ALPHA NÀY CỰC KÌ THƠM

Trong văn phòng, Cố Du ngồi đối diện với Cừu Cẩn hỏi: "Mấy ngày nay cậu cảm thấy thế nào?"

"Chắc là tốt..." Cừu Cẩn còn có chút xấu hổ, "Cảm giác không khó chịu giống trong tưởng tượng lắm."

Cố Du gật đầu: "Cậu cảm thấy không sai, vì cậu phát tình được nửa đường thì Quý Thâm Tiêu vào."

Cừu Cẩn: "..."

Có thể không nói tới chuyện này được không?

"Tôi hy vọng cậu có thể nhận thức được trạng thái của thân thể cậu như thế nào" Hai bàn tay Cố Du giao nhau, cù trỏ đặt trên bàn, khuyên bảo, "Giai đoạn hiện tại cậu không thể rời khỏi Quý Thâm Tiêu, nói chính xác thì không được rời khỏi tin tức tố của cậu ta, tôi hy vọng cậu không bỏ dở giữa chừng."

Cừu Cẩn không tin: "Anh nghĩ tôi không biết sai, là vì luận văn của anh chứ gì?"

"Sao lại thế chứ?" Cố Du nghiêm trang, "Tôi là bác sĩ, người bệnh khỏe mạnh mới là thứ tôi đặt lên hàng đầu. Đương nhiên, nếu có thể để tôi gửi cho cục tự nhiên thì càng tốt."

Cừu Cẩn: "..."

"Tình huống bây giờ của cậu là như vậy, cậu tự mình dối mình cũng không thú vị gì, lần sau khi lại tiến vào kỳ phát tình, có khả năng sẽ không còn may mắn như vậy nữa." Cố Du thở dài, "Hy vọng cậu có thể suy xét tốt chuyện này."

Lòng Cừu Cẩn trầm xuống một chút, đúng thật, lần này cậu phát tình ở nhà là ngoài ý muốn, người ở thành phố Kinh, cũng xử lý rất nhanh, nếu có một ngày cậu phát tình ở phim trường, thậm chí là phát tình khi đi trên đường thì sao?

"Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn bác sĩ."

Khi Cừu Cẩn rời khỏi văn phòng, còn đang suy nghĩ cậu phải đối mặt với Quý Thâm Tiêu như thế nào. Kết quả khi ra ngoài thì không thấy người đâu, chỉ có Cừu Dụ Khâm đứng chờ cậu bên ngoài.

Cừu Cẩn nhẹ thở ra: "Chúng ta đi thôi."

"Thân thể sao rồi?" Cừu Dụ Khâm đứng lên, "Em bị loại bệnh này khi nào, sao lại không nói với chúng ta?"

Cừu Cẩn: "Em chỉ sợ làm anh lo lắng."

"Em là em trai anh mà, sao lại khách khí như vậy" Cừu Dụ Khâm thở dài, "Nhưng mà lần này anh thấy Quý tổng cũng khá tốt đó chứ.."

Cừu Cẩn: "Ừm, em cũng rất biết ơn anh ta."

"Anh thành thật khuyên em một câu."

Cừu Cẩn: "Cái gì?"

Cừu Dụ Khâm: "Anh cảm thấy, em vẫn nên lúc còn sớm mà từ chối Quý Thâm Tiêu đi."

Cừu Cẩn: "..."

Tại sao cả thế giới đều gióng như biết được Quý Thâm Tiêu có ý với cậu vậy? Rõ ràng như vậy à?

Cừu Dụ Khâm: "Dù gì cuối cùng em cũng trốn mặt cậu ta."

Cừu Cẩn: "??"

Biểu cảm của Cố Du rất nghiêm túc: "Em cứ kéo dài chuyện này như thế, về sau em lại càng thảm. Em cũng biết loại áp lực Alpha biến thái của cậu ta mà..."

Cừu Cẩn thẹn quá thành giận: "Em không biết! Em cũng không muốn biết!!"

"Em cũng đã là Omega thành niên rồi, không cần bài xích mấy chuyện như thế này. Có lẽ lúc trước chúng ta không giáo dục chuyện này cho em, nên em mới không biết, nhưng mà em cứ yên tâm, anh trai sẽ bổ sung toàn bộ kiến thức cho em."

Cừu Cẩn: "..."

Cút đi giùm, ai muốn anh bổ sung kiến thức chứ!

Đáng tiếc cậu không thể nào phản kháng lại được, trên đường về, Cừu Dụ Khâm còn tích cực phổ cập khoa học.

"Lúc trước em cũng là Alpha, em còn nhớ rõ cảm giác mình bị tin tức tố hấp dẫn không?"

Vẻ mặt Cừu Cẩn lạnh nhạt: "Không nhớ rõ, chưa gặp qua."

Cừu Dụ Khâm: "Chính là cảm giác như thân thể không phải là của em, lý trí cũng biến mất. Cho nên anh mới nói, Quý Thâm Tiêu đúng là rất lợi hại, trong loại tình huống đó, mà còn có thể không làm gì em. Làm Alpha, anh cũng không dám nói mình có cái loại định lực như vậy đâu."

Cừu Cẩn: "Đó là do anh không biết, anh ta có chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố, không thể hấp thu tin tức tố của Omega được."

"Lời này mà em cũng tin?" Cừu Dụ Khâm liếc xéo cậu một cái, cười cười, "Nếu cậu ta không có một chút phản ứng nào, vậy tại sao ở trên cánh tay lại có nhiều vết thương như vậy chứ?"

Câu hỏi này Cừu Cẩn không trả lời.

Đúng thật, dù là nói ở góc độ nào, Quý Thâm Tiêu cũng đã làm được quá nhiều.

Ô tô vững vàng chạy về phái trước, khi xe dừng lại khi đèn đỏ, Cừu Dụ Khâm ngừng lại, giống như đột nhiên nhứ ra thứ gì đó, móc ra một cái hộp nhỏ: "Đúng rồi, đây đồ Quý Thâm Tiêu bảo anh đưa cho em."

Cừu Cẩn: "Đây là cái gì?"

"Cậu ta nói là thuốc đặc biệt nhằm vào căn bệnh của em."

Cừu Cẩn mở ra, phát hiện bên trong có ba ống thuốc ức chế, hai bình xịt ngăn mùi tin tức tố, còn có một tấm card viết tay, giới thiệu thành phần có trong thuốc, phần người ghi là Quý Thâm Tiêu.

Cũng đừng nói, chữ viết này còn khá đẹp.

Cậu nhẹ nhàng ngửi một cái, cái hộp nhỏ còn khẽ lộ ra mùi tin tức tố của Quý Thâm Tiêu.

Trong lòng Cừu Cẩn bỗng ấm áp lạ thường, ngay cả đưa thuốc chế cũng phải gửi anh trai cậu đưa tới cho cậu, đây là nhìn ra cậu đang xấu hổ, nên cố ý không xấu hiện sao?

Không biết từ khi nào, cậu cũng đã không còn bài xích Quý Thâm Tiêu như ban đầu nữa. Thậm chí còn cảm thấy, luôn như vậy cũng không tồi...

Không được không được, sao cậu lại có thể chỉ vì muốn tin tức tố của người ta, thì phải ở bên đối phương chứ? Đây không phải lợi dụng ý tốt của đối phương thì là gì nữa?

Thôi được rồi, kiên trì chịu đựng thêm một thời gian nữa, chờ đến khi cậu quay xong lại nói sau.

Nghỉ ba ngày, tinh thần của mọi người cũng trở nên tốt hơn không ít.

Khi trở lại nơi ở hiện tại mà tổ phim chuẩn bị, Cừu Cẩn đụng phải Giang Minh ở cửa khách sạn. Cậu muốn làm bộ như không thấy, nhưng mà Giang Minh lại chủ động đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười như thường lệ: "Đã lâu không gặp."

Cừu Cẩn chỉ phải gật đầu: "Chào thầy Giang."

Tầm mắt Giang Minh thong thả đảo qua khuôn mặt tinh tế của cậu, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu đối mùi nước hoa sao?"

"Là mùi thuốc cản tin tức tố" Cừu Cẩn nói ngắn gọn, "Tôi còn việc, đi trước đây."

Nhìn bóng dáng Cừu Cẩn, nụ cười trên mặt của Giang Minh lại tăng thêm vài phần, ánh mắt lại lạnh xuống một chút, mang sự lạnh toát tựa như bị rắn độc bò lên.

Kẻ lừa đảo, rõ ràng là mùi hương của Quý Thâm Tiêu.

Mới về có ba ngày mà toàn thân đã nhiễm tin tức tố của người đàn ông khác.

Còn có cái dấu răng chướng mắt kia ở cổ...

Nhưng không cần quan tâm, ngay cả hki hai người bọn họ đã đánh dấu hoàn toàn, hắn cũng sẽ tự mình xáo đánh dấu, lại hung hăng in ấn ký lên thì người lại thuộc về hắn. Giang Minh liếm liếm khóe môi, mỉm cười tà khí mà kiêu ngạo.

A Cẩn, anh không có kiên nhẫn đâu, đừng để anh chờ lâu.

Ngày mai sẽ bắt đầu quay chụp trở lại, sắc trời tối dần, Cừu Cẩn đọc kịch bản trong phòng, chỉ một lát sau, Lưu Vĩ đi mua đồ ăn đã trở lại, trong tay còn mang theo hộp cơm và một cái túi to, có chút cao hứng nói: "Anh Cẩn, có nhân viên công tác đi Thái Lan chơi, mang theo hai va li xoài về, còn chia cho em mấy quả, anh muốn ăn không? Để em cắt giúp anh."

"Không cần đâu, cậu ăn đi" Cừu Cẩn nói, lại bổ sung một câu, "Cũng đừng ăn trước mặt tôi."

Lưu Vĩ: "Anh không thích ăn xoài à? Ngon mà."

"Không thích" Cừu Cẩn mặt không cảm xúc, "Lần sau đừng để nó xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Xin lỗi anh, là do em không suy nghĩ cẩn thận." Lưu Vĩ một bên thu xoài lại một bên lầu bầu, lúc trước không thấy anh ghét xoài mà, mà xoài cũng rất thơm nữa.

Cừu Cẩn thu hồi tầm mắt tiếp tục xem kịch bản, nhưng lực chú ý lại không thể tập trung như trước nữa.

Thật ra cậu rất thích xoài, vậy nên khi gặp người có tin tức tố mùi xoài lại không nhịn được mà có chút hảo cảm, nhưng sau khi phát sinh một số chuyện, làm cậu không bao giờ chạm vào nó nữa.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, gần dây cậu sẽ luôn nhớ tới người kia, giống như người nọ còn đang lắc lư bên người cậu vậy. Mang theo một thân tin tức tố mùi xoài, mùi hương hỗn tạp lại rất đậm, vừa dơ bẩn vừa ghê tởm.

Cừu Cẩn nhắm mắt lại, vứt bỏ cái suy nghĩ này. Chắc là do cậu quá nhạy cảm, có lẽ là vì mới kết thúc kỳ phát tình chăng.

Ngày tiếp theo, Cừu Cẩn lại bắt đầu bận rộn quay phim.

Trừ bỏ đi cốt truyện tiếp theo, cậu còn có mấy cảnh khác còn phải quay thêm, bay tới các nơi có danh lam thắng cản với đoàn phim. Chờ tới lúc cậu quay xong những cảnh đó, đảo mắt đã tới tháng 11.

Bọn họ nghênh đón kịch bản bao vây chiến đấu, trận quyết đấu cuối cùng của nhân loại và cương thi, đây là nơi chôn cốt của Cơ Hạc, mà suất diễn của Cừu Cẩn cũng chính thức kết thúc tại đây.

Ngoài cảnh diễn chiến tranh, còn có mấy chục nhân vật chủ yếu, hơn một ngàn diễn viên quần chúng, đạo diễn ban điều hành và ban chấp hành.

Chỉ dàn dựng kịch trường thôi cũng mất tới hai ngày.

Trước một ngày chính thức bắt đầu quay, Dịch Tùng Thanh mặc một cái áo khoác lông mỏng, cầm loa nhỏ kêu: "Ngày mai chắc tôi sẽ không có thời gian để quan tâm tới từng diễn viên một, hôm nay chúng ta phải thử một lần trước, nắm thật vững chắc, cố gắng đừng làm chậm trễ thời gian của nhau."

Các diễn viên sôi nổi gật đầu: "Đã rõ."

"Vị trí của dàn diễn rất quan trọng, lúc mọi người quay, cũng phải chú ý tới hoàn cảnh xung quanh nhiều một chút, tích cực phối hợp với những diễn viên xung quanh."

Vào ban đêm, Cừu Cẩn nằm trên giường tập luyện suất diễn ngày mai, vừa mới tập được một lần đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Cừu Cẩn mở cửa ra đã thấy Hạng Hi cầm kịch bản đứng ngay cửa, thấy cậu ra, liền lộ ra một nụ cười lấy lòng.

"Tôi có chút chỗ không hiểu lắm, có thể diễn thử với tôi một lần không?"

Cừu Cẩn nghiêng người: "Vào đi."

Tới giai đoạn cuối, những đồng đội bên người cũng từng người chết đi, suất diễn của Cơ Đồng Quang càng ngày càng nặng nề. Khi tập luyện thì Hạng Hi cũng hoàn toàn nhập diễn, sau khi kết thúc đôi mắt cũng đỏ lên.

Giống như không muốn để cậu thấy dáng vẻ này vào ngày mai, Hạng Hi hít mũi, dời đề tài: "Ngày mai anh sẽ hơ khô thẻ tre nhỉ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy."

"Đúng vậy," Cừu Cẩn cũng có chút hoảng hốt, "Tôi thấy còn chưa qua bao lâu, không nghĩ tới đã nửa năm rồi."

Hạng Hi lại hỏi: "Tiếp theo có quyết định gì không?"

Cừu Cẩn lắc đầu: "Cuối năm chắc là không có."

"Tôi nghe người đại diện của anh bảo anh sẽ ký với tập đoàn Hoa Ích, có thật không?"

Cừu Cẩn cười cười: "Ừm, đã quyết định rồi."

"Vậy thật tốt quá," Hạng Hi cao hứng, "Về sau chắc chắn chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác."

"Ừm, cùng cố lên."

Hạng Hi đứng lên, lại giống như không định rời đi, cậu ta chỉ đứng đó, đôi tay không ngừng xoa góc áo, làm ra bộ dáng thẹn thùng.

Cừu Cẩn tò mò: "Có chuyện gì sao?"

"Cái... Chuyện kia..." Hạng Hi cúi đầu, qua một hai ngày mới lấy hết can đảm, ngẩng đầu nói, "Rất xin lỗi, lúc trước lại đối xử với anh như vậy..."

Hạng Hi do dự rất lâu, vẫn quyết định xin lỗi với Cừu Cẩn.

Tuy lúc Cừu Cẩn theo đuổi cậu ta đã từng làm ra rất nhiều hành động lỗi thời, nhưng quay đầu nghĩ lại, phản ứng của cậu ta cũng không tốt lắm. kéo đen WeChat, mắng sau lưng, thậm chí còn công khai xử tội người nọ trên vòng bạn bè, giống như đối phương là con mãnh thú gì vậy.

Trách không được lúc sau Cừu Cẩn lại không muốn để ý đến cậu ta, bị cậu ta đối xử thô lỗ như vậy, là người bình thường chắc cũng không muốn nói chuyện với cậu ta nhỉ?

Tuy lúc sau cậu ta đã nương cơ hội để kéo gần mối quan hệ với Cẩn, nhưng tới bây giờ, cậu ta vẫn chưa xin lỗi về những hành vi tổn thương người nọ.

Tuy cậu ta đã hiểu ra sai lầm, nhưng mà bây giờ khi nhắc lại lần nữa, đề tài này cũng rất ngại nói ra, Hạng Hi đứt quãng, qua một lúc lâu mới nói ra hết..

Trong lúc cậu ta đang xin lỗi, Cừu Cẩn giống như cực kỳ ngoài ý muốn, ngơ ngác nhìn cậu ta, ánh mắt vẫn chưa từng dời khỏi mặt cậu ta.

Hạng Hi đã sớm phát hiện, Cừu Cẩn có một đôi mắt rất đẹp, hình dáng mặt mày không thể bắt bẻ, nhưng đây không phải thứ quan trọng nhất, cậu mê người ở chỗ ánh mắt của cậu, vừa thâm thúy vừa mê người, bao gồm rất nhiều thứ cậu ta không có được, làm người khác không nhịn được mà muốn tới gần...

Bị ánh mắt này nhìn chăm chú, tai của Hạng Hi đỏ lên một chút, đến cuối cùng là cả khuôn mặt đều trở nên hồng nhạt, xứng với hai con mắt hồng hồng vừa rồi, giống như vừa bị người khác khi dễ vậy.

Bây giờ Cừu Cẩn cảm thấy cậu ta như thế nào?

Cừu Cẩn sẽ tha thứ cho cậu ta không?

Lòng Hạng Hi dần treo giữa không trung, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên một chút, vì khẩn trương mà theo bản năng liếm môi, giác quan cả người đều trở nên vô cùng mẫn cảm...

Ngay lúc cậu ta không chống đỡ được nữa mà muốn chạy trốn, Cừu Cẩn lại đột nhiên mỉm cười.

"Còn tưởng cậu muốn nói gì, thì ra là chuyện này." Cừu Cẩn không nghĩ tới Hạng Hi còn rối rắm chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cảm thấy người này có chút đáng yêu, giọng nói nhịn không được mà mềm xuống, "Là tôi nên xin lỗi với cậu mới đúng, lúc trước làm nhiều chuyện như vậy, thataj xin lỗi cậu"

Nghe cậu nói vậy, Hạng Hi giống như bị rút cạn sức lực, cả người đều ngã ngồi trên ghế, cậu ta dùng đôi tay bụm mặt lại, lẩm bẩm: "Thật tốt quá, anh không giận tôi..."

"Đều đã qua lâu như vậy rồi, đã sớm không còn tức giận nữa" Cừu Cẩn nhìn lướt qua, đột nhiên nở nụ cười, "Nhưng mà sao lỗ tai lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là do sợ tôi tức giận với cậu à?"

"Lỗ tai ai đỏ chứ!" Hạng Hi tức giận đẩy cậu một cái, xuống tay lại mềm như bông, căn bản không có chút sức lực nào.

Cừu Cẩn đến gần, càng nhìn càng thấy mới lạ: "Cậu cũng quá khoa trương rồi đó?"

Làn da Hạng Hi vốn dĩ đã trắng, bây giờ lỗ tay đỏ ửng lên, hoàn toàn đối lập vói gương mặt nhìn như thần tiên.

Cừu Cẩn kêu một tiếng, người ngày thường cao lãnh ngạo kiều khi thẹn thùng đúng là cực phẩm tương phản, mặt Omega đỏ, thiếu nam thẹn thùng, bao nhiêu người chết trên người của người này, trách không được nguyên chủ lại thích người này nhiều như vậy.

Nhưng lại nói, không biết bây giờ Hạng Hi có thích người nào không nhỉ?

Cừu Cẩn ngồi xuống, chọt chọt cánh tay cậu ta: "Này, bây giờ cậu có thích người nào không?"

Mặt Hạng Hi lại đỏ lên, qua một lúc lâu mới lắc đầu: "Không có."

"Vậy thích loại hình như thế nào?"

"Tôi nói thì anh không được cười tôi..."

"Không cười cậu, cậu nói đi."

Hạng Hi có chút ngại ngùng, đôi mắt lại sáng lấp lánh: "Tôi thích người có kỹ thuật diễn cao, chơi game giỏi."

Nghe được một câu trước, lòng Cừu Cẩn lại treo giữa không trung, nhưng khi một cậu sau được nói ra, cậu lại nhẹ thở ra. Còn tốt lắm, không liên quan tới cậu.

Hạng Hi: "Vừa rồi anh khẩn trương làm gì?"

Cừu Cẩn cười gượng một tiếng: "... Ai khẩn trương cơ?"

"Anh... Anh không cho rằng tôi sẽ thích anh chứ?" Hạng Hi mở to hai mắt, làm ra biểu cảm khuất nhục, "Tôi chỉ có chút ngại ngùng thôi!"

Cừu Cẩn buông tay: "Nhưng tôi chưa nói gì mà."

Hạng Hi lại không tin cậu, cố chấp nói: "Tôi thật sự không có, không tin anh thử xem!"

Cũng không biết là lấy cớ hay lý do gì, lời nói của Hạng Hi vừa dứt, cậu ta đã đột nhiên đi phía trước một bước, đôi tay trực tiếp ôm chặt eo Cừu Cẩn.

Động tác Cừu Cẩn cứng đờ, chần chờ một lát, vẫn không đẩy người ra.

Hạng Hi chôn đầu bên gáy Cừu Cẩn, nhắm mắt lại lập tức nói nhanh: "Anh, anh xem đi! Chúng ta đã ôm nhau rồi, tim của tôi vẫn đập bình thường như vậy, tôi đối với anh cũng chỉ là tình OO thuần khiết thôi!"

Ô ô ô cậu ta ôm rồi!

Eo Cừu Cẩn thật nhỏ, ngạnh bang bang, lại rắn chắc, không phải nói khi đóng phim sẽ gầy đi vài cân sao? Sao lại có cơ bụng chứ!

Hơn nữa mùi hương của cậu cũng thật thơm!

Mùi hoa hồng nhàn nhạn, khí chất cũng không yếu đi, ngược lại có khí chất như một ngọn núi cao dũng cảm.

Cùng là O, tại sao từ đầu tới cuối cậu ta lại mềm như bông, mà Cừu Cẩn lại A như vậy chứ?

Hạng Hi âm thầm cắn răng, cậu ta cũng phải nổ lực trở nên A mới được!

Lưu Vĩ chơi game trong phòng, vừa đánh xong một ván đã muốn đi kiếm nước uống, vừa ra ngoài đã thấy một màn này, lại yên lặng lùi về phòng.

Ừm... Sao sinh hoạt của ông chủ lại có chút hỗn loạn vậy nhỉ.

"Hạng Hi?" Cừu Cẩn đẩy đẩy, phát hiện đẩy không ra, nhíu mày, "Cậu sao vậy?"

"A không có gì," Hạng Hi lập tức buông cậu ra, mặt có chút đỏ, "Chỉ là tin tức tố của anh thật thơm, trong lúc nhất thời không nhịn được..."

Cừu Cẩn: "..."

Cậu cũng không nghĩ tới, chứng tin tức tố dẫn dụ cũng có tác dụng với Omega, thế nên cậu yên lặng móc thuốc cản tin tức tố ra xịt vài cái.

Mùi hương quen thuộc lập tức lan tỏa ra trong không khí, áp xuống mùi hoa hồng thơm ngọt, cuối cùng hoàn toàn bao bọc lấy cậu.

Động tác Hạng Hi cứng đờ, lập tức lùi về phía sau hai bước, có chút cảnh giác hỏi: "Đây là mùi gì?"

Nháy mắt khi mùi hương lan tỏa trong phòng trong, Hạng Hi giống như được trở lại biển một lần nữa, bị đặt trên vách đá có gió mạnh điên cuồng gào thét. Toàn bộ thế giới đều tràn ngập mùi nguy hiểm, cảm giác thân mật vừa rồi đã bị xóa sạch sẽ.

Cừu Cẩn: "Thuốc cản tin tức tố đó."

Hạng Hi: "Sao gu mùi thuốc cản tin tức tố của anh lại nặng vậy?"

Lúc tới gần, lại không thể nhịn được mùi hương tràn đầy tính xâm lược kia nữa, Hạng Hi lại lùi một bước, nhíu mày nói: "Anh là một Omega, mang theo một thân mùi tin tức tố của Alpha làm cái gì?"

"Còn tốt mà" Cừu Cẩn cất chai đi, không để trong lòng, "Mùi hương cũng rất bình thường, cũng không khác mùi nước hoa lúc trước tôi đại diện lắm."

Không khác lắm cái rắm, đây là tin tức tố của Alpha!

Dùng loại thuốc cản tin tức tố này, căn bản là bao bọc mình trong tin tức tố của Alpha, Omega mang theo một thân mùi tin tức tố của Alpha đi nghênh ngang, dù ai nhìn vào cũng thấy người này rất kì lạ.

Đây là do công ty nào sản xuất vậy, quá chó rồi? Đây không phải là đang hại người sao?

Cừu Cẩn nghe xong liền sửng sốt sửng sốt, lắc lắc đầu: "Không nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Sao lại không nghiêm trọng?" Hạng Hi cảm thấy Cừu Cẩn cũng quá quan tâm đến sinh lý cảu mình, nhưng nghĩ đến đối phương thay đổi giới tính giữa chừng, lại không đành lòng tức giận, lập tức phổ cập khoa học, "Đối với tin tức tố cũng rất mẫn cảm, ở nhà máy khi làm thuốc cản tin tức tố đều sẽ tránh những mùi có tính công kích cao, trước mắt thì hầu như trên thị trường đều sẽ không dùng loại mùi hương có tính xâm lược như vậy, đâu giống như loại của anh chứ? Giống như kỳ nhạy cảm của Alpha vậy, hận không thể liếm toàn thân của anh."

"..."

Cừu Cẩn khẽ ho vài tiếng, nói sang chuyện khác: "Cũng không còn sớm, cậu về đi?"

Hạng Hi mới không bị lừa, mình đã rất vất vả mới kéo gần mối quan hệ với Cừu Cẩn, đây đúng là lúc bày ra năng lực làm Omega của cậu ta, lại lập tức truy hỏi: "Thuốc cản tin tức tố là do công ty nào làm? Đây là ỷ người không có kinh nghiệm mà khi dễ đó."

Cừu Cẩn tiếp tục lắc đầu: "Không có không có, thật sự không có."

"Anh đừng sợ," Tinh thần trọng nghĩa của Hạng Hi bùng nổ, vỗ vỗ ngực của mình, "Lúc trước anh cũng đã nói, quyền lợi của Omega thì mình phải tranh thủ, bây giờ anh lại gặp chuyện như thế này, đúng là lúc phải tranh thủ!"

Cừu Cẩn không thể nhịn được nữa, bất đắc dĩ nói: "Đây là thuốc cnr tin tức tố đặc biệt của một người bạn tôi nghiên cứu làm ra, các cậu cảm thấy loại này có chút quá nặng, nhưng tôi thấy dùng rất tốt."

Hạng Hi: "...."

"Người bạn kia của anh đúng là không phải người mà!"

Cừu Cẩn: "?"

Hạng Hi: "Anh ta có phải Alpha không?"

Cừu Cẩn gật đầu.

Hạng Hi: "Đây là mùi tin tức tố của anh ta?"

Cừu Cẩn chần chờ một lát, vẫn gật đầu.

Hạng Hi: "Anh ta có thích anh không?"

Cừu Cẩn lập tức lắc đầu: "Không đâu không đâu, tuyệt đối không có."

Đúng lúc này, điện thoại cậu đặt một bên đột nhiên sáng lên, nhảy ra khung thoại Wechat màu xanh lục quen thuộc.

Quý Thâm Tiêu: "Đã dùng hết thuốc cản tin tức tố chưa? Bên này tôi có thể gửi cho em."

Cả người Hạng Hi đều sững sờ đứng tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta là cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, nhưng mà khi cậu ta nhìn đến biểu cảm cứng đờ của Cừu Cẩn, trong nháy mắt đã hiểu tất cả mọi thứ.

Đệt?

Quý Thâm Tiêu?

Hạng Hi nuốt nước miếng, khó tin: "Hai người chơi mạnh như vậy luôn à?"

Cừu Cẩn: "..."

Hạng Hi giống như nhớ tới cái gì, đôi mắt đều sáng lên: "Tôi đã nói dục vọng chiếm hữu của Quý tổng đã bùng nổ! Nói không chừng khi anh ta tham gia chương trình 《 Ăn Bốn Mùa 》 là đã thích anh rồi!"

"Anh biết không, lúc ấy tôi ở chung với Cảnh Nhạc Duyệt, cậu ta mỗi ngày đều bị anh làm cho tức khóc!"

"Đúng rồi, anh còn nhớ cái bảng xếp hạng kia của anh ta không Tôi đệt, cái bảng đó đúng là 20+ mà!"

"Cái bụng có phải sẽ phình lên không? Sẽ mang thai sao? Có phải bách phát bách trúng không?"

Cừu Cẩn: "..."

Đ*t, mấy người này sao lại lập ra cái bảng xếp hạng không biết xấu hổ như vậy?

Cừu Cẩn ho một chút, nỗ lực duy trì biểu cảm đứng đắn: "Là bạn bè, rất bình thường được không?"

"Khụ, vậy tôi đổi cách nói một chút" Hạng Hi quả nhiên thu liễm lại biểu cảm bát quái, nghiêm túc nói, "Đã lên giường với Quý Thâm Tiêu chưa?"

Cừu Cẩn: "..."

"Chúng ta chỉ là quan hệ giúp đỡ chữa bệnh thuần túy thôi."

Hạng Hi mới không tin đâu, cười nhạo một tiếng: "Bệnh gì mà phải lên giương với Alpha mới có thể chưa được chứ?"

Cừu Cẩn nhắc lại: "Chúng tôi không có lên giường, chỉ đánh dấu tạm thời thôi."

"Được được được, đánh dấu tạm thời thôi," Hạng Hi nói cho có lệ, "Thêm một vài lần nữa rồi đánh dấu luôn."

Cừu Cẩn: "..."

Cậu lại giải thích lần nữa: "Tin tức tố của tôi không quá ổn định, Quý Thâm Tiêu chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố, cho nên chúng tôi vừa vặn có thể đôi bên cùng có lợi."

Biểu cảm của Cừu Cẩn quá nghiêm túc, trong nháy mắt Hạng Hi có chút dao động: "Thật sao?"

Cừu Cẩn: "Cậu có thể tìm Quý Thâm Tiêu để xác nhận."

"Tôi điên hay sao? Tôi tìm anh ta xác nhận làm cái gì?" Hạng Hi sợ tới mức chết khiếp, "Tôi còn muốn gặp ánh mặt trời vào ngày mai."

Cừu Cẩn nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Chuyện này tôi không nói cho người khác, hy vọng cậu có thể giữ bí mật."

Hạng Hi: "Chuyện này anh không cần lo lắng, anh không nói tôi cũng biết. Anh có biết lúc trước có người đụng vào anh ta, đã bị gửi Zimbabwe(*) khai thác ở thị trường nước ngoài rồi không."

(*) Một quốc gia ở châu Phi.

Cừu Cẩn: "..."

Chuyện này cũng quá độc ác rồi.

Hạng Hi vỗ ngực đảm bảo: "Cho nên anh yên tâm đi, chuyện này của hai ngườicacs anh tôi nhất định sẽ để trong bụng không nói ra."

Cừu Cẩn nhẹ thở ra.

"Đương nhiên, nếu anh ngẫu nhiên nói chuyện bên gối cho tôi thì càng tốt."

Cừu Cẩn ném một cái gối qua.

Hạng Hi chụp lấy cái gối, cười hì hì quay đầu lại: "Chúc các anh sớm sinh quý tử nha!"

Cừu Cẩn: "..."

Cậu vẫn nên cút trước đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi