ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



"Ba ơi, thuốc đắng không ạ"
Con ngươi Bùi Chiêu Chu hơi kinh ngạc, bóng đè lên hàng mi dày, làn da trắng nhợt nhạt hiện lên bệnh trạng ốm yếu, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua cảm động trước sự quan tâm của con gái.

Bàn tay trắng gần như màu tuyết Thương Sơn cầm hai viên thuốc, một thuốc con nhộng đen đỏ, một thuốc viên màu trắng.

Thuốc con nhộng đen đỏ là thuốc ổn định cơ thể anh, là viên nang hắc y Y Thừa Trạch chuyên môn điều phối cho anh, dùng để ổn định cơ thể bị tổn thương vừa chữa trị xong.

Thời gian anh rời khỏi khoang trị liệu quá gấp gáp, thân thể còn chưa hồi phục nhưng để tìm được Tiểu Hoàng Đậu, anh cũng không còn cách nào khác đành phải cường ngạnh chống cơ thể đi tìm được.

Viên thuốc viên màu trắng là thuốc dùng để ngụy trang bề ngoài, có thể thay đổi hình dạng khuôn mặt rất nhỏ, cơ bắp xương cốt cũng có thể biến hóa, nếu không xét nghiệm ADN di truyền cũng không ai biết được ngoại hình ban đầu của anh.

Bởi vì anh bị nhận định là người chết, không có chứng minh thư, Y Thừa Trạch lâm thời tìm cho anh một thân phận giả, chiều cao không khớp, cái thân phận giả này mới cao hơn mét bảy, còn Bùi Chiêu Chu cao gần mét chín.

May mắn khi lên phi thuyền, nhân viên soát vé không cần kiểm tra chiều cao, Bùi Chiêu Chu chỉ cần dùng thuốc, thay đổi dung mạo liền thành công trà trộn vào chủ tinh canh giữ nghiêm ngặt.

Vốn dĩ nghĩ thừa dịp đưa lưng về phía Tiểu Hoàng Đậu là không cần để con bé lo lắng, nhưng vẫn bị bé phát hiện.

Bùi Chiêu Chu nắm chặt thuốc trong tay, lại bỏ vào trong túi, quay đầu nhìn Tiểu Hoàng Đậu đang lo lắng, trấn an nói: "Không đắng, thuốc chú Y đưa cho có vị ngọt.

"
Buổi sáng.

Bên quốc vương bệ hạ sai người mời anh và Tiểu Hoàng Đậu đi ăn sáng.

Bùi Chiêu Chu một bên giúp Tiểu Hoàng Đậu chải đầu, một bên nghĩ tới ý của lá thư vừa rồi, quốc vương bệ hạ hẳn đã biết rồi đi.

Đôi mắt to màu xanh biển nhạt của Tiểu Hoàng Đậu toát ra lo lắng, nhẹ nhàng sờ gương mặt Bùi Chiêu Chu, nói: "Ba này, ba phải uống thuốc chú Y đưa mỗi ngày sao?"
Bùi Chiêu Chu không muốn Tiểu Hoàng Đậu lo lắng quá nhiều, chỉ ừ một tiếng, hàm hồ lừa gạt qua đi.

Tiểu Hoàng Đậu là một cô bé rất chu đáo, tay nhỏ vuốt ve mặt Bùi Chiêu Chu, dùng tinh thần lực cảm ứng một chút, trạng thái của ba không có vấn đề mới yên tâm, nói sang chuyện khác.

"Ba ơi, tại sao con không thể dùng tinh thần lực nhìn ra bộ dáng ban đầu của ba, làm sao mà chú Y làm được như thế?"
Tiểu Hoàng Đậu hơi tiếc hận muốn nhìn ngoại hình lạnh lùng soái khí ban đầu của ba, chớp đôi mắt to hỏi: "Ba, làm sao để ba trở bộ dạng ban đầu?"
Tiểu Hoàng Đậu nhìn dáng vẻ trầm ngâm của ba trong gương, đôi mắt xanh biển nhạt chớp chớp, so với hình dạng bình thường bây giờ, Tiểu Hoàng Đậu vẫn quen dáng vẻ vốn có của ba hơn.

Bùi Chiêu Chu trả lời Tiểu Hoàng Đậu: "Thuốc chú Y đưa có thể thay đổi hình dạng khuôn mặt, có thể ba không thể quay lại hình dạng ban đầu nhanh như vậy.


Hiện tại ba còn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, chờ sau khi gia đình chúng ta ổn định lại, ba sẽ trở lại bộ dáng ban đầu.

"
"Hiện tại tên tạm thời của ba là John, Tiểu Hoàng Đậu cũng phải gọi ba là John, nếu không thân phận giả chú Y tạo cho ba bị lộ, chú Y và ba đều sẽ bị bắt vào tù để điều tra.

"
Bùi Chiêu Chu lo rằng bọn họ hiện đang ở trong cung, tình hình có chút nhạy cảm, cần giải thích một số việc cho Tiểu Hoàng Đậu.

Tiểu Hoàng Đậu như là bị dọa, kinh ngạc trừng lớn mắt, điên cuồng gật đầu.

"Con biết rồi, Tiểu Hoàng Đậu sẽ giữ bí mật!"
Chờ đến khi Tiểu Hoàng Đậu ngoan ngoãn nghe lời đi đánh răng.

Bùi Chiêu Chu đứng ở trong phòng hơi nhíu mày, lấy thuốc trong túi uống vào, thân thể suy yếu mới giảm bớt một chút.

Nhưng trên người anh không còn mấy viên, anh phải đến gặp Y Thừa Trạch.

Theo Bùi Chiêu Chu, hắc y Y Thừa Trạch có thể cứu sống anh, có thể xem là bác sĩ thiên phú quỷ tài nhất thế giới.

Anh đã tìm đọc về vụ nổ kia, vụ nổ cấp hành tinh đủ để quét sạch toàn bộ hành tinh thành tro bụi.

Lúc trước anh vắt kiệt toàn bộ năng lượng của cơ giáp và Ngân Hồ, dưới độ nóng mấy trăm độ, cho dù anh có thể chất Alpha cấp S, da thịt anh đã hòa tan, bên ngoài bị nướng thành than cốc, máu thịt chỗ sâu nhất thậm chí còn ngửi được mùi thịt nướng, nội tạng đã bị hoại tử từ lâu, tóc và da đầu bị đốt trọi, thậm chí có thể nhìn thấy hộp sọ trắng.

Anh cũng không biết tại sao lúc trước anh vẫn có thể tồn ra, giống như một cổ sức mạnh phi thường chống đỡ để anh không hoàn toàn chết đi.

Giống ngọn lửa sinh mệnh nhỏ bé tùy thời bị dập tắt, lại ở trong vực thẳm vô vọng vô tịch bùng cháy lên ánh sáng không đáng kể.

Theo lời hắc y Y Thừa Trạch, lúc đưa anh ra khỏi khoang điều khiển cơ giáo vứt đi kia, cơ thể anh đã mềm như không còn xương sống, còn giống người chết hơn cả người chết, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó anh vẫn còn thở, mặc dù yếu ớt.

Để cứu anh, hắc y Y Thừa Trạch đã thực hiện hàng nghìn ca phẫu thuật lớn bé, sử dụng da, cơ quan, các tế bào còn hoạt tính trên người anh, đặt chúng vào vật chứa chuyên dùng để nuôi cấy các tế bào tăng sinh để phát triển các cơ quan cấu trúc cơ thể mới có thể sử dụng được.

Da toàn thân được thay ba lần, bộ phổi hoại tử thay ba lần, tì thận một lần, gan hai lần, giải phẫu trái tim nguy hiểm nhất một lần…
Trong đoạn thời gian đần độn hắc ám đó, anh không thể kiểm soát cơ thể chìm vào giấc ngủ say, thậm chí khi ngủ say kề bên tử vong vắng lặng, cơ thể tan nát này trở thành gánh nặng cho anh.

Rất nhiều lần dưới ý thức hỗn độn, anh cảm thấy cơ thể trống rỗng, nhưng lại nghe thấy lời cầu nguyện ước ao của một cô gái bé nhỏ.


Mỏng manh, tiếc khóc bất lực như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, làm trái tim anh như bị cơn mưa kim đâm xuyên, giãy giụa không tha muốn ở lại.

Thẳng đến khi tỉnh lại.

Hiện tại Bùi Chiêu Chu vẫn là Bùi Chiêu Chu, nhưng không phải Bùi Chiêu Chu trước kia, các bộ phận cơ thể, nội tạng, xương cốt của anh, trong trong ngoài ngoài không biết đã thay đổi mấy lần.

Trái tim hiện tại của anh mới tinh, nội tạng mới tinh, làn da mới tinh…
Ngoại trừ bộ não vẫn là bản gốc ra, anh không biết cơ thể anh còn cái gì cũ nữa.

Đến cả hô hấp cũng trở nên mới tinh xa lạ, khiến sinh mệnh vừa sống lại của anh không thích ứng kịp.

Bùi Chiêu Chu đỡ trán, ngồi ở mép giường thở dốc rất nhỏ, khi thuốc hoàn toàn dung nhập cơ thể, đôi môi tái nhợt mới có chút hồng hào.

Anh còn sống, vì Tiểu Hoàng Đậu và tìm được người kia, một ngày nào đó cơ thể anh suy yếu không chống đỡ nổi, anh còn có hắn có thể chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu… Cho nên, anh còn muốn sống tiếp.

Nhà ăn.

"Quốc vương bệ hạ, chào ngài ——" Tiểu Hoàng Đậu tinh thần sáng láng chào hỏi.

Tư Hoài Tây ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Tiểu Hoàng Đậu chỉ mới cao đến eo, gật đầu ý chào, mà khi chạm mặt ba của Tiểu Hoàng Đậu lại bỗng chốc lạnh mặt.

"Xin chào quốc vương bệ hạ.

"
Bùi Chiêu Chu cảm nhận được quốc vương bệ hạ không hoan nghênh, cũng chiếu theo lịch sự chào hỏi.

Sau khi nghe được Tư Hoài Tây lãnh đạm mà ừ một tiếng.

Gương mặt Bùi Chiêu Chu nghiêm nghị, trên mặt không hề có chút gợn sóng.

Nhưng không khí quanh quẩn xung quanh đông cứng xấu hổ, giống như hai người đang phóng khí lạnh đối chọi gay gắt.

Tiểu Hoàng Đậu chớp chớp mắt, nhìn quốc vương bệ hạ một chốc, lạn nhìn ba một chút, có hơi khó hiểu nhưng cũng không để tâm.


Quốc vương bệ hạ mời Tiểu Hoàng Đậu và Bùi Chiêu Chu vào bàn.

Không ngờ trên bàn là bữa sáng kiểu Trung Hoa, ngày thường Tiểu Hoàng Đậu đều uống thuốc dinh dưỡng, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với loại đồ vật này.

Trên bàn bày đủ các loại đồ ăn thơm phức trông ngon mắt, Tiểu Hoàng Đậu như bị chứng khó lựa chọn, cầm muỗng nhỏ phân vân không biết chọn món nào cho tốt.

Tiểu Hoàng Đậu rối rắm nhăn mày nhỏ, thật cẩn thận hỏi Tư Hoài Tây: "Quốc vương bệ hạ, con có thể ăn tất cả sao?"
Tư Hoài Tây ánh mắt thâm thúy nhìn bé còn dáng yêu câu nệ, ánh mắt ngưng lại, nói: "Có thể, hôm nay con là khách nhỏ, những thứ này đều có thể ăn.

"
Đôi mắt Tiểu Hoàng Đậu bừng sáng, cười cảm ơn quốc vương bệ hạ.

Bởi vì bé còn quá nhỏ không thể dùng đũa, đều nhờ Bùi Chiêu Chu dùng đũa gắp cho bao tử các thứ linh tinh, Tiểu Hoàng Đậu ngồi trên ghế cao đặc chế cho trẻ con, dùng muỗng nhỏ ăn cháo thịt lợn bí đỏ.

Bí đỏ ngọt ngào tan trong miệng, giống kẹo bông gòn vị bí, Tiểu Hoàng Đậu ăn ngon đến híp hai mắt lại, chân ngắn cũn cỡn dưới bàn vui vẻ lắc lư, miệng còn dính đầy bí ngô nhuyễn.

Bùi Chiêu Chu lấy khăn giấy lau miệng cho Tiểu Hoàng Đậu, nhưng đồ ăn trên bàn một miếng cũng không động vào, thậm chí còn chọn chỗ ngồi cách xa Tư Hoài Tây nhất.

Đôi mắt Tư Hoài Tây sâu thẳm, tầm mắt sẽ luôn không tự chủ được bị người đàn ông tên John này thu hút, rất giống… Rất giống Bùi ca…
Nhưng lại không giống.

Bùi ca từng làm cơ giáp sư tham gia vô số chiến trường, cánh tay, lưng, ngực và sau cổ anh đều có những nết sẹo rất nhỏ sau khi thương lành.

Bùi ca cương nghị cường đại tựa như một viên kim cương dùng mọi cách mài giũa sáng bóng, những vết thương đó đại biểu cho vinh dự và mị lực của anh.

Người trước mắt này rất giống, cốt cách rất giống, hình thái động tác đều rất giống Bùi ca.

Nhưng da anh ta không hề có vết sẹo, làn da trắng mịn bóng loáng tựa trẻ sơ sinh, nội tạng mới tinh hoàn chỉnh, trái tim anh ta tràn đầy sức lực, phổi anh ta không giống Bùi ca từng bị súng thương tổn hại qua, nguyên vẹn như mới.

Sau tai Bùi ca có một nốt ruồi nhưng anh ta không có, thậm chí toàn thân sạch sẽ như mới, làn da trắng mịn như thể búp bê sứ sống trong nhung lụa từ lúc sinh ra, tất cả vết sẹo và nốt ruồi đều không tồn tại trên người anh ta.

Anh ta giống Bùi ca đến thế, nhưng xem kỹ lại thì chẳng chỗ nào giống Bùi ca cả.

Giống bản sao con người từ một sử thí nghiệm cá nhân đi ra.

Khiến trong lòng hắn dâng lên áp lực vặn vẹo đến không cam lòng, hâm mộ đố kỵ sâu thẳm, người trước mắt này còn sống, cứ việc anh ta với Bùi ca tương tự nhau đến thế, nhưng anh ta vẫn sống.

Mà Bùi ca của hắn đã chết.

Hai mắt Tư Hoài Tây tối sầm, môi mỏng khẽ mở, hỏi: "Ba của Tiểu Hoàng Đậu, anh tên John đúng không, đồ ăn trong cung không phù hợp với khẩu vị người hành tinh XX sao?"
Động tác Bùi Chiêu Chu chậm một nhịp, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại, nói: "Không có, quốc vương bệ hạ, đồ ăn trong hoàng cung rất hợp khẩu vị của tôi.


"
Tư Hoài Tây sắc bén nhìn Bùi Chiêu Chu trước mặt chưa hề động đến một ngụm thức ăn, hỏi: "Vậy tại sao không ăn?"
Đáy mắt Bùi Chiêu Chu lóe lên vẻ phiền muộn, mím chặt môi dưới nói: "Tôi định để Tiểu Hoàng Đậu ăn xong thì sẽ ăn sau.

"
Tiểu Hoàng Đậu nhìn thấy hai người lớn như đang cãi nhau, quốc vương bệ hạ đang khi dễ ba mình, tức khắc dùng tay nhỏ vỗ vỗ mặt bàn, nổi giận đùng đùng nói: "Không được cãi nhau!"
Mềm mại nói với Bùi Chiêu Chu: "Ba, ba không muốn ăn cũng không sao, Tiểu Hoàng Đậu đi ra ngoài tìm đồ ăn thích ăn với ba.

"
Về phía Tư Hoài Tây, Tiểu Hoàng Đậu phồng má bánh bao, nghiêm túc đến đáng yêu nói: "Quốc vương bệ hạ, Tiểu Hoàng Đậu rất cảm kích sự chăm sóc của ngài nhưng Tiểu Hoàng Đậu muốn chăm sóc ba, xin lỗi ngài, con phải rời hoàng cung với ba con!"
Nói xong, Tiểu Hoàng Đậu hùng hổ lôi kéo Bùi Chiêu Chu định bỏ đi.

Bùi Chiêu Chu không đành lòng từ chối con gái, đành phải cong eo, tùy bé lôi kéo tay đi.

"Anh muốn ăn cái gì.

"
Giọng quốc vương bệ hạ có chút lạnh lẽo vang lên.

"Không ăn mấy thứ này, tôi có thể bảo người trong bếp làm lại phần khác.

"
Không ngờ tới quốc vương bệ hạ vậy mà đầu hàng, trong lòng Bùi Chiêu Chu sửng sốt một chút, nhìn Tiểu Hoàng Đậu đột nhiên dừng bước chân, hình như có chút xấu hổ không biết nên tiếp tục đi về phía trước không, nhìn qua tương đối kiên cường.

Khóe môi Bùi Chiêu Chu hơi cong, anh nhìn ra được Tiểu Hoàng Đậu đặc biệt thích quốc vương bệ hạ, anh cũng không muốn con gái mình buồn.

Huống hồ năng lực đặc biệt trên người Tiểu Hoàng Đậu anh không dạy được, quốc vương bệ hạ tạm thời còn hữu dụng.

Bùi Chiêu Chu suy tư chốc lát, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hoàng Đậu, đôi mắt màu hổ phách mang theo tia sáng dịu dàng, nói: "Ba có hơi đói, Tiểu Hoàng Đậu có thể để ba ở lại chỗ này ăn không?"
Tiểu Hoàng Đậu nhẹ nhàng gật đầy, nói một câu được.

Lần mâu thuẫn này biến mất theo lúc Tiểu Hoàng Đậu về chỗ ngồi.

Bùi Chiêu Chu nhai nuốt thức ăn quốc vương bệ hạ chuẩn bị, đôi mắt thâm trầm tối nghĩa xẹt qua chút đờ đẫn.

—— Vì sao lại giống hương vị trong trí nhớ đến thế.

—— Giống như đích thân hắn làm ra vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi