ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



Đang lúc Y Thừa Trạch chột dạ không biết giải thích làm sao, Bùi Chiêu Chu đột nhiên đứng lên, ánh mắt hơi bối rối khách khí hỏi: "Xin chào, xin hỏi cậu có biết tôi không?"
Y Thừa Trạch đương nhiên biết Bùi Chiêu Chu, nhưng Bùi Chiêu Chu không quen biết gã, hơn nữa trước khi anh hôn mê cũng là một nhân vật lớn, làm sao gặp phải một đào phạm mở phòng khám rởm kiếm sống như gã.

Nhưng rõ ràng Bùi Chiêu Chu rất nghiêm túc hoang mang hỏi, trong mắt anh có chút tự trách, như thể cảm thấy có lỗi vì không quen biết Y Thừa Trạch.

Trong lòng Y Thừa Trạch đột nhiên có loại phỏng đoán máu chó, thận trọng hỏi thử: "Anh còn nhớ được tên mình không?"
Bùi Chiêu Chu cau mày, nói ra tên của mình.

Y Thừa Trạch ngừng lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà không đúng, vậy có nghĩa là phải nói cho anh chuyện Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà ra đi!
Mặc dù Tiểu Hoàng Đậu có không ít năng lực, nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy, ai biết sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.

Y Thừa Trạch bày tỏ bình thường ở với Tiểu Hoàng Đậu có hơi lòng dạ hiểm độc nhưng ở chung lâu như vậy, gã vẫn có ít nhiều tình cảm.

Y Thừa Trạch tính toán thành thành thật thật nói ra chuyện Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà ra đi, nhưng ngoài dự kiến của gã là Bùi Chiêu Chu có hơi sai sai.

Y Thừa Trạch chột dạ áy náy nói: "Cái đó, thật xin lỗi, nhóc con nhà anh bỏ nhà đi, tôi thật sự chuẩn bị đi tìm con bé, không ngờ là anh đã tỉnh."
Bùi Chiêu Chu vừa tỉnh nhìn Y Thừa Trạch bẹp miệng nói chuyện, khi nhắc tới con nhỏ nhà mình, trong lòng có hơi khó hiểu, anh có con từ khi nào.

Bùi Chiêu Chu theo bản năng suy nghĩ sâu xa, nhưng dường như di chứng do vụ nổ gây ra khiến cơ chế bảo vệ não bị kích hoạt, ký ức như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, anh có thể mơ hồ nhìn đợc một số hình ảnh, nhưng không nhìn rõ được bộ dạng của những người đó.

Cho nên khi Bùi Chiêu Chu vừa tỉnh dậy, anh không quen biết Y Thừa Trạch nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

"Tôi có con à?" Khi Bùi Chiêu Chu hỏi, trong đầu anh chợt hiện lên vài hình ảnh, anh ở bệnh viện cầm giấy khám thai, sau lại vuốt ve phần bụng hơi gồ lên, giống đang nói chuyện với em bé bên trong, bên cạnh còn có người đàn ông…
Một người đàn ông, dường như rất quan trọng với anh.

Bùi Chiêu Chu che lại trái tim đập rộn của mình, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua bối rối.

Anh nhớ không rõ bộ dáng người đàn ông kia, chỉ mới hắn tựa hồ có đôi mắt xanh biển đặc biệt trong trẻo.

Bùi Chiêu Chu nhăn mày lại, cố gắng nhớ lại dáng vẻ người đàn ông kia, lại trống rỗng, như thể gương mặt kia trong trí nhớ của anh là một tờ giấy trắng, trong lòng dần dần lo âu thất bại.

Y Thừa Trạch kinh ngạc nói: "Tất nhiên là anh có, vẫn là tôi phẫu thuật cho anh, không ngờ ngay cả một Alpha cũng có thể mang thai."
Bùi Chiêu Chu hơi chút hiểu ý Y Thừa Trạch, đứa bé anh mang thai đã được sinh, hơn nữa bây giờ còn rời nhà đi ra ngoài.

Y Thừa Trạch phát hiện Bùi Chiêu Chu có gì không ổn, hỏi: "Anh không nhớ rằng mình từng mang thai sao?"
Bùi Chiêu Chu khẽ nhíu mày, nói: "Tôi nhớ chuyện mang thai, nhưng ký ức có chút lệch lạc, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra nhưng lại không nhớ rõ dáng vẻ đối tượng trong đó."
Y Thừa Trạch cảm thấy không ổn, nghi ngờ Bùi Chiêu Chu đã tỉnh, đầu óc lại bị chấn thương nặng, bị di chứng rối loạn trí nhớ.

Dùng thiết bị kiểm tra CT não Bùi Chiêu Chu, phát hiện hầu hết các hồi hải mã lưu trữ ký ức trong não đều rơi vào trạng thái ngủ, nhưng khả năng hồi phục của Bùi Chiêu Chu rất tốt.

Này cùng lắm là chứng mất trí nhớ ngắn hạn, chờ đến khi hồi hải mã trong não anh hoàn toàn hồi phục lại, ký ức sẽ được khôi phục.

* Hồi hải mã là một phần của hệ viền (hệ limbic), có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ (memory consolidation) từ trí nhớ ngắn hạn đến trí nhớ dài hạn và trí nhớ không gian cho phép điều hướng.


Mà vấn đề lớn nhất bây giờ là vẫn không tìm thấy Tiểu Hoàng Đậu!!!
Vẻ mặt Y Thừa Trạch cay đắng, đem thư Tiểu Hoàng Đậu bỏ nhà đi tự tay viết cho Bùi Chiêu Chu, giọng hơi hạ xuống nói: "Đây là thư con nhà anh để lại, con bé nói muốn đến Đế Đô tìm bố khác, tôi đến nhà ga công cộng tinh tế tìm, còn hỏi qua nhân viên công tác cũng chưa phát hiện một cô bé ba tuổi nào đi bắt xe, giờ không biết con bé trốn đi đâu rồi."
Bùi Chiêu Chu cầm lấy lá thư, nhìn mặt chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó, như có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ không cầm được bút đang rất nghiêm túc viết thư.

Từ mặt chữ có thể cảm nhận được Tiểu Hoàng Đậu con của anh vô cùng lo lắng khi anh mãi vẫn chưa tỉnh, lấy hết can đảm đi tìm một người bố khác để cứu tỉnh anh.

Bùi Chiêu Chu cảm thấy một mối liên hệ máu thịt ấm áp, trong lòng dâng lên lo lắng của một người cha khi con nhỏ bỏ nhà đi.

"Có ảnh chụp của Tiểu Hoàng Đậu không?" Bùi Chiêu Chu nhấp chặt môi lại, hỏi ngay Y Thừa Trạch.

Y Thừa Trạch lấy ảnh Tiểu Hoàng Đậu cho Bùi Chiêu Chu xem, nói thật, phần lớn toàn là ảnh lịch sử đen gã cố ý chụp, ảnh Tiểu Hoàng Đậu xấu mặt, ảnh té ngã, ảnh chụp răng cửa bị rớt xấu…
Ảnh đứng đắn thì một tấm không có, tất cả đều là ảnh dìm Y Thừa Trạch chụp được để trêu chọc Tiểu Hoàng Đậu, thấy Bùi Chiêu Chu nghiêm túc nhìn nó như vậy, Y Thừa Trạch càng thêm có lỗi.

Nhưng Bùi Chiêu Chu nhìn bé con trong bức ảnh, rất nhiều lúc đều dừng khi trừng mắt, tức giận với người chụp ảnh.

Đôi mắt xanh biển nhạt to nhìn qua sạch sẽ trong sáng, tức giận căng phồng má như mặt bánh bao phấn nộn mềm mềm, ngũ quan tinh xảo đáng yêu làm lòng người ta mềm nhũn, là cô bé ba tuổi rất có sức sống.

Bùi Chiêu Chu bỗng cảm thấy đau lòng tiếc nuối, không có làm bạn với con vượt qua đoạn thời gian này, mà giờ đây đứa bé vì lo cho anh mà rời nhà đi.

Y Thừa Trạch cho rằng Bùi Chiêu Chu xem mấy bức ảnh một chút sẽ định ra ngoài tìm Tiểu Hoàng Đậu với gã.

Không ngờ sau khi Bùi Chiêu Chu xem xong ảnh chụp, liền kết nối với thiết bị mạng nhà gã, ngón tay nhanh chóng gõ một đoạn mã, màn hình mạng liên tiếp xuất hiện một loạt số liệu xanh lam nhấp nháy.

"Đinh! Bạn đã thành công truy cập vào hệ thống giám sát an ninh của hành tinh XX."
Bùi Chiêu Chu lạnh mặt nhìn, chuyển ảnh của Tiểu Hoàng Đậu đến hệ thống đối xứng khuôn mặt của hệ thống giám sát an ninh để thực hiện đối chiếu khuôn mặt trên dữ liệu video giám sát.

Y Thừa Trạch bên cạnh xem đến nghẹn họng nhìn trân trối, hành tinh XX là hành tinh hiện tại bọn họ đang sinh sống.

Thứ cho trai y không hiểu lợi hại của trai khoa kỹ, làm sao chỉ mới một loạt thao tác mãnh liệt đã có thể xâm nhập hệ thống theo dõi an ninh của chính phủ?!!
"Bùi Chiêu Chu, anh có chắc mình bị mất trí nhớ không?" Y Thừa Trạch trừng lớn mắt kinh ngạc hỏi.

"Chỉ là ký ức của tôi không rõ ràng, nhưng kỹ năng tôi tích lũy được băng kinh nghiệm học tập không hề suy giảm, hệ thống theo dõi an ninh hành tinh XX vẫn là chương trình lạc hậu, bẻ khóa tương đối đơn giản."
Bùi Chiêu Chu bình tĩnh vững vàng nói, tựa như chuyện này không có gì đáng nói, rốt cuộc thì trí não Ngân Hồ chính anh tự mình nghiên cứu phát minh đã đạt tới đỉnh cao trình độ trí tuệ nhân tạo, độ khó hoàn toàn không thể so sánh bới hệ thống giám sát an ninh lạc hậu của hành tinh này.

Làm Y Thừa Trạch cảm khái đại lão không hổ là đại lão.

* Đại lão: ý giống đại ca, sau khi du nhập tiếng phổ thông cũng là từ để chỉ người có quyền ở một khía cạnh nào đó, giống như là người lớn tuổi, cấp cao, người nói chuyện được việc.

Nó cũng được dùng trong sinh hoạt để bày tỏ sự ngưỡng mộ hoặc tôn trọng đến người mạnh hơn.

Rất nhanh, hệ thống giám sát an ninh đã đưa ra đoạn video quay một cô bé, người trên đó đúng là Tiểu Hoàng Đậu đã bỏ nhà đi, lang thang ở gần nhà ga tinh tế, sau đó dường như nhận ra gì đó, dừng bước chân.

Là một Beta nam tình cờ đậu xe bay trước mặt Tiểu Hoàng Đậu, sau đó không biết hai người bàn luận cái gì, Beta nam kia khom lưng mở cửa xe cho Tiểu Hoàng Đậu, bộ dạng rất chi là nghe lời, sau chính là hình ảnh chiếc xe bay này bay xa hành tinh.


Thì ra lý do Y Thừa Trạch không thể tìm thấy Tiểu Hoàng Đậu ở nhà ga công cộng, là tại con bé căn bản không đi bằng nhà ga mà dùng xe riêng của người khác đi.

Bùi Chiêu Chu nghi ngờ nhíu mày hỏi: "Tiểu Hoàng Đậu biết Beta nam này sao? Vì sao người này lại chịu cho con bé lên xe đi, trông còn rất thuận theo."
Y Thừa Trạch khô khan cười vài tiếng, nói: "Cái đó, có thể là con anh có hơi đặc biệt…"
Từ trong miệng Y Thừa Trạch, Bùi Chiêu Chu cuối cùng cũng hiểu con mình đặc biệt cỡ nào, không chỉ có thể khống chế tư tưởng người khác, thông qua tinh thần ra lệnh Beta nam kia lái xe bay đến đưa nó đi khỏi hành tinh mà còn có khả năng đọc tâm đặc thù hạng nhất.

Đoán chừng Tiểu Hoàng Đậu thông qua đọc tâm tìm được một mục tiêu thích hợp, chờ Beta nam tại chỗ, lại dùng tinh thần ra lệnh anh ta lái xe rời đi.

Bùi Chiêu Chu biết anh chắc chắn không có năng lực như vậy, vậy thì Tiểu Hoàng Đậu có thể được thừa hưởng năng lực của người cha khác của mình.

Anh lại nghĩ tới người đàn ông có đôi mắt xanh biển trong trí nhớ, đến tột cùng thì hắn là ai? Đã đi nơi nào?
Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu truy tra ra vị trí xe bay của Beta nam kia, lại phát hiện mất dấu Tiểu Hoàng Đậu, tựa như đã bắt một phương tiện giao thông khác đi đến Đế Đô trước.

Để mau chóng tìm về Tiểu Hoàng Đậu, Bùi Chiêu Chu và Y Thừa Trạch tính toán lên phi thuyền nhanh nhất đi chủ tinh Đế Đô.

Bởi vì thông tin xác thực danh tính của Bùi Chiêu Chu ở trạng thái đã chêt Y Thừa Trạch cũng cho anh một thân phận giả, ngụy trang thành một Alpha bình thường.

- ------------------------------------
Hai ngày sau.

Tiểu Hoàng Đậu thành công tới chủ tinh Đế Đô, cầm bức ảnh Tư Hoài Tây ngày đầu gia nhập giới giải trí, tính toán tìm ông bố đã không thấy bóng dáng ở Đế Đô ba năm trước.

Nhưng biển người mênh mang biết tìm đi đâu.

Đang lúc Tiểu Hoàng Đậu cảm thấy chán nản, cô bé vô tình đọc tâm được một tin tức.

【Quốc vương bệ hạ sắp đến cô nhi viện, nghe bảo muốn tìm một bạn nhỏ tham gia chương trình tạp kỹ gia đình, quốc vương bệ hạ là bố chăm sóc bạn nhỏ kia, đến lúc đó toàn bộ người Đế Quốc Lam Chu đều sẽ chú ý đến.】
Mắt Tiểu Hoàng Đậu tức khắc sáng ngời, nếu bé không thể kiếm bố từ biển người mênh mang, vậy có thể lên truyền hình tạp kỹ, để bố trong biển người chú ý đến mình!
Quốc vương bệ hạ là người tốt, khẳng định sẽ giúp bé tìm bố!
Tiểu Hoàng Đậu nhanh chóng nghe được vị trí cô nhi viện Đế Quốc Lam Chu.

Bởi vì hôm nay quốc vương bệ hạ đến xem bọn trẻ, các giáo viên bảo mẫu của cô nhi viện đều trau chuốt bọn trẻ sạch sẽ gọn gàng.

Tiểu Hoàng Đậu nhân cơ hội lẫn vào trong đám bạn nho tinh thần phấn chấn mà ưỡn ngực, da mặt dày nhào tới phía trước, chờ quốc vương bệ hạ tới chọn bé.

Thỉnh thoảng khi có giáo viên bảo mẫu đột nhiên nảy ra suy nghĩ đứa trẻ này có vẻ lạ đã lập tức bị Tiểu Hoàng Đậu đục nước béo cò qua đi.

Nhanh thôi, quốc vương bệ hạ đã tới nơi.

Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, mặt nạ đen trên mặt lập tức dọa khóc không ít em nhỏ

"Oa oa oa —— Cô ơi, con muốn quay về."
"Thật đáng sợ, quốc vương bệ hạ mau tới cứu chúng con, có quái vật!"
"Hu hu hu ——"
Giáo viên bảo mẫu nhất thời luống cuống tay chân đi dỗ mấy bạn nhỏ khóc thút thít
Ngày thường xác giáo viên sẽ kể sự tích anh hùng của quốc vương bệ hạ, địa vị của quốc vương bệ hạ trong lòng lũ trẻ cao vô cùng.

Nhưng vì không ai biết được tướng mạo thật sự của quốc vương bệ hạ, tất cả ảnh của quốc vương bệ hạ đều đeo mặt nạ đen, các giáo viên không dám cho bọn trẻ nhìn.

Đối với những đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với quốc vương bệ hạ mà nói, cái người lớn đeo mặt nạ đen này nhìn thật đáng sợ.

Tư Hoài Tây vốn định nện bước về phía trước đột nhiên cứng đờ, sắc mặt dưới mặt nạ đen cũng tối đen, hạ giọng nói: "Xem ra tôi vẫn không thích hợp với công việc này."
Y Lâm vốn đang xem náo nhiệt bỗng nhiên luống cuống, cô rất vất vả mới đem Tư Hoài Tây đến đây, sao có thể cứ thế để hắn rời đi.

"Đừng mà, quốc vương bệ hạ, chỉ có một vài đứa khóc thôi, còn rất nhiều bé con dũng cảm đang nhìn anh mà." Y Lâm vội vàng khuyên nhủ.

Tư Hoài Tây nhìn thoáng qua đám trẻ hình như đều khóc, có bạn nhỏ cậy mạnh không cầm được nước mắt càng là đáng thương.

Ngoại trừ một đứa.

Tư Hoài Tây chú ý đến một bé gái, mắt xanh biển nhạt thuần thúy lấp lánh ánh sao, nhìn hắn như thể đang nhìn cái bánh bao thịt.

Nhưng không hiểu sao Tư Hoài Tây không khó chịu, còn cảm thấy bé gái này rất đáng yêu, một loại cảm giác thân thiết không giải thích được nảy lên trong lòng.

Nhìn mấy bạn nhỏ xung quanh đang khóc, Tiểu Hoàng Đậu nhanh chóng bắt lấy cơ hội, cẳng chân hoạt động hết công suất chạy trốn.

Dùng tốc độ nhanh như chớp ôm lấy đùi Tư Hoài Tây, Tiểu Hoàng Đậu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo đặc biệt xinh đẹp, da mặt dày hô lớn: "Quốc vương ba ba, con bắt được ngài rồi ——"
Giọng nói kia phá lệ vang dội hoạt bát.

Lại nói khi Tiểu Hoàng Đậu ôm Tư Hoài Tây, không hiểu sao bé nhớ đến bố ruột.

Lúc bé con còn ở trong bụng ba Bùi, bố khác còn cho bé tinh thần lực, nhưng thời gian trôi qua lâu lắm, hơn nữa khi đó bé có chút xíu, không nhớ rõ nữa.

Nhưng lúc này hơi thở của quốc vương bệ hạ làm bé cảm thấy rất thân thiết quen thuộc, gióng như bố khác của bé vậy.

Đương lúc Tiểu Hoàng Đậu còn tự hỏi trong lòng, cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, được Tư Hoài Tây ôm vào lòng.

Tiểu Hoàng Đậu ngạc nhiên mở to mắt, Tư Hoài Tây ngoài ý muốn phát hiện nhóc con này có hơi trầm, xem là đứa thành thực, dưới lớp mặt nạ gợi lên ý cười nhạt.

"Tiểu Hoàng Đậu, con muốn tham gia trò chơi tạp kỹ không với ta?"
"Muốn ——" Tiểu Hoàng Đậu lập tức hào hứng trả lời.

Nhưng Tiểu Hoàng Đậu thông minh lập tức nhận ra không đúng, bé chưa nói ra tên của mình làm sao quốc vương bệ hạ biết tên bé, chẳng lẽ…
Đôi mắt Tư Hoài Tây dưới lớp mặt nạ hiện lên ý cười, sau đó nói: "Vậy kêu phụ huynh nhóc đến phê chuẩn, bạn nhỏ một mình trốn nhà đi không phải là chuyện tốt."
Tiểu Hoàng Đậu: "!!!"
Quả nhiên quốc vương bệ hạ nhận ra giọng bé, lúc trước bé không nên gọi đến đường dây nóng quốc vương!!!
Hai người Bùi Chiêu Chu Y Thừa Trạch vừa mới đến Đế Đô lập tức nhận được tin báo bất ngờ.

Bởi vì khi trước Bùi Chiêu Chu không tỉnh cho nên số liên lạc của phụ huynh Tiểu Hoàng Đậu là của Y Thừa Trạch.

Y Thừa Trạch nhận được thông tin, phát hiện là trong cung gọi đến, chưa chờ gã kịp phản ứng đã nhận tin Tiểu Hoàng Đậu ở cùng với quốc vương bệ hạ, còn hỏi gã có thể cho Tiểu Hoàng Đậu và quốc vương bệ hạ tham gia chương trình tạp kỹ gia đình hay không.


"???"
Y Thừa Trạch đầu đầy chấm hỏi, nhóc con này thật biết lăn lộn, không chỉ bỏ nhà đi bụi, còn chạy tới hoàng cung của quốc vương bệ hạ, thật cmn bái phục!
Bùi Chiêu Chu cũng nghe được cuộc đối thoại này, vội vàng chạy đến hoàng cung.

Hoàng cung.

Tiểu Hoàng Đậu biết mình đã bị lộ, cố gắng dùng mọi cách thoát khỏi lòng bàn tay của quốc vương bệ hạ, nhưng không nghĩ tới quốc vương bệ hạ còn là kẻ xấu xa hơn hắc y Y Thừa Trạch!
Nhưng cho dù Tiểu Hoàng Đậu có dùng biện pháp gì cũng trốn không thoát!
kỹ năng đọc tâm của bé không dùng được trên người Tư Hoài Tây, cũng không có cách để Tư Hoài Tây nghe lời thả bé đi, cuối cùng sống không còn gì luyến tiếc bị Tư Hoài Tây bắt được.

Tư Hoài Tây còn cười chọc cái trán Tiểu Hoàng Đậu.

Kế hoạch tan tành, sắp sửa bị tên hắc y kia bắt về nhà, Tiểu Hoàng Đậu buồn bực phồng má bánh bao, sinh hờn dỗi không chịu để ý đến Tư Hoài Tây.

Trong cảm nhận của bé, quốc vương bệ hạ xuất sắc vượt qua hắc y trở thành tên xấu xa nhất!
Tư Hoài Tây sai người hầu trong cung cầm một mâm điểm tâm cho Tiểu Hoàng Đậu, muốn cho cái bao keo kiệt này bớt giận, hỏi: "Con học nhiều năng lực như vậy ở đâu?"
Tiểu Hoàng Đậu kiên quyết không chịu ăn đồ kẻ xấu đưa nhưng vẫn trả lời câu hỏi: "Trời sinh ạ."
Tư Hoài Tây lại không nghĩ vậy, người thức tỉnh tinh thần lực khi còn nhỏ như vậy tuy ít nhưng cũng không phải không có.

Nhưng tinh thần lực bậc cao của Tiểu Hoàng Đậu cần có người chỉ dẫn, hắn dự định đợi phụ huynh của Tiểu Hoàng Đậu tới sẽ thương lượng một chút để Tiểu Hoàng Đậu ở bên cạnh hắn dạy dỗ.

Qua một hai giờ.

Tư Hoài Tây nhìn người bước vào từ ngoài cửa, con ngươi xanh biển khẽ nhếch, hô hấp gần như đình chỉ, người nọ phảng phất từng bước đi vào trái tim hắn…
Đôi mắt màu hổ phách, thân hình, hơi thở, đến mùi pheromone hương cỏ nhàn nhạt cũng giống Bùi ca như đúc…
Điểm khác duy nhất chính là dung mạo người kia trông thật bình thường, hoàn toàn không giống Bùi ca.

Hơn nữa hắn đã sớm tuyệt vọng, Bùi ca đã chết, dù có ảo tưởng thế nào Bùi ca cũng không quay về được, này cùng lắm là trùng hợp, gặp đợc một người giống với Bùi ca như thế.

Đôi mắt Tư Hoài Tây trầm xuống, màu xanh biển trong mắt giống vùng biển lộn xộn sau khi gió lốc đi qua.

"Ba —— Ba tỉnh rồi ——" Tiểu Hoàng Đậu kích động ôm lấy Bùi Chiêu Chu, thông qua hơi thở lập tức nhận ra Bùi Chiêu Chu sau lớp ngụy trang.

Bùi Chiêu Chu dịu dàng bế con gái lần đầu gặp mặt, hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mại, đôi mắt màu hổ phách chan chứa tình cha, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, đã bắt con đợi lâu."
Tiểu Hoàng Đậu lắc đầu nói: "Không sao, ba có thể tỉnh là tốt rồi!"
Bùi Chiêu Chu lại nói với Tiểu Hoàng Đậu một lúc, Tiểu Hoàng Đậu tự nhận ra sai lần khi bỏ nhà đi, ngoan ngoãn xin lỗi.

Lúc này Bùi Chiêu Chu nhìn đến người mà anh vừa bước vào cửa đã chú ý, quốc vương bệ hạ mang mặt nạ đen, nhìn qua có chút lạnh nhạt cao ngạo, nhưng đôi mắt xanh biển thâm thúy kia lại bất ngờ làm anh rung động, tim đập không ngừng…
Giống như người đàn ông trong trí nhớ.

Bùi Chiêu Chu chậm rãi đi về phía quốc vương bệ hạ ngồi một bên có chút cô độc.

Đôi mắt màu hổ phách chớp nháy, có chút tò mò.

Quốc vương bệ hạ cô độc lãnh lẽo gục đầu xuống, tự kiềm chế lòng mình, không muốn nhìn hàng giả rất giống Bùi ca này, lại bị câu nói tiếp theo của hàng giả làm cho cả kinh.

Bùi Chiêu Chu: "Quốc vương hạ, hình như vừa gặp tôi đã yêu ngài."
Tư Hoài Tây: "!!!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi