập phần bất lực, đáy mắt lại tràn đầy sủng nịch, vò vò đầu Châu Chấn Nam lại duỗi ngón tay nghịch mấy sợi tóc mềm mượt bên tóc mai của cậu: "Rồi rồi, không thèm so đo với cậu."

Nhác thấy không khí đã bình thường trở lại, Châu Chấn Nam có sức sống hơn hẳn: "Vậy, tiểu trúc mã hôm nay sao lại hình thức thế?"

Yên Hủ Gia "khụ" một tiếng, "Bây giờ lớn rồi, cái gì nó cũng phải khác xưa chứ, cậu để tâm nhiều làm gì."

Nói rồi, Yên Hủ Gia rút từ trong túi áo ngực ra một hộp nho nhỏ. Châu Chấn Nam hơi nheo mắt, phía đối diện kia là một đôi khuyên tai, đá quý lấp lánh chạm khắc tinh xảo, làm thành một cặp ngôi sao nhỏ lấp lánh, toả sắc đỏ rực rỡ, bắt mắt đến kì lạ.

"Bây giờ, đại trúc mã ngầu lòi của chúng ta có muốn quà Giáng sinh không nào?"

"Muốnnn"

Yên Hủ Gia né khỏi móng heo đang duỗi tới của Châu Chấn Nam, dùng một ngón tay chặn trên môi cậu, "Nói gì đó thuận tai một chút đi rồi tớ cho."

"Gia ca, tớ muốn, cho tớ đi mà~" Châu Chấn Nam nắm lấy ngón tay kia, cố mở to mắt chớp chớp vài cái.

Nhìn dáng vẻ vì quà mà vứt hết tôn nghiêm của người đối diện, Yên Hủ Gia bị manh đến mức phải tự ôm tym trong tiềm thức, xoa xoa đầu Châu Chấn Nam: "Ngoan lắm, đây, Gia ca của cậu tặng cậu. Chấn Nam, Merry Chrismast."

Châu Chấn Nam đón lấy đôi khuyên tai vẫn đang bling bling, mở ra ngắm nghía. Gia ca, không hổ là Gia ca!

Gia ca phía đối diện vụиɠ ŧяộʍ đưa ngón tay vừa nãy chặn môi cậu lên môi mình...

Xem xét kỹ lưỡng một hồi, Châu Chấn Nam mới nhận ra điều gì đó kỳ lạ, nheo mắt: "Khoan đã, Gia Gia, hình như 2 viên đá này màu hơi khang khác so với vừa nãy?"

"Hửm, cậu nhận ra hả?"

"Đương nhiên, tớ là người chơi trang sức lâu năm mà!" Châu Chấn Nam vẻ mặt hết sức hãnh diện.

Yên Hủ Gia nhe răng cười một cái thật đẹp trai, nói: "Chúc mừng bé Châu Chấn Nam đã nhận ra, đây là đá Alexandrite, có khả năng đổi màu, nếu cậu thay đổi ánh sáng chiếu vào nó hoặc thay đổi góc nhìn, màu sắc của nó cũng sẽ khác đi. Tớ đã phải đặc biệt chạy đến buổi đấu giá mới mang về được cho cậu đó."

Châu Chấn Nam nghe bài giới thiệu có phần khoa trương này, trong lòng có chút cảm động, "Có đắt không?"

"Ừm... Chỉ khoảng 100 nghìn tệ (~360 triệu VNĐ) thôi."

"Ồ, chỉ khoảng 100... hả? Khoan đã..." Châu Chấn Nam nhìn khuôn mặt vừa thản nhiên vừa cao ngạo (đương nhiên cũng không kém phần đẹp trai) đằng đối diện, run run khoé môi, "100 nghìn? Gia ca, cậu cháy quá."

Yên Hủ Gia xoa xoa ngón tay, hơi cúi đầu nói: "Dù sao cũng là vật đánh dấu mốc thời gian quan trọng của tớ mà, tớ còn sợ nó chưa đủ giá trị để dành tặng cho cậu nữa."

Châu Chấn Nam có linh cảm chẳng lành, tim đập 'bịch' một tiếng, "Mốc thời gian quan trọng gì cơ?"

"Đánh dấu ngày tớ tỏ tình với người con trai tớ yêu nhất."

Thế giới tĩnh lặng.

Châu Chấn Nam đơ người.

Yên Hủ Gia ngẩng đầu chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Chấn Nam, cậu có muốn cùng tớ làm người yêu không?"

Tay Châu Chấn Nam run rẩy hai cái, không dễ gì mới có thể để hơn 100 nghìn tệ trong tay không rơi xuống mặt bàn.

Người đối diện bước đến, một tay xoay chiếc ghế của cậu sang một bên, nửa quỳ ngang tầm mắt với cậu, nắm lấy bàn tay giờ vẫn còn đang run kia: "Chấn Nam, tớ biết có lẽ cậu sẽ bất ngờ, hoặc thậm chí là không chấp nhận được chuyện này. Cũng đúng nhỉ, dù sao chúng ta cũng đã là bạn thân, là trúc mã suốt biết bao năm nay, đùng một cái lại bị tỏ tình, có lẽ cậu sẽ không bao giờ đồng ý với tớ. Nhưng cậu tuyệt đối đừng nghĩ rằng tớ đang đùa, tớ nghiêm túc với mọi chuyện liên quan đến cậu, trước đây, hiện tại hay sau này đều sẽ luôn như vậy, thế nên..."

Châu Chấn Nam đang ngơ ngác bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội đỡ Yên Hủ Gia lên, "Gia Gia, chân cậu, không được thì đừng miễn cưỡng."

Yên Hủ Gia thuận theo cậu từ từ đứng dậy, khẽ mỉm cười, ôn nhu trong mắt có thể khiến đối phương tan chảy, nhẹ nhàng đưa bàn tay cậu lên môi mình, "Một lần nữa, Chấn Nam, tớ yêu cậu, liệu tớ có thể hẹn hò với cậu không?"

Châu Chấn Nam đỏ bừng cả khuôn mặt, miệng nhỏ khẽ mở ra, lại không biết nên nói gì cho phải, khoé mắt ửng hồng nhìn Yên Hủ Gia, muốn rụt tay về lại không thể.

Yên Hủ Gia hôn một cái lên đầu ngón tay trắng bóc sạch sẽ, đổi thành đan mười ngón tay, lại ôm lấy eo Châu Chấn Nam, "Còn nữa, cái hôm nhóm chúng ta ăn lẩu, nụ hôn ấy, tớ hoàn toàn tỉnh táo. Cậu vẫn còn nhớ chứ, đúng không?"

"Cậu... cậu lúc đó không phải do say sao?" Hỏi xong câu này, Châu Chấn Nam bỗng cảm thấy mình nói rất thừa, người ta vừa mới khẳng định xong luôn kìa.

Ý cười trên khuôn mặt Yên Hủ Gia càng sâu, ôm con người ngốc nghếch trong tay chặt hơn một chút, "Đương nhiên, hơn nữa hiện tại còn có thể cho cậu trải nghiệm lại một lần."

Dứt lời, cúi xuống, môi đè lên môi, răng lưỡi quấn lấy, tiếng nước cùng tiếng môi lưỡi ma sát vang lên vô cùng rõ ràng.

Nếu như bắt Châu Chấn Nam phải so sánh giữ nụ hôn của Hà Lạc Lạc và nụ hôn của Yên Hủ Gia, thì nụ hôn của Hà Lạc Lạc giống như vũ bão, một mực quấn lấy không cho cậu đi, tính chiếm hữu mãnh liệt thể hiện rõ rệt qua từng chuyển động nhỏ. Còn nụ hôn của Yên Hủ Gia, ôn nhu hơn vài phần, như muốn hoà tan cậu, lại khôn khéo hơn không chỉ một chút, thậm chí còn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho Châu Chấn Nam không kiềm chế được mà theo bản năng chủ động đáp lại, hôn đến mức cậu không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Châu Chấn Nam bị hôn cho không đứng vững được, hai chân mềm nhũn, phải nắm chặt bắp tay Yên Hủ Gia mới có thể ngăn không cho mình trượt chân ngã.

Yên Hủ Gia thoáng thấy Châu Chấn Nam đã sắp không chịu nỗi nữa rồi mới buông ra, giảo hoạt liếm đôi môi đã bị hôn cho sưng đỏ của cậu một cái, đợi người kia hoàn hồn được phần nào rồi mới tiếp tục: "Chấn Nam, tớ không bắt cậu nêu cảm nghĩ ngay lập tức đâu. Tớ vẫn luôn là người hiểu rõ cậu nhất mà. Câu trả lời của cậu, tớ sẽ đợi."

Châu Chấn Nam vẫn còn thở hổn hển, nắm chặt tay, ánh mắt sũng nước ngước lên nhìn anh, "Nếu như... hộc... tớ từ chối thì sao?"

Yên Hủ Gia vuốt vài sợi tóc vừa rủ xuống của Châu Chấn Nam lên vành tai cậu, giọng điệu từ đầu đến cuối vẫn luôn chầm chậm nhè nhẹ, "Nếu vậy, tớ sẽ tiếp tục theo đuổi cậu, tớ nói rồi, tớ yêu cậu."

"Nhưng, tớ mong câu trả lời mà tớ nhận được sẽ là 'tớ đồng ý'."

Hết chương 44. (18.12.21)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi