[ALLXNAM] HỌC VIỆN ÂM NHẠC THANH ĐẢO

Bỗng nhiên Châu Chấn Nam cảm thấy giống như có giọt nước rơi vào khuôn mặt mình, sau đó là một vài cơn gió lành lạnh lướt qua. Y như rằng, mây đen kéo tới ngày càng nhiều, mưa cũng bắt đầu rơi từng giọt. Lộp bộp, lộp bộp.

Châu Chấn Nam cảm thấy không ổn: "Khoan đã, sắp mưa rồi, về kí túc xá rồi nói sau."

Người tính không bằng trời tính, hai người bọn cậu còn chưa chạy về được kí túc xá, nhưng mưa lại ngày càng nặng hạt hơn.

"Trời cứ nhè cái ngày tôi chạy bộ mà mưa là sao hả!!" Diêu Sâm vừa chạy vừa uất ức.

Châu Chấn Nam cố cầu nguyện cho chân mình chạy nhanh hơn, nói: "Mau nhanh lên, cứ đà này là mưa to lắm đấy."

Trời mưa càng to, gió càng mạnh. Nhiều giọt mưa theo chiều gió mà xiên ngang xiên dọc, tạt cả vào hai người. Và rồi "Ầm!" một tia chớp như xé toạc cả bầu trời cùng với tiếng sấm ì ùng, làm Châu Chấn Nam giật mình tới mức suýt trượt chân ngã. Diêu Sâm thấy vậy liền vội hỏi: "Không sao chứ? Cần tôi cõng không?"

"Không cần đâu." Ngoài miệng thì Châu Chấn Nam nói cứng như vậy, nhưng thật ra trong lòng cậu đang cực kì sợ hãi. Cậu bẩm sinh đã nhát gan, cái gì cũng sợ, sợ nước, sợ độ cao, sợ côn trùng, sợ bóng tối,... và cậu cũng cực kì sợ sấm. Nhưng cậu lúc nào cũng rất độc lập, ít khi làm phiền người khác nên cũng chẳng muốn bộc lộ mặt yếu đuối nhất cho ai thấy.

Nhưng mà nỗi sợ hãi thì không thể khắc phục được trong ngày một ngày hai, cứ mỗi lần sấm đánh một cái, chân Châu Chấn Nam như nhũn ra, thêm cái lạnh của nước mưa xối vào người khiến cho tốc độ chạy của cậu gần như bằng tốc độ người khác đi bộ.

Diêu Sâm trong lúc chạy vẫn luôn chú ý tới Châu Chấn Nam, thấy cậu như vậy thì liền tiến ngay tới gần. "Như vậy mà không cần hả? Tôi thấy cậu giống như sắp ngã ngay trên đường rồi đấy."

"Th-Thật sự không cần đâu." Châu Chấn Nam đáp lại đầy miễn cưỡng, dù sao thì để một tên con trai khác cõng, đúng là khá nhục...

"Nếu cậu không cần tôi cõng, vậy thì..." Diêu Sâm chạy ra đằng sau Châu Chấn Nam, đưa hai tay ra, một tay luồn qua chân cậu, một tay để sau vai cậu, bế xốc Châu Chấn Nam lên.

"Oé! Cậu làm gì vậy!?" Còn nhục hơn để người khác cõng gấp mấy lần.

Diêu Sâm trợn mắt: "Mưa thì to mà cậu chạy kiểu thế khéo mấy năm nữa mới tới được kí túc xá, cậu không cho tôi cõng thì chỉ có thế như này thôi!"

Châu Chấn Nam đành im miệng, cậu cũng tự nhận thấy là tốc độ chạy của mình đúng là chậm thật, mà với tình cảnh này, cậu giãy một phát thì chỉ có nước đầu và thân cùng đáp xuống đất.

Cứ như vậy, một lúc sau đã về tới kí túc xá, hai người bọn cậu đều ướt như chuột lột.

Phủ một chiếc khăn lau lên đầu, Châu Chấn Nam cảm thán: "Haizz, đúng là lần sau đi ra ngoài phải nhìn thời tiết mà."

Diêu Sâm vừa lau nước vừa bóp bóp hai cánh tay của mình: "Sao cậu nhìn có một chút như vậy mà lại nặng thế? Tê hết tay tôi rồi."

"Có mà do cậu yếu ấy!" Châu Chấn Nam nói tiếp: "Nhưng mà, dù sao cũng cảm ơn cậu."

Tính Diêu Sâm vốn thích cợt nhả, thấy Châu Chấn Nam cảm ơn mình liền hỏi ngược lại: "Cậu cảm ơn cái gì, nói tôi nghe rõ xem nào."

Châu Chấn Nam mắt cong cong nhe răng cười: "Cảm ơn cậu đã quan tâm mà vác tôi về, ok?"

Nghĩ nghĩ một chút, cậu lại quay sang lườm Diêu Sâm: "Mà cũng do cậu tới muộn nên mới cắt đứt cuộc trò chuyện của tôi với cưa cưa tầng trên đấy."

"Bộ cậu gặp ai cũng gọi là ca ca hả? À mà khoan đã, anh ta ở đâu cơ??" Nét mặt Diêu Sâm toát ra vẻ khó tin.

"Tầng trên cùng. Có vấn đề gì à?" Chẳng lẽ là người quen của Diêu đại ca?

Diêu Sâm tỏ vẻ bất lực: "Cậu tới lớp mà hỏi Hạ Chi Quang ấy, tên đó làm bạn cùng bạn với cậu mà hình như chẳng giúp cậu được bao nhiêu."

Hạ Chi Quang vô tội hắt xì một cái. Mới sáng ngày ra mà mưa dữ!

Châu Chấn Nam cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc thì vị học trưởng ấy có gì mà thần bí thế nhỉ? Chắc hẳn phải là một người tầm cỡ trong trường nên tên bạn cùng phòng của cậu chỉ vừa nghe thoáng qua đã biết đó là ai rồi. Chẳng lẽ là con ông hiệu trưởng? Hay là học sinh nghèo vượt khó quá khứ đầy đau thương nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, được thầy cô bạn bè yêu quý? Hay là thuộc dạng cá biệt, đánh nhau, yêu đương trong trường? À quên, đây là trường nam sinh, mà anh ấy ôn nhu như vậy chắc cũng chẳng bao giờ đi đánh nhau. Thấy mình càng nghĩ càng rối, Châu Chấn Nam quyết định tới lớp hỏi Hạ Chi Quang cho rõ ngọn ngành.

"Hạ Chi Quang, cậu có biết ai sống ở tầng trên cùng của kí túc xá không?"

Hạ Chi Quang đang uống dở lon nước hoa quả Nam Nam đặc biệt mua cho thì suýt bị sặc.

Thảo nào từ sáng tới giờ hắn cứ thấy bất an, cảm giác thiếu thiếu, giống như quên nói thứ gì đó quan trọng với Nam Nam, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình chưa nói cái gì. Bây giờ nghe Châu Chấn Nam hỏi, Hạ Chi Quang mới cảm thấy có vẻ mình quan tâm tới nhóm quá nên quên mất rằng bạn cùng bàn với mình mới chuyển tới, và cậu ấy chỉ biết có vài điều về quy tắc của học viện này thôi.

Sau một hồi xin lỗi các kiểu thì Hạ Chi Quang đi vào chủ đề chính, hắn hắng giọng mấy cái rồi bắt đầu liến thoắng: "Cậu cũng thấy đấy, học viện này là học viện âm nhạc, nhưng có rất nhiều những thứ như học diễn xuất, học ứng biến, vv,... Thế nên thật ra ngôi trường này đào tạo chủ yếu là các loại idol thần tượng thường được giới trẻ yêu thích một cách trá hình. Do mỗi học kì đều tiến hành chọn lọc các học sinh nên tháng nào cũng sẽ có một lượt ghép đôi ngẫu nhiên cho hai nhóm PK, nhóm nào thắng sẽ có phúc lợi, còn nhóm thua thì sẽ không bị loại, bởi vì trong một nhóm sẽ có nhiều thành phần mà. Thế nên, nhà trường tiến hành loại bằng cách khác, đó chính là bình chọn. Nhưng mà do ai bình chọn? Hê hê, giờ chúng ta lại có thêm một câu hỏi mới." Nói đoạn, Hạ Chi Quang chỉ tay ra phía cổng trường: "Cậu có thấy ngôi trường đối diện kia không?"

Châu Chấn Nam nhìn theo hướng tay của Hạ Chi Quang, cậu phóng tầm mắt ra xa nhưng ngoài hình ảnh cổng trường mờ mờ mịt mịt ra thì còn lại chẳng nhìn thấy gì đằng sau nó do khoảng cách quá xa, cậu đáp: "Không thấy gì hết."

Bạn học Hạ bất lực: "Không sao, để tớ giải thích cũng được. Bên đó, cũng giống như ngôi trường này nhưng dành cho nữ sinh. Mỗi lần tới cuối tháng, hai trường sẽ sát nhập lại làm một để quan sát các màn battle, cũng chính là quan sát các stage của các nhóm. Sau đó, học sinh của cả hai trường sẽ tiến hành bình chọn. Mỗi người sẽ có hai phiếu bầu để bình chọn cho một học sinh mình yêu thích, tất nhiên là không được tự bình chọn cho chính mình. Sau đó, bảng xếp hạng số phiếu bầu sẽ được công bố. Khoảng từ 5 đến 10 học sinh xếp đầu từ dưới lên trên sẽ bị loại bỏ." Nói tới đây, Hạ Chi Quang đưa tay cắt ngang cổ một cái, biểu thị cho việc "bay màu".

Châu Chấn Nam gật gù một hồi, bỗng nhận ra điều gì đó: "Này này, tôi hỏi danh tính học trưởng tầng trên cơ mà? Sao nãy giờ không thấy liên quan tẹo nào hết vậy?"

Hạ Chi Quang nhe răng cười: "Thì giờ tới đoạn quan trọng đây. Cậu thấy đấy, những người xếp hạng cuối thì bị khai trừ đúng không? Vậy thì tất nhiên người đứng ở thứ hạng cao sẽ có phúc lợi. Cứ mỗi cuối năm, trường học sẽ cộng dồn tất cả các phiếu bầu trong năm học đó của các học sinh. Xếp thấp tất nhiên sẽ bị loại, nhưng người xếp đầu, sẽ được sở hữu tầng cao nhất của kí túc xá trong năm học tiếp theo!!"

"Ồ~" Châu Chấn Nam miệng chữ O mắt chữ A. Trường gì mà lắm luật lệ, có để cho học sinh sống không hả!

"Không ngờ tiểu ca ca tôi gặp trong thang máy lại có thân phận cao quý như vậy. Thế anh ấy tên gì?" Châu Chấn Nam tròn mắt hỏi.

"Trạch Tiêu Văn, đàn anh năm 3 kinh nghiệm đầy mình kiêm chức Hội trưởng hội học sinh đã vượt qua 2 năm học kinh hoàng, là dân du lịch nên quen thân với nhiều thành phần trong trường, nhảy không được tốt lắm mà không hiểu sao mấy bà trường bên mê cực. Tớ nghe loáng thoáng từ mọi người thì có vẻ là do những nhóm anh ta đi du lịch thường có rất nhiều phong cách khác nhau, có nhóm chuyên biểu diễn nhạc nhẹ, có nhóm lại chuyên hát tình ca, có nhóm lại thiên về nhạc rock, nhưng cho dù là phong cách nào, anh ta cũng có thể biểu diễn khá là chuyên nghiệp, thường hay được các lão sư tán dương lắm, hơn nữa cũng có rất nhiều huynh đệ tốt trong trường ủng hộ. Thế nên, anh ta nghiễm nhiên trở thành top 1. Gu gì kì lạ, đẹp trai tài năng như tớ thì không bình chọn, lại lũ lượt đi bình chọn cho tên đàn anh đấy. À! Sao tự nhiên cậu lại hỏi về Trạch hội trưởng?"

Châu Chấn Nam vẻ mặt bừng tỉnh. Tự nhiên gặp người nổi tiếng mà mình lại không biết một tí gì, đúng là hơi quê. "Không có gì, dạo này bất ngờ gặp anh ấy hơi nhiều thôi, sáng nay còn chạy cùng vài vòng nữa. Tôi hỏi Diêu Sâm mà cậu ta lại bảo tôi đi mà hỏi cậu, hừ, có cái tên mà vòng vèo ghê gớm!"

Hạ Chi Quang bắt đầu lo lắng cho bạn cùng bàn của mình vì ngây thơ quá mức. Ngộ nhỡ tương lai cậu ấy lại bị bắt cóc tống tiền ngay trong trường thì saooo!!

Ngay sau đó, hắn mở ngay một lớp đào tạo kĩ năng sống cần thiết cho Nam Nam.

Hết chương 8.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi