ALPHA KHÔNG CHUNG THỦY

Chờ Cố Tu Viễn và Tống Tiêu Sanh về nhà đã thấy Tiêu Vân Chử đang ngủ trên sofa. Trên bàn trà đặt máy tính, mấy quyển sách và tư liệu thật dày rớt đầy đất, nhìn là biết đang làm việc thì nhắm mắt dưỡng thần nhưng lại vô ý ngủ mất. Dạo này y đang nghiên cứu một đề tài quan trọng, viết luận văn đến giai đoạn gấp rút nhất, vừa phải khám cho người bệnh vừa phải làm nghiên cứu, còn phải chuẩn bị hôn lễ, người bị quay như chong chóng.

Ngũ Lang nằm co bên cạnh Tiêu Vân Chử, cái đuôi còn phe phẩy, rõ ràng chưa hề ngủ. Nghe thấy tiếng động, lỗ tai nó giật giật, mở mắt nhìn về phía hai người. Nó nhảy xuống sofa vươn người, không thèm để ý tới hai chủ nhân đã về nhà, móng mèo chỉ lo đi tuần tra lãnh địa của mình.

Cố Tu Viễn và Tống Tiêu Sanh đều bị dáng vẻ lười nhác của Ngũ Lang chọc cười. Bọn họ nhìn nhau, hai người ăn ý làm động tác “Suỵt”. Tống Tiêu Sanh khẽ khàng quay về phòng mình, Cố Tu Viễn cầm lấy cái chăn, cẩn thận đắp lên người Tiêu Vân Chử, thả pheromone ra, để omega được mình đánh dấu có thể yên tâm ngủ thoải mái hơn.

Hắn xoa nhẹ hàng mày cau chặt của Tiêu Vân Chử, đặt lên trán y một nụ hôn, sắp xếp lại mặt bàn mới đứng dậy đi vào phòng bếp. Hắn chuẩn bị một ít đồ ăn khuya, mở tủ lạnh ra, tầm mắt hơi dừng trên mấy lon bia, cuối cùng vẫn chọn trà lạnh một bên.

Mang đồ uống và đồ ăn vặt lên bàn, hắn ghé vào tai Tiêu Vân Chử, khẽ gọi y: “Vân Chử? Dậy đi nào, không tối lại không ngủ được.”

“… Hửm?” Tiêu Vân Chử mơ màng ứng tiếng, hàng mi thật dài run rẩy, đôi con ngươi ngập đầy hơi nước nhìn Cố Tu Viễn. Nhìn thấy bóng hình Cố Tu Viễn, y kéo khóe miệng, dưới ánh sáng tối tăm nở nụ cười tươi đẹp: “Tu Viễn, em về rồi.”

Một câu vô cùng đơn giản cũng có thể khiến trái tim Cố Tu Viễn trở nên ấm áp. Hắn đáp lời, vươn tay sửa lại tóc cho Tiêu Vân Chử: “Ăn ít đồ đi, lao động chất xám cần phải bổ sung thêm năng lượng.”

Tiêu Vân Chử còn chưa tỉnh ngủ, dán lên Cố Tu Viễn cọ cọ, trong họng phát ra tiếng rầm rì không khác Ngũ Lang là bao, thật sự giống một con mèo ngửa bụng đòi được xoa. Y khép hờ mắt nhìn đồ ăn trên bàn trà, trong giọng có thêm chút hưng phấn: “Ồ, có phô mai này.”

Lớn tuổi cũng không che nổi giọng nói nũng nịu của y. Có thể lúc tỉnh táo, Tiêu Vân Chử sẽ hơi xấu hổ, nhưng những lúc như thế này sẽ bày ra vẻ ỷ lại mà Cố Tu Viễn thích. Cố Tu Viễn vươn tay xoa gáy Tiêu Vân Chử, nhét đũa vào tay y: “Phô mai Mozzarella vừa mua đấy. Anh mau nếm thử đi.”

Trước kia trên bàn cơm của Tiêu Vân Chử và Tống Tiêu Sanh sẽ không xuất hiện những món như thế, mãi tới khi Cố Tu Viễn vào ở với bọn họ, bọn họ mới dần cảm nhận được vị ngon của những món đồ này. Tiêu Vân Chử gắp một miếng cà chua phủ đầy phô mai lên, cảm nhận hương vị chua ngọt kết hợp với nhau, đôi mắt nheo lại đầy hạnh phúc, xúc giác cũng hoàn toàn tỉnh giấc. Y quay qua nhìn Cố Tu Viễn, cười nói: “Ngon lắm.”

“Xem ra loại này không tồi.” Cố Tu Viễn cũng nếm thử: “Lát nữa cho nhóc Sanh ăn thử.”

Tiêu Vân Chử gật đầu, gắp chân gà bên kia, món đó do bố omega của Cố Tu Viễn hỏi thăm sở thích của y rồi làm cho: “Nhóc Sanh nói kết quả thi hôm nay không tệ. Nó về nhà lấy lễ phục, em đã hỏi nó mặc vừa không chưa?”

“Nó nói hơi ngắn. Em còn khuyên nó đi may bộ mới, nó nói hôn lễ không mất bao lâu, phí thời gian. Chờ cuối tuần rồi chúng ta đưa nó đi sửa lại đi. Chuyện thi đấu em không hỏi, có vẻ nó khá thư thả.”

“Ừ, cứ vậy đi.” Tiêu Vân Chử đáp lời. Ngón tay mảnh khảnh của y bóc phần xương chân gà, những nơi đã ăn bị gặm sạch. Nhận ra Cố Tu Viễn vẫn luôn nhìn mình, tay Tiêu Vân Chử hơi khựng lại, đùa giỡn: “Sao thế? Em cũng ăn đi chứ?”

“Không có gì.” Mắt Cố Tu Viễn cười cong cong: “Em chỉ đang nghĩ, idol của em đang ăn chân gà. Còn là chân gà nguyên xương.”

“Bây giờ em mới phát hiện đàn ông bốn mươi tuổi ăn chân gà không hấp dẫn à? Bây giờ hoàn trả…”

“Không kịp nữa rồi.” Cố Tu Viễn cắt ngang lời trêu chọc của Tiêu Vân Chử. Hắn bỏ đũa xuống, ôm lấy eo Tiêu Vân Chử: “Đánh dấu cũng đánh dấu rồi, kết hôn cũng làm rồi, anh không được bội bạc với em đâu đấy, đàn anh!”

“Chờ đã… Tay anh bẩn!” Tiêu Vân Chử bất đắc dĩ giơ cái tay đang cầm chân gà lên cao. Cảm giác Cố Tu Viễn cọ trên bụng mình, y khẽ thở dài, trong giọng mang theo ý cười nồng đậm: “Sao em còn nũng nịu hơn cả Ngũ Lang vậy.”

Có lẽ Ngũ Lang xuất quỷ nhập thần nghe thấy tên mình, chui ra khỏi bàn trà “Meo” một tiếng, phát hiện các chủ nhân không sao, đi vòng quanh chân Cố Tu Viễn mới khoan thai rời đi. Cố Tu Viễn nhìn theo Ngũ Lang, đột nhiên “A” lên như nhớ ra điều gì: “Vân Chử, có phải anh chưa rửa tay đã ăn cơm rồi không?”

“…” Tiêu Vân Chử nghẹn lời, quả thật y vừa tỉnh ngủ nên quên mất: “Thỉnh thoảng có một lần, chắc không sao đâu.”

Thói ở sạch của Cố Tiêu Viễn nặng hơn Tiêu Vân Chử một chút. Hắn khẽ thở dài, lấy chân gà khỏi tay Tiêu Vân Chử, rút giấy tiêu độc đặt trên bàn cẩn thận lau cho Tiêu Vân Chử. Ngón tay bọn họ kề bên, pheromone của cả hai quấn lấy nhau rồi bùng lên, nhiệt độ cơ thể khiến người ta yên tâm, hai người đều không tự giác thả lỏng hơn nhiều.

Ngửi mùi đắng say lòng người của Tiêu Vân Chử, Cố Tu Viễn cầm lòng không đậu thò lại hôn lên môi y. Tiêu Vân Chử nhắm mắt lại, tùy ý để người yêu tới gần mình, chạm vào phần trong mềm mại của mình. Sau khi tách ra, y thở hồng hộc cọ lên cổ Cố Tu Viễn. Omega lớn tuổi cũng biết làm nũng thật.

“Lại nói,” Rõ ràng đã lau sạch, Cố Tu Viễn vẫn nắm chặt tay Tiêu Vân Chử: “Tuần sau đã đến hôn lễ rồi, nhanh quá. Phải nhanh chóng sửa lại quần áo cho nhóc Sanh.”

“Ừ, để lát nữa anh hỏi nó. Đến cửa hàng may mẹ Tống Thất giới thiệu đi, ở đó nhóc Sanh cũng biết.” Tiêu Vân Chử nắm chặt tay Cố Tu Viễn không buông ra.

“Dạo này anh bận quá, để em dẫn nó đi cho.” Cố Tu Viễn dùng tay trái cầm đũa, gắp salad cà chua phô mai ăn: “Có cần đánh tiếng với Tống Thất không?”

“Không cần, nhóc Sanh đi là được, chủ tiệm biết nó.”

“Thế thì được.” Cố Tu Viễn nhớ đên khuôn mặt tiều tụy lại bi thương của Tống Thất, cuối cùng vẫn không nói thêm, chỉ đơn giản nói một câu: “Lúc em đi đón nhóc Sanh đã gặp anh ta.”

Tiêu Vân Chử bình thản gật đầu. Y cầm ly lên uống một hớp trà lạnh, nhìn cái ly bên Cố Tu Viễn cũng chứa trà, hỏi: “Em không uống bia à?”

“Lát nữa ăn xong chắc chắn anh còn làm việc tiếp đúng không? Nếu anh không uống bia em cũng không uống. Đúng rồi, Vân Chử…”

Bọn họ nhẹ nhàng thay đổi chủ đề, bàn về kỳ nghỉ hai tháng sau đã được sắp xếp trước. Phải đi thăm bố mẹ Tiêu Vân Chử, sau đó đi du lịch. Tống Tiêu Sanh cố ý chừa không gian riêng cho bọn họ, cho nên khi đó muốn đến chỗ bố alpha. Bọn họ ngồi cạnh nhau, mở di động bàn xem nên đi đâu, mặc sức tưởng tượng những món ngon được gợi ý, hơi thở giao triền, trong hạnh phúc mang theo sự hưng phấn lúc tân hôn.

Nếu có người muốn cười bọn họ tới tuổi này rồi còn đi du lịch ngọt ngào, vậy thì cứ cười đi thôi. Đây dù sao cũng là tuần trăng mật của bọn họ. 

Còn cái người thỉnh thoảng được nhắc tên tới sẽ không có ai kiêng dè, cũng không có ai nhìn với con mắt khác. Một alpha không chung thủy với gia đình, dù là ghen tuông hay sám hối, dù rơi lệ giữa đêm khuya vì tình yêu của bọn họ đều không liên quan gì đến bọn họ.

Bọn họ đã có nhau

***

Tống Thất nằm mơ.

Gã mơ thấy khi hai người còn trẻ. Trong mơ là ngày kỷ niệm một năm gã kết hôn cùng Tiêu Vân Chử, nhưng hai người còn chưa có cảm giác chân thật, dù sao bọn họ còn chưa tổ chức lễ kết hôn.

Nhưng Tống Thất vẫn cẩn thận chuẩn bị bất ngờ cho Tiêu Vân Chử. Gã khó có khi làm chuyện mà một công tử nhà giàu thường làm, bao toàn bộ gian phòng có cản đẹp trên tầng cao nhất khách sạn cho Tiêu Vân Chử. Không gian rộng lớn được gã sắp xếp đủ loại vật phẩm trang trí, biến nhà ăn xa hoa thành nơi độc nhất vô nhị, tràn ngập hồi ức đẹp đẽ từ lúc cả hai yêu nhau đến giờ.

Gã nhớ khi Tiêu Vân Chử nhìn thấy những món đồ chơi đó, đôi mắt chợt lóe sáng lên. Y nhận đóa hồng lớn Tống Thất đưa đến, chọc: “Không phải là 99 bông đấy chứ?”

“Em đoán đúng rồi.” Tống Thất thò lại gần, cười hôn lên mặt Tiêu Vân Chử: “Toàn bộ nhà ăn này có 1314 bông, đều được vận chuyển từ nước ngoài tới sáng nay.”

“Phô trương lãng phí.” Tiêu Vân Chử mắng: “Giống hệt đám giàu xổi.”

“Chử của chúng ta phải có lãng mạn bình thường, lãng mạn của nhà giàu mới nổi cũng có. Anh phải tặng hết toàn bộ lãng mạn trên thế giới này cho Chử của anh.”

Rõ ràng là lời âu yếm ngọt ngấy, Tống Thất lại nói cực kỳ chân thành. Gã nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chử, cứ như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, trong mắt đều ngập tràn thâm tình.

Tường nhà ăn được dát thủy tinh, cảnh đêm sáng rực đều được thu vào mắt. Ánh đèn trong nhà ăn được chỉnh mờ, nhân viên giấu đi cơ thể, dành thời gian cho cặp chồng chồng ngọt ngào. Bọn họ hòa vào trong ánh sáng, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương, đắm chìm trong sự yên tĩnh khiến người ta yên tâm.

Cảnh tượng trước mắt rất dễ dàng khiến con người sinh ra ảo giác thế giới đều nằm dưới chân mình. Nhưng bọn họ không cần chinh phục thế giới, bọn họ chỉ hy vọng tương lai cũng có thể giống ngày hôm nay, có người làm bạn bên cạnh mình.

“Cảm giác anh đã tăng độ khó lên rồi đấy.” Giọng Tiêu Vân Chử mềm mại, đây là ỷ lại chỉ bộc lộ khi ở lại trước mặt người mình thích. Mười ngón tay y đan vào Tống Thất, trẻ con vung vẩy: “Chờ đến lúc chúng ta tròn mười năm, hai mươi năm thì sẽ làm gì đây?”

“Nếu tới hai mươi năm, vậy thì phải là Chử tặng anh bất ngờ chứ?”

“Ừm… Em muốn thuê một chiếc du thuyền xa hoa, mời hết tất cả bạn bè đi, chơi trên biển bảy ngày bảy đêm.”

“Sao lúc ấy không nói là phô trương lãng phí đi?”

“Dù sao cũng là kỷ niệm hai mươi năm, phải để mọi người tới chúc phúc cho chúng ta. Phải tổ chức buổi bắn pháo hoa long trọng trên biển, sau đó thừa dịp người khác đều chú ý tới pháo hoa, em muốn nói với anh…”

“Nói gì?”

“Bây giờ tạm thời giữ bí mật đã.” Tiêu Vân Chử cười cong cả mắt: “Đương nhiên phải chờ đến lúc hai mươi năm mới nói rồi.”

“Ồ.” Tống Thất giả bộ giận dỗi: “Vậy em đừng quên đó.”

“Yên tâm, dù không thuê nổi du thuyền, nhưng nhất định sẽ nói với anh.” Tiêu Vân Chử dựa vào vai Tống Thất, nhắm hai mắt lại, trông vô cùng dịu dàng: “… Thất.”

“Em yêu anh.”

“Sao em lại nói trước anh.”

Tống Thất không đáp lời. Gã ngửi mùi matcha lành lạnh trên người Tiêu Vân Chử, mở cằm người yêu, lẳng lặng hôn môi với y trong bóng đêm. Ánh đèn ngoài cửa sổ có thể khiến người ta tưởng tượng ra màn pháo hoa sẽ xuất hiện trên biển rất nhiều rất nhiều năm sau, còn có người trước mắt đã già đi, đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ.

Gã chưa từng nghi ngờ ngày kia lại đến.

Mở to mắt, vẫn là bóng đêm. Tống Thất chậm chạp quay đầu, nhìn bình rượu trên bàn trà. Có lẽ là do gã không cầm chắc cái ly, rượu rơi mạnh xuống thảm, để lại vết ố màu nâu.

Gã ngơ ngác nhìn vết bẩn kia, dần dần không thể thấy rõ.

Hôm nay, ngày mai, mãi cho tới khi cuộc sống kết thúc. Gã sẽ không bao giờ đưa đến hạnh phúc cho người từng ở bên gã nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Suy nghĩ này phải viết ra, thật ra công là người tốt cũng thật sự rất yêu bạn đời, nhưng gã đã phản bội người yêu, cho nên không đáng được tha thứ, sống cô độc quãng đời còn lại cũng là xứng đáng. Gã ngoại tình nhưng gã là người tốt, gã là người tốt nhưng lại đi ngoại tình. Thật ra muốn viết thêm nhiều hơn, nhưng các tình tiết ngại nghĩ ra là cuộc sống hàng ngày không có quá nhiều sóng gió, cho nên cứ vậy đi. Độ dài quá ngắn nên không thể viết ba vai chính tròn trĩnh hơn cũng là tiếc nuối nho nhỏ.

Nói ngắn gọn là cảm ơn mọi người đã thích và ủng hộ! Có duyên gặp lại~

*************

Toàn văn hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi