"Cũng không cần vừa về đã chạy tới chỗ em" Cừu Cẩn ngoài miệng oán trách, trong lòng lại nhịn không được vui vẻ, khi lên xe khi còn hỏi Quý Thâm Tiêu, "Đợi lâu như vậy, có mệt không?"
"Không mệt," Người đàn ông hôn xuống khóe miệng cậu, "Nhìn thấy em là không mệt nữa."
"Ừm," Cừu Cẩn vui vẻ, khẽ xoa mái tóc xù xù của Quý Thâm Tiêu, "Về nhà em nấu cơm cho anh."
Bọn họ đặt nguyên liệu trước trên app Ebuy, khi về đến nhà thì nguyên liệu nấu ăn cũng được đưa tới.
Quý Thâm Tiêu đem đồ vào phòng bếp, chủ động nói: "Để anh đi."
Thì ra là muốn tự mình nấu à, trách không được vừa rồi lúc mua đồ lại tích cực như vậy, nhưng Cừu Cẩn đối với trù nghệ của Quý Thâm Tiêu cũng không dám khen tặng. Cậu khoanh tay trước ngực đứng ở cửa phòng bếp, có chút hoài nghi: "Anh làm được không?"
"Ăn đồ của em nấu nhiều rồi, lần này để em thử tay nghề của anh."
"Cũng đúng" Cừu Cẩn xoay người nói, "Vậy em đi tắm trước, nếu xử lý không được thì kêu em."
"Yên tâm."
Cho đến khi vào phòng tắm rồi Cừu Cẩn vẫn còn nói thầm, sao Quý Thâm Tiêu lại đột nhiên muốn nấu cơm? Nhưng ngẫu nhiên có người nấu sẵn cũng không tồi, Cừu Cẩn không hề nghĩ nhiều, cởi quần áo mở vòi sen.
Bọt nước dừng trên thân thể cân xứng của thanh niên, sương mù bốc hơi trong phòng tắm, làm mọi thứ trở nên mông lung không rõ.
Khi Cừu Cẩn ra ngoài, trên bàn đã bày ra vài món, trong phòng bếp tỏa ra từng đợt hương thơm, nhìn qua còn rất giống lúc cậu làm.
"Còn gì sao?" Cừu Cẩn khẽ xoa tóc đi tới, "Có cần giúp đỡ không?"
"Đừng vào, mùi rất đậm." Quý Thâm Tiêu đẩy cậu ra, nói, "Đợi anh mười phút nữa là được rồi."
Vừa lúc lúc này âm thanh nhắc nhở của điện thoại vang lên, trong nhóm Wechat của đoàn phim, đạo diễn gửi thông báo về ngày mai, Cừu Cẩn nhìn sơ qua, cơ bản là quay từ sáng sớm đến chiều muộn, Dịch Tùng Thanh trước sau như một đối xử với người như gia súc.
Sau khi Cừu Cẩn gửi "Đã nhận" thì thu điện thoại lại, xuyên qua cửa kính nhìn Quý Thâm Tiêu đang bận việc trong phòng bếp, không hiểu sao hôm nay cậu thấy anh lại hơi kỳ lạ.
Tuy bọn họ chỉ mới không gặp nhau có nửa tháng, Cừu Cẩn còn tưởng, trước mắt thấy cậu với diễn viên khác diễn cảnh thân thiết xong, Quý Thâm Tiêu sẽ không nhịn được mà trực tiếp làm cậu ngay trên xe.
Nhưng đối phương chỉ dựa vào một câu nói của cậu, mà sau khi về đến nhà lại chủ động nấu cơm.
Giữa cậu với Quý Thâm Tiêu vẫn luôn ở trạng thái ham muốn, đột nhiên tiến triển đến loại trạng thái như đôi vợ chồng già, Cừu Cẩn còn có chút không quen.
"Có thể ăn rồi." Quý Thâm Tiêu bưng món canh cuối cùng ra, đưa nửa chén tới, "Nếm thử xem?"
Trong chén canh có màu sắc trong trẻo, tỏa ra mùi hương. Cừu Cẩn thổi một chút, uống một ngụm nhỏ, ngay sau đó lại uống hết số còn lại.
Cừu Cẩn khẽ cười: "Rất ngon."
Nghe vậy, đôi mày hơi nhíu của Quý Thâm Tiêu giãn ra, lúc này mới nhắc tới chính sự.
"Lần đi công tác này anh tới Thụy Sĩ."
Cừu Cẩn nghĩ là nói chuyện linh tinh về việc đi công tác, hỏi một câu: "Thế nào? Rất lạnh sao?"
"Sắp đến mùa đông," Không biết Quý Thâm Tiêu đang nghĩ tới cái gì, lại nói, "Lần này anh tới một cửa hàng châu báu, đồng hồ của chúng ta là đặt làm ở chỗ đó."
"Vậy à," Cừu Cẩn nghĩ một chút, đột nhiên cười lên, "Có phải khi đó anh đã có ý với em rồi không?"
Môi Quý Thâm Tiêu khẽ nhếch, chậm rãi lắc đầu.
Cừu Cẩn nghiêng đầu, có chút buồn bực: "Chẳng lẽ không phải à?"
Trầm mặc một lát, Quý Thâm Tiêu mới nói: "Là sớm hơn nữa."
Cừu Cẩn ngẩn ra trong chớp mắt, cậu không nghĩ tới vậy mà còn sớm hơn cậu nghĩ.
"Lần này anh tới đó đặt một đôi nhẫn," Quý Thâm Tiêu mở ra một cái hộp bằng vải nhung ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.
"Giáng Sinh vui vẻ."
Cừu Cẩn trộm thử đeo vào ngón áp út, lớn hơn một vòng, đeo ở ngón giữa mới vừa.
Quý Thâm Tiêu hơi cong khóe môi: "Là anh chuẩn bị không chu toàn, phải mang ở ngón áp út mới đúng."
Cừu Cẩn: "..."
"Em chỉ thử một chút thôi!"
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhận được món quà như vậy, toàn bộ buổi chiều Cừu Cẩn đều có chút phấn khích. Buổi tối nằm trên giường mà vẫn hoạt bát như cũ, quay chụp cả ngày thân thể rất mệt mỏi, nhưng mà não lại rất có tinh thần.
Cậu lăn đến giường bên kia, tứ chi ôm lấy Quý Thâm Tiêu.
Người đàn ông khẽ xoa đầu cậu, ôm lại thân thể cậu.
Nhưng thật sự chỉ ôm thôi, không còn bất kỳ động tác nào nữa.
Cừu Cẩn có chút ngoài ý muốn, cậu còn tưởng sẽ xảy ra loại chuyện kia cơ... Hẹn hò ba lần, ăn cơm tặng quà lên giường gì đó, dù sao cho tới bây giờ Quý Thâm Tiêu cũng không phải quân tử gì đó.
Cái đầu xù xù của Cừu Cẩn cọ qua cọ lại trong lòng ngực Quý Thâm Tiêu, ngẩng đầu hỏi: "Không làm à?"
"Không phải ngày mai em còn phải diễn à?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền tới, làm toàn bộ lồng ngực hơi chấn động.
Mặt Cừu Cẩn úp vào ngực Quý Thâm Tiêu, đỏ tai hỏi: "Em không liên quan, anh không muốn à?"
Hầu kết Quý Thâm Tiêu hơi di chuyển, nhưng vẫn rất kiên trì, bàn tay to giương lên ấn tắt đèn.
"Đừng nháo nữa, ngủ đi."
"Thân thể em rất tốt mà, gần đây tập thể hình nên cơ ngực em cũng có rồi nè," Cừu Cẩn sợ đối phương không tin, kéo tay Quý Thâm Tiêu qua đặt lên trên, "Anh sờ thử xem, dù không thấy rõ lắm, nhưng vẫn có tính đàn hồi, người ở đoàn phim đều nói dáng người của em tốt đó."
Gần đây trạng thái thân thể của Cừu Cẩn rất tốt, cậu lớn lên vốn cao gầy, bây giờ trên người lại có một tầng cơ bắp mỏng, nhưng cũng không quá mức, nơi nên có cơ bắp thì có cơ bắp, nơi nên có thịt thì có thịt, là hình thể xen vào giữa Alpha với Omega, đã được rất nhiều người khen qua.
"Anh đã biết điều đó ở đảo Lam Hậu rồi." Quý Thâm Tiêu nhẹ nhéo một chút, da thịt trong lòng bàn tay ấm áp mềm dẻo, có tính chất mềm mại giống như tơ lụa, làm người yêu thích không buông.
Nhưng anh vẫn rất kiềm chế, nhẹ chạm vào một cái đã thu tay lại.
Cừu Cẩn bị gợi lên suy nghĩ, lại không nghĩ Quý Thâm Tiêu vừa nhẹ chạm vào đã chạy mất, vậy không bằng đừng chạm luôn đi!
Mỗi ngày cậu quay cảnh thân thiết, bình thường nhịn vất vả thì thôi đi, không nghĩ tới khi về rồi mà còn ăn không được.
Thế này thì ai mà nhịn được? Cừu Cẩn tự nhiên không làm được, cọ tới cọ lui trong lòng ngực Quý Thâm Tiêu, chọc đến mức Quý Thâm Tiêu đang nhẫn nại xém chút nữa thất bại trong gang tấc.
Quý Thâm Tiêu không nổi cậu nữa, đè lại cái tay không thành thật kia: "Để anh dùng tay vuốt giúp em."
"Mới dùng tay thôi đã muốn đuổi em?" Cừu Cẩn cười nhạo một tiếng, "Anh cũng quá khinh thường em rồi đó..."
Cho đến khi cậu bị tay của Quý Thâm Tiêu làm tới mức mặt đỏ tai hồng, eo mềm chân run, lúc này Cừu Cẩn mới bất giác phát hiện, tay của Quý Thâm Tiêu với tay của cậu vốn là hai giống loài khác nhau.
Ngày hôm sau Quý Thâm Tiêu đưa Cừu Cẩn tới phim trường, chờ đến lúc gần tối anh tan làm mới tới đón Cừu Cẩn, vừa vặn coi được cảnh diễn cuối cùng vào ngày hôm nay của Cừu Cẩn.
Một mình Cừu Cẩn ngồi trên giường, điện thoại để một bên, màn hình còn chưa tắt, giống như mới vừa khóc xong, đáy mắt đều đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại rất hờ hững. Kiên cường với yếu ớt đan xen vào nhau, điều này làm cậu có cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
Trước nay Quý Thâm Tiêu chưa từng thấy Cừu Cẩn như vậy, tuy anh biết đây chỉ là đóng phim, nhưng khi thấy người mình để ý lộ ra vẻ mặt này thì vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Dịch Tùng Thanh hô "Cắt", nhân viên công tác xung quanh lập tức bận rộn, Cừu Cẩn lại vẫn ngồi tại chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi Quý Thâm Tiêu chủ động đi qua, Cừu Cẩn thấy anh, giống như lúc này mới thoát khỏi cảm xúc, ngẩng đầu khẽ cười với anh, có chút tung tăng hỏi: "Sao anh lại tới đây rồi?"
"Không sao, dù sao cũng tiện đường." Quý Thâm Tiêu khẽ xoa khóe mắt phiếm hồng của Cừu Cẩn, anh muốn hôn lên đó, nhưng người xung quanh kẻ đến người đi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trên đường trở về Quý Thâm Tiêu mua một cái bánh kem, có chút ngọt, nhưng Cừu Cẩn ăn rất vui vẻ.
Khi Cừu Cẩn ngủ cũng trở nên rất dính anh, Quý Thâm Tiêu nghĩ anh đi công tác lâu lắm rồi, nên Cừu Cẩn mới biến thành như vậy, mỗi ngày đều ngủ chung với người yêu, Quý Thâm Tiêu cũng khó kìm lòng nổi.
Nhưng ngại lịch làm việc của Cừu Cẩn mỗi ngày đều đầy ắp, Quý Thâm Tiêu không dám làm quá mức, hầu hết thời gian làm Cừu Cẩn thoải mái xong thì thu tay lại.
Có lẽ thật là do quá mệt mỏi, mà mỗi lần Cừu Cẩn được anh vuốt xong liền ngủ.
Cừu Cẩn thoải mái, Quý Thâm Tiêu lại phải nhịn càng ngày càng vất vả. Có hai ngày anh nhịn không được mà chia phòng ngủ, lại không ngờ nửa đêm bị Cừu Cẩn ôm gõ cửa phòng.
"Sao anh lại không muốn ngủ chung với em?"
Thanh niên mặc một chiếc áo thun to rộng mềm mại, xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra nửa cái bả vai, vẻ mặt ủy khuất như vừa bị vứt bỏ.
Quý Thâm Tiêu thở dài: "Tới đây."
Cừu Cẩn lập tức vui vẻ, gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, Quý Thâm Tiêu nói từ này, cậu liền biết sẽ làm loại chuyện đó.
Cừu Cẩn đặt người trong lòng ngực Quý Thâm Tiêu, nhịn không được có chút hào hứng.
Nhưng mà cậu đợi một lúc lâu, lại phát hiện người nọ chỉ ôm cậu, cũng không làm bất kỳ chuyện gì khác.
"Quý Thâm Tiêu?" Cừu Cẩn có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, "Em... Chúng ta không làm sao?"
Quý Thâm Tiêu: "Không phải ngày mai em còn phải làm việc sao?"
"Anh làm nhẹ một chút là được rồi mà" Cừu Cẩn có chút đắc ý nói, "Em cũng không còn là Cừu Cẩn chỉ làm một chút đã mềm chân."
Hầu kết Quý Thâm Tiêu hơi di chuyển: "Có khả năng anh sẽ không làm nhẹ được..."
"Sao?"
"Ngoan, mau ngủ đi." Quý Thâm Tiêu duỗi cánh tay dài ra, cản bả vai Cừu Cẩn lại.
Cừu Cẩn lại không muốn, cánh tay thon dài duỗi xuống, bắt đầu vụng về mà nhiệt tình lấy lòng anh.
Quý Thâm Tiêu hít hà một hơi, não nháy mắt trở nên trống rỗng...
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày bọn họ gần như đều sẽ thân mật, tần suất lại nhiều hơn bao giờ hết, Cừu Cẩn thậm chí còn phải bị bắt nạt quá mới ngủ được.
Cho tới bây giờ Quý Thâm Tiêu cuối cùng cũng phát hiện, Cừu Cẩn đã bị ảnh hưởng khi quay chụp.
Trên người cậu nhiều ra một loại u buồn yếu ớt, cảm giác an toàn không đủ, vậy nên đặc biệt thích làm loại chuyện này, giống như làm như thế cậu mới có cảm giác mình đang thật sự tồn tại vậy.
Mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ lập tức lộ ra ánh mắt ướt sũng, u buồn lại ngây thơ, còn mang theo một tia vui vẻ.
Không một Alpha nào có thể chịu được loại ánh mắt này của Omega, Quý Thâm Tiêu đau lòng không thôi, chờ lúc Cừu Cẩn đang được nghỉ, lấy bình thuốc bổ kia từ trong ngăn tủ ra, thương yêu Cừu Cẩn nguyên một đêm.
Nhưng mà cốt truyện càng xuống càng áp lực, Cừu Cẩn cũng sắp giống như Trâu Tử Mặc, bị mắc kẹt trong hoàn cảnh nào đó.
Cừu Cẩn sớm đã nắm giữ kỹ thuật diễn thuần thục, cậu không thuộc phái thể nghiệm, nhưng mà sau một thời gian dài nghiền ngẫm nội tâm nhân vật, trong một ngày còn có nhiều lúc sẽ có lúc sinh hoạt giống với đối phương, cậu vẫn bất tri bất giác bị ảnh hưởng.
Cậu trở nên dính người hơn, buổi tối đi ngủ còn nhắm thẳng vào lòng ngực Quý Thâm Tiêu mà cọ, ngẫu nhiên còn sẽ mơ thấy ác mộng, không ngừng kêu anh đừng đi. Bừng tỉnh từ trong mơ sẽ dính người hơn nữa...
Loại trạng thái này của Cừu Cẩn vẫn liên tục xảy ra tới lễ tết Nguyên Đán, thời điểm trong kịch bản Trâu Tử Mặc với bạn gái cãi nhau rồi chia tay, loại cảm xúc này bị kéo đến mức cao nhất.
Trước khi quay cảnh này hai ngày, Cừu Cẩn đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hạng Hi.
Hạng Hi: "Thật ngại quá, tôi trượt tuyết nên té gãy chân rồi."
"A?" Cừu Cẩn sửng sốt một lát, lại hỏi, "Không sao chứ? Có nghiêm trọng không?"
"Không sao, nhưng mà phải nghỉ ngơi hai tháng, không thể làm nhân vật khách mời kia được."
"Thân thể quan trọng hơn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng bên đây, đạo diễn sẽ có biện pháp."
Sau khi Dịch Tùng Thanh biết được tin này, bắt đầu tìm người thay thế cho nhân vật của Hạng Hi.
Nhân vật này thật ra cũng không quan trọng như vậy, suất diễn không vượt quá năm phút, lời kịch chỉ có vài câu, chủ yếu là giống như đi mua nước tương.
Nhưng vì hắn xuất hiện trong bộ phim này là khi xung đột tới khúc cao trào, là cảnh quan trọng để thay đổi tâm tình của nhân vật chính, nên xem ra cũng không thể làm qua loa được.
Gầy đây Cừu Cẩn đang chuẩn bị cảnh tranh chấp kia, nên hoàn toàn không chú ý tới Dịch Tùng Thanh thay ai tới.
Cảnh Trâu Tử Mặc với bạn gái cãi nhau rồi chia tay, là đỉnh điểm cảm xúc trong cả bộ phim, toàn bộ lực chú của cậu đều đặt lên trên cảnh này.
Hôm nay chính thức bắt đầu quay, toàn bộ thể xác lẫn linh hồn Cừu Cẩn đều đặt vào trong biểu diễn, thậm chí còn không chú ý Quý Thâm Tiêu xuống xe chung với cậu.
Tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Trên đường tràn ngập bầu không khí năm mới, Trâu Tử Mặc với bạn gái của hắn nắm tay nhau đi trên đường. Trong lời nói của nhà gái ám chỉ muốn kết hôn, bị Trâu Tử Mặc lần lượt đẩy trở về.
Luôn bị ép hỏi mãi, Trâu Tử Mặc buột miệng thốt ra: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với em."
Nhà gái ngẩn người: "Tại sao chứ?"
"Phải nói là tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai."
Trâu Tử Mặc dừng bên đường, nhìn đôi mắt của bạn gái mình, gằn từng chữ: "Tôi và em không có bất cứ lợi ích gì khi kết hôn, quét dọn phòng tôi có thể kêu người giúp việc, lúc ăn cơm tôi có thể gọi cơm hộp, giặt quần áo thì tôi có thể đưa tới tiệm giặt quần áo, ngay cả làm tình tôi cũng có thể tùy tiện tìm được một người nào đó ở trên phố..."
Nhà gái sững sờ ngay tại đó, giống như không thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói này.
Không biết là đang thuyết phục đối phương hay thuyết phục bản thân mình, Trâu Tử Mặc lạnh lùng nói: "Trong thành phố này, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt, tôi vốn không cần giống với đàn ông ở thời đại cũ bị buộc phải kết hôn với phụ nữ để có cuộc sống gia đình."
Vì hắn đang bước vào một giai đoạn mới nên trở nên thấp thỏm lo sợ, theo bản năng sợ tiếp xúc với người khác. Hắn không muốn để lộ ra sự yếu ớt của mình, vậy nên đã dùng ngôn từ sắc bén để bảo vệ bản thân, lạc đề nghìn dặm.
Bốn phía đều trở nên im lặng.
Nữ diễn viên khó tin mở to hai mắt, qua một hai ngày cô mới tìm về giọng nói của mình, ngơ ngác nói: "Anh coi em như vậy à? Anh kết hôn vì để có cuộc sống gia đình?"
Trâu Tử Mặc cũng không biết đáp án là gì, hắn rũ mắt, không hề nhìn cô.
Trong mắt nữ diễn viên nháy mắt trào ra nước mắt, cô giơ tay cho Trâu Tử Mặc một bạt tai, biến mất ở cuối phố.
Toàn bộ hình ảnh, chỉ còn lại bóng lưng chán nản của Trâu Tử Mặc.
"Cắt."
Dịch Tùng Thanh hô dừng, lại nói với nhân viên công tác: "Những người có liên quan vào vị trí đi, chúng ta sẽ quay cảnh tiếp theo ngay lập tức."
Cừu Cẩn chậm rãi thở ra một hơi, một làn sương trắng tản ra trong trong bóng đêm. Nhưng vào lúc này, một hình bóng quen thuộc xuất hiện...
Không phải chứ? Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?
Cừu Cẩn đuổi theo, cho đến khi cậu thấy gương mặt của Quý Thâm Tiêu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, vẫn không thể tin được: "Sao anh lại ở đây?"
Quý Thâm Tiêu sửa lại tây trang, khóe môi cong lên: "Anh đến làm vị khách qua đường vô tội bị em khinh bạc."
Cừu Cẩn xì một tiếng bật cười.
Dịch Tùng Thanh đang chờ chỉ đạo ánh sáng chỉnh thử thiết bị, nghe thấy động tĩnh bên này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Từ lúc quay bộ phim này, đã rất lâu rồi ông không thấy Cừu Cẩn cười như vậy. Dịch Tùng Thanh cúi đầu, lấy điện thoại gõ mấy dòng trong ghi chú.
Cừu Cẩn đứng bên cạnh Quý Thâm Tiêu, ngoài miệng thì oán trách, trong lòng lại rất vui vẻ: "Sao anh lại không nói cho em biết? Sao lại trộm chạy tới đây diễn."
Quý Thâm Tiêu oan uổng: "Tối hôm qua anh đã nói cho em rồi, là em không nghe."
"A? Anh có nói à?" Cừu Cẩn khẽ sờ cái gáy, mỉm cười xin lỗi, "Chắc là em quên mất, em còn thấy kỳ lạ, sao tối hôm qua anh lại hỏi nhiều chuyện trong giới như vậy."
"Anh cũng mới quyết định hôm qua" Quý Thâm Tiêu giải thích, "Dịch đạo nói với anh Hạng Hi mới vừa té gãy chân nên đoàn phim không tìm được người thay, đúng lúc gần đây anh cũng khá rảnh."
Cừu Cẩn khẽ gật đầu: "Thật tốt."
Đúng thật, giống như có một tia sáng chiếu vào thế giới tối tăm vậy.
Quý Thâm Tiêu đột phá từng tầng ngăn cách, đi vào cái thế giới đang giam cầm cậu.
Quý Thâm Tiêu nâng đầu Cừu Cẩn, sau một lúc đối mặt, lúc này mới khẽ xoa cái ót của cậu: "Đừng không vui như vậy, chỉ đóng phim thôi mà."
Tin tức tố của Alpha truyền đến, hơi thở đại dương nhàn nhạt trấn an cậu, Cừu Cẩn không khỏi ngẩn ra một chút, một lúc lâu mới khẽ gật đầu: "Ừm, em biết rồi."
"Không được, Cừu Cẩn cậu cần phải duy trì," Dịch Tùng Thanh chen vào nói một câu, "Cảnh diễn này cảm xúc của cậu phải bùng nổ, cậu cũng không thể vì Quý Thâm Tiêu tới mà trở nên vui vẻ được."
Cừu Cẩn dùng tay ra hiệu ok: "Yên tâm, tôi phân biệt rõ mà."
Nhân viên công tác vào vị trí của mình, quay chụp chính thức bắt đầu.
Hai mắt nhìn nhau, chỉ mới thăm dò hai giây, bọn họ đã biết tính khả thi của mối tình này.
Cừu Cẩn đè Quý Thâm Tiêu lên trên tường, hung ác thô lỗ hôn xuống. Chỉ có qua loại tiếp xúc này, cậu mới có thể nhận thấy vẫn còn người cần mình.
Đây là lần đầu tiên Quý Thâm Tiêu diễn phim, thậm chí còn chưa từng tập luyện bao giờ.
Hên là nhân vật người qua đường này cũng rất đơn giản, chỉ có một câu giới thiệu bối cảnh: Tình huống nhân viên văn phòng mới ra khỏi quán bar, uống đến say đến choáng váng, bị Trâu Tử Mặc đang giận bạn gái cưỡng hôn.
Tương tác thậm chí còn ít hơn, chỉ có nửa trang kịch bản ngắn ngủn.
Quý Thâm Tiêu sẽ không diễn, anh chỉ tưởng tượng mình trở thành nhân vật kia, dựa theo bản năng, làm ra hành động anh sẽ làm với Cừu Cẩn.
Khi Cừu Cẩn mang theo hơi thở nóng rực mạnh mẽ lấp kín môi anh, anh lại đè Cừu Cẩn lên tường, đảo khách thành chủ kiềm hãm đối phương.
Hai người cũng chưa khống chế được, nụ hôn trở thành dây dưa không dứt.
Dịch Tùng Thanh: "..."
Quả nhiên là làm chuyện xấu mà.
Thật ra ông cũng không thích chọn diễn viên là cặp đôi hay vợ chồng gì đó, nếu không tình huống lau súng cướp cò sẽ nhiều hơn.
Nhưng ông cũng không kêu dừng, tư liệu sống tốt như vậy, dù ông không cần, nhưng ông tuyệt đối sẽ không kêu dừng. Hơn nữa gần đây Cừu Cẩn quá mức sa sút, nên xem như cho cậu nếm một chút vị ngọt.
Nhìn hai người dây dưa trong con hẻm tối tăm, Khả Khả hơi nuốt nước miếng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cừu Cẩn thật sự càng hôn càng có cảm giác.
Hơn nữa không biết có phải là do đang đóng phim không, mà trên người cậu nhiều thêm một loại cảm giác được tình yêu bồi bổ. Môi đỏ tươi, ánh mắt lại rất lạnh, giống như đồ sứ tinh xảo giữa trời đông tuyết phủ, lạnh nhạt lại yếu ớt.
Cừu Cẩn còn chậm trễ hơn so với dự định mười giây, lúc này mới đẩy Quý Thâm Tiêu ra.
Dịch Tùng Thanh còn chưa kịp mở miệng, cậu đã biết cảnh này không qua được, nói: "Xin lỗi, là do tôi, lại một lần nữa đi."
Thử, thô lỗ hôn môi, tràn ngập lực lượng cảm dây dưa.
Cừu Cẩn bị Quý Thâm Tiêu cao to đè trên tường, một chuỗi nụ hôn hạ xuống gáy, Cừu Cẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực, ánh mắt lại tĩnh lặng như nước.
Khi bàn tay Quý Thâm Tiêu kéo vạt áo sơ mi của cậu ra, Cừu Cẩn mới đẩy đối phương ra.
Tới tận đây, Trâu Tử Mặc không coi tình dùng như thứ để trốn tránh việc tiếp xúc thân mật nauwx.
Cảnh diễn tiếp theo là một cảnh dài, vẫn luôn quay từ lúc Trâu Tử Mặc rời khỏi con hẻm tối đến khi hắn trở lại chung cư, để có tính chân thật, toàn bộ đều thu âm ngay tại chỗ.
Một mình Trâu Tử Mặc đi trên đường, đi ngang qua một cặp đôi đang nắm tay nhau, bước đi lại nhanh hơn một chút, trong khu phố chỉ có một ánh đèn, nhưng cũng không liên quan đến hắn.
Cửa chung cư "Cạch" một tiếng mở ra, ngoài phòng đầy nói hoan hô nói cười, trong phòng lại rất yên tĩnh, sắc điệu một bên ấm một bên lạnh, Trâu Tử Mặc ngồi ở chỗ giao giới giữa sáng và tối.
Hắn mở điện thoại ra, trên mạng vẫn náo nhiệt như cũ, lại ngăn cách hắn ở bên ngoài màn hình.
Trâu Tử Mặc ném điện thoại qua một bên, ngã thân thể lên trên giường lớn.
Hàng xóm lầu trên đang mở tiệc, tiếng nói cười cách một tầng lầu mỏng manh truyền vào tai hắn. Trâu Tử Mặc đột nhiên hung hăng đấm xuống nệm, giống như điên mà ném mọi thứ có thể ném được.
Đây là cảnh đen tối thứ hai trong kết cục.
Hắn cuối cùng cũng được như ý nguyện, làm công việc, tình cảm, đời sống đều trở nên cho hỏng bét.
*
Khi Quý Thâm Tiêu thoa thuốc cho cậu, Cừu Cẩn nhịn không được kêu lên một tiếng.
Vừa nãy khi đập đồ, không cẩn thận để lại một vết thương nhỏ trên trán. Cừu Cẩn hơi nhíu mày, giọng nói vô cùng đáng thương: "Đau."
Mùi hoa hồng nhàn nhạt nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng, đây là mùi tin tức tố của Cừu Cẩn. Người ở phim trường đều ngửi thấy mùi này, cười nói một câu thơm quá, nhưng cuối cùng cũng không có ai trở nên mất khống chế.
Quý Thâm Tiêu: "Chứng dẫn dụ tin tức tố của em có tái phát không?"
"Hình như là không" Cừu Cẩn lúc này mới phản ứng lại đây, "Cố Du nói sau khi làm loại chuyện đó sẽ tốt hơn, bây giờ cũng chỉ mới hơn nửa năm nhỉ."
"Chờ sau khi em quay xong rồi tới bệnh viện kiểm tra."
Quý Thâm Tiêu mở một miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên trán Cừu Cẩn. Ngón tay thon dài của người đàn ông làm ra động tác ưu nhã, ngay cả dán băng dán cũng đẹp như vậy.
Cừu Cẩn nhịn không được hỏi một câu: "Anh quay với em như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng bên ngoài của anh chứ?"
"Ảnh hưởng cái gì?" Quý Thâm Tiêu không hề để ý, lại sửa tóc cho cậu, "Công ty hợp tác với anh chứ đâu phải con người của anh."
Lúc này Cừu Cẩn mới yên tâm, có lẽ là do Quý Thâm Tiêu đứng ở vị trí này, anh đã không để bụng tới việc người bên ngoài nhìn anh như thế nào nữa.
"Được rồi." Quý Thâm Tiêu giao hòm thuốc cho trợ lý, lại nói, "Thật ra là Dịch đạo đề nghị anh tới."
"Đạo diễn?" Cừu Cẩn có chút ngoài ý muốn nhìn Dịch Tùng Thanh một cái, "Sao lại nghĩ tới Quý Thâm Tiêu?"
"Thấy trạng thái của cậu không được tốt lắm, cho cậu thay đổi tâm tình," Dịch Tùng Thanh cười ha hả, "Dù sao bọn tôi cũng chú ý tới việc duy trì sự phát triển của cậu thôi."
Cừu Cẩn: "..."
"Ông chắc chắn là không phải vì phòng bán vé à?"
Khi chuyện Quý Thâm Tiêu lần đầu tiên tham diễn một bộ phim xuất hiện, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người xem vào coi.
Dịch Tùng Thanh với vẻ mặt bị tổn thương nói: "Sao có thể chứ, ở trong lòng cậu tôi là loại người như vậy à?"
"Không thì ông là loại người như thế nào?" Cừu Cẩn hừ một tiếng, "Sau khi biết marketing của 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》, Dịch đạo cũng học hư."
"Cậu oan uổng cho tôi quá," Dịch Tùng Thanh buông tay, "Tuy theo người khách thấy là tôi mượn Quý tổng, nhưng bộ phim này được quay chủ yếu là để lấy thưởng, phòng bán vé đều là thứ phụ thôi. Nếu Quý tổng không đáng tin cậy, tôi còn dám để cho cậu ta lên à?"
Cừu Cẩn nghiêng đầu nhìn ông, giống như đang tìm chứng cứ, một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, lộ ra một nụ cười với Dịch Tùng Thanh: "Dù sao vẫn cảm ơn ông."
Dịch Tùng Thanh: "Đương nhiên rồi."
Thật ra Cừu Cẩn cũng hiểu, cảm xúc của cậu sa sút đúng là rất thích hợp với bộ phim này, Dịch Tùng Thanh có thể không nhắc nhở cậu, cho đến khi cậu quay xong bộ phim này.
Nhưng Dịch Tùng Thanh lại không làm vậy, ông đã không dùng trạng thái tinh thần của diễn viên để gọi là nghệ thuật, Cừu Cẩn từ trong thâm tâm nói: "Ông đúng là một người đạo diễn tốt."
Dịch Tùng Thanh được tặng thẻ người tốt: "..."
Coi như đây là khích lệ đi.
Cừu Cẩn trở lại phòng hóa trang để tẩy trang, Dịch Tùng Thanh liếc mắt nhìn Quý Thâm Tiêu một cái, còn nói thêm: "Cảm xúc của cậu ta chắc sẽ khá sa sút, khi cậu về nhà phải tận lực chiếu cố cậu ta một chút."
Quý Thâm Tiêu gật đầu: "Tôi hiểu."
Dịch Tùng Thanh trầm mặc một lát, lúc này mới nói: "Thật ra nhân vật Trâu Tử Mặc này có hơi bị trầm cảm, bọn tôi không viết ra, nhưng trong lúc Cừu Cẩn nhập vai nhân vật, chắc cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút. Có lẽ chính cậu ta cũng không biết."
Quý Thâm Tiêu cau mày.
"Tôi rất đau lòng đứa nhỏ này, nhưng mà những người khác diễn làm tôi không yên tâm," Dịch Tùng Thanh thở dài, "Nếu cậu có thời gian, sau khi quay xong thì dẫn cậu ta đi thả lỏng một chút đi."
Quý Thâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Cừu Cẩn đang ngồi trên băng ghế nhỏ, giống như quá mệt mỏi, đôi mắt cũng thất thần, vẻ mặt hơi ngốc. Nhưng mà một khi chú ý tới tầm mắt của anh, lại lập tức tỉnh táo lại, mắt sáng rực lên, còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Quý Thâm Tiêu đưa ly trà sữa cho Cừu Cẩn, lại xoa cái ót của cậu: "Không cần miễng cưỡng như vậy, không muốn cười thì đừng cười."
Cừu Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt như có ánh đèn, trở nên sáng lấp lánh: "Em vừa thấy anh là sẽ vui vẻ,sao có thể nói là miễn cưỡng chứ."
Quý Thâm Tiêu ngẩn ra một chút, một lúc lâu mới cong khóe môi: "Sau khi bộ phim này quay xong, chúng ta đi du lịch đi, em có muốn đi đâu không?"
"A? Tạm thời không có, để em nghĩ lại, nghĩ ra rồi lại nói cho anh..."
Dự báo thời tiết nói nhiệt độ đêm nay sẽ thấp xuống, khi Cừu Cẩn ra ngoài liền nghênh đón một đợt gió lạnh, không khỏi co rúm lại một chút. Ngay sau đó, cậu đột nhiên phát hiện trên cổ trở nên ấm áp, Quý Thâm Tiêu gỡ khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ cậu.
Cừu Cẩn khẽ cười, với tay vào trong túi áo khoác của Quý Thâm Tiêu, hai người cầm tay nhau đi tới bãi đổ xe.