ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



Hắn… mơ thấy Bùi ca trở về, không màng tất cả mà giữ anh ở lại, hận không thể nuốt cả anh vào bụng.

Tư Hoài Tây mở mắt ra, trong lòng ôm một thân hình tinh xảo ấm áp, sườn mặt mệt mỏi khi ngủ của Bùi ca, khóe mắt còn lưu lại nước mắt thỏa mãn đỏ ửng, bờ môi đỏ thắm hơi sưng đóng mở…
Tư Hoài Tây lập tức sửng sốt, sau cơn say rượu đầu óc như hồ nhão còn chưa tỉnh tỉnh, cảm nhận thân nhiệt ấm áp trong vòng tay, trong lòng chấn động đến không biết làm sao.

Có loại cảm giác bàng hoàng khi ngủ mơ không tỉnh.

Nếu thực sự là mơ, vậy hắn hy vọng Bùi ca có thể đưa hắn đi cùng.

Tư Hoài Tây thật cẩn thận chống người dậy, cúi xuống hôn như hôn bọt nước mỏng manh, ánh mắt thâm thúy quyến luyến, nhẹ nhàng hôn lên trán Bùi Chiêu Chu, dưới màu xanh nước biển là một mảng nước đọng thương nhớ.

Người nọ dưới thân như bị hôn tỉnh, nhăn nhăn mày giãy giụa trước khi tỉnh, lông mi khẽ run muốn tỉnh dậy lúc nào không hay.

Đột nhiên trong lòng Tư Hoài Tây luống cuống, trong lúc nhất thời không biết nên hy vọng giấc mơ này đánh thức hắn dậy hay là tiếp tục chìm vào giấc ngủ…
Hải vực xanh thẫm ngập ngừng, nghênh đón ánh vàng hổ phách ấm áp.

Đôi mắt màu hổ phách của Bùi Chiêu Chu lóe lên một tia xấu hổ giận dữ, nhớ tới tối qua còn chưa nói mấy câu đã bị Tư Hoài Tây điên cuồng hôn đến không có sau đó.

Tận khi không trung mọc lên ánh mặt trời ánh mới khó khăn ngủ đi, cảm xúc trên người vẫn chưa biến mất, nụ hôn như bị Tư Hoài Tây ăn tươi nuốt sống khiến anh đến giờ vẫn còn chút run sợ.

Bùi Chiêu Chu mím môi, đối diện cặp mắt xanh biển kinh ngạc đến ngây người của Tư Hoài Tây, lại đột nhiên cười, trong mắt sáng lên, chủ động giữ chặt bả vai Tư Hoài Tây, mạnh mẽ kéo qua, trao cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.

"Sớm." Bùi Chiêu Chu hôn có chút lưu luyến, âm thanh khàn khàn gợi cảm, lông mi nhẹ nhàng cọ qua gò má Tư Hoài Tây, từ tính thì thào nói: "Cuối cùng… cũng tìm được em."
Tư Hoài Tây bị hôn xong ngẩn tò te, qua mấy chục giây cũng chưa phản ứng lại, đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy Bùi ca trong mơ lại sẽ gợi cảm chủ động như vậy.


Thời gian Tư Hoài Tây còn ngây ngốc, Bùi Chiêu Chu đi xuống giường, khi tấm chăn giường tuột khỏi người mới thấy rõ tình hình hôm qua kịch liệt cỡ nào, cơ thể sau khi chữa trị vốn cân xứng trắng nõn, giống một viên ngọc thạch được mài giũa cẩn thận, nhưng cơ thể trắng ngọc… Ngay cả đầu gối cũng nổi đỏ, không một chỗ nào không có dấu hôn, làn da trắng nõn bị tình huống kịch liệt hôm qua, hiện tại vẫn đỏ bừng như tôm luộc, dấu hôn bao phủ toàn thân như tấm bản đồ.

Bùi Chiêu Chu hơi cong lưng muốn nhặt quần áo tối qua, phía sau chất lỏng sền sệt từ từ chảy ra, cả người bủn rủn đau nhức khó chịu, khẽ cắn môi nhặt quần áo lên.

Bùi Chiêu Chu lạnh lùng nhíu này, một bên cài lại cúc áo, một bên băn khoăn trong lòng, không dùng biện pháp an toàn liệu có lại mang thai hay không.

Anh không cảm thấy không tốt khi mang đứa thứ hai, cho Tiểu Hoàng Đậu một đứa em gái em trai chơi cùng cũng tốt, chỉ là thời cơ hiện tại có phải quá hấp tấp hay không.

Tư Hoài Tây một bên như choáng váng hết hồn, đôi mắt không dám chớp lấy, sợ Bùi ca trước mắt đột nhiên biến mất.

"Bùi ca." Lẩm bẩm nói.

"Bùi ca ——" Nhỏ giọng nói.

"Bùi ca ————" Mang theo kinh hãi mong đợi, Tư Hoài Tây hô.

Trước mặt, Bùi ca trong mơ đứng trong phòng đáp lại.

Bùi Chiêu Chu phất tay qua mặt Tư Hoài Tây, nhìn đôi mắt xanh biển kinh ngạc đến có hơi đáng thương của hắn, đôi mắt nhớ nhung thâm tình đối diện, hơi thở ấp ám chạm tới mũi, nói: "Đây."
Tư Hoài Tây duỗi tay ra, ánh mắt run rẩy cùng chờ đợi nhìn Bùi Chiêu Chu, mang theo sợ hãi khẩn cầu: "Vậy anh có thể ôm em không?"
Bùi Chiêu Chu ôm.

Tư Hoài Tây nghiêng mặt, cảm nhận thân nhiệt của anh lúc ôm, lồng ngực hưng phấn nhấp nhô, thở dốc.


"Vậy anh có thể hôn em không?"
Trong mắt Bùi Chiêu Chu có chút xấu hổ nhưng vẫn hôn, hôn cái kẻ Tư Hoài Tây mở to mắt xanh biển ngoan ngoãn chờ anh hôn.

Độ cong khóe miệng Tư Hoài Tây càng rộng.

"Lại hôn một cái."
Bùi Chiêu Chu bất đắc dĩ làm theo, trong mắt còn mang theo ý cười.

"Còn chưa đủ." Ánh mắt Tư Hoài Tây dần nóng rực.

Bùi Chiêu Chu cúi xuống, chủ động hôn lên, chẳng qua lần này tay Tư Hoài Tây bắt được eo anh, nụ hôn mãnh kiệt gần như đoạt hết dưỡng khí của anh, hô hấp trở nên dồn dập, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.

Thẳng đến khi khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách phiếm nước mắt.

Tư Hoài Tây mới buông lỏng, đối diện với gương mặt lạnh lùng như tuyết tùng nay lấm tấm cánh đào ửng hồng, bờ môi như cánh hoa bị mưa xuân thấm ướt, có chút cảm giác làm người thương tiếc.

"Thật đẹp." Tư Hoài Tây rạng rỡ nói.

"Sau đó thì?"
—— Sau đó cái gì?
Bùi Chiêu Chu nghi ngờ nhìn thoáng qua Tư Hoài Tây mặt đầy chờ mong, cắn môi dưới, không thể nề hà với quỷ tham lam.

"Không được, không thể tiếp tục, anh…"

Tư Hoài Tây lộ ra đôi mắt xanh biển ướt dầm dề, người nhìn thấy vô cùng đau lòng, hận không thể buông tất thảy quy tắc cho hắn.

Lời từ chối ra tới miệng bị Bùi Chiêu Chu nuốt trở về, gương mặt nóng lên, nói: "Sau này, lại cho em."
Tư Hoài Tây ngồi ở mép giường, một tay ôm lấy eo bụng Bùi Chiêu Chu, ánh mắt thâm thúy chuyển động, rũ mi xuống, chỉ để lọ đỉnh đầu tóc đen mềm mại, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt sâu như đáy biển không để người nọ phát hiện.

Giống kẻ săn mồi trong lớp ngụy trang xảo quyệt.

Tư Hoài Tây hạ xuống, dùng chất giọng làm người nọ đau lòng thương tiếc, nói ra những lời chiếm hữu che giấu mãnh liệt làm người sợ hãi.

"Chỉ có thể, cho em, Bùi ca, anh là của em."
Môi mỏng hơi lạnh hôn lên cơ bụng Bùi Chiêu Chu qua lớp quần áo đơn bạc, giọng nói càng thêm thâm trầm.

"Ai cũng không cho."
Bùi Chiêu Chu không có phát hiện, chỉ là thương tiếc ôm vuốt đỉnh đầu Tư Hoài Tây của anh, ngại dùng do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Ừ, chỉ có em."
Sau đó vẻ mặt Tư Hoài Tây bình tĩnh trở lại, lại hỏi tiếp rất nhiều rất nhiều câu hỏi trong lòng.

"Tại sao anh lại bỏ rơi em?"
"Tại sao anh không tới, tìm em?" Tư Hoài Tây có chút khó khăn hỏi.

"Ba năm trước, anh bị thương rất nặng, sau khi được một bác sĩ cứu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, đến gần đây mới tỉnh, tới tìm em." Bùi Chiêu Chu nói.

"Bị thương…" Trái tim Tư Hoài Tây căng thẳng, dùng tinh thần lực tra xét cơ thể Bùi Chiêu Chu, càng tinh tế càng nhíu mày.

Khối cơ thể này… giống Bùi ca như vậy lại không hề là của Bùi ca trước đây nữa, cẩn thận kiểm tra lại, Tư Hoài Tây mới có thể phát hiện một số chỗ đặc biệt.

Tuổi sử dụng của trái tim Bùi ca và cơ quan khác không giống nhau, vậy đồng nghĩa với việc cơ thể anh… có quá nhiều chỗ bị thay đổi.

Cho nên anh mới không tìm đến, chút nữa bỏ lỡ nhau.


Hắn không dám tưởng tượng cảnh Bùi ca phải chịu nhiều ít đau xót khổ cực mới có thể bổ khuyết cơ thể tàn tạ này sống lại, nhìn như mới tinh, lại là suy yếu…
Bùi ca đang thích ứng với cơ thể này, so với cơ thể cường tráng khỏe mạnh lúc trước, cơ thể sau khi chữa trị giống bệnh nặng mới khỏi, sờ sờ cổ tay Bùi ca, thân nhiệt hơi lạnh lại làm hắn đau lòng đến lạnh cả người.

"Đau không?" Trong mắt Tư Hoài Tây đau lòng, đồng cảm như bản thân cũng bị ốm đau tra tấn như Bùi Chiêu Chu lúc đó, hô hấp dồn dập không thông.

Đồng tử Bùi Chiêu Chu khẽ run, vuốt ve mặt Tư Hoài Tây, nhìn đôi mắt xanh biển sâu thẳm của hắn, như thể tức giận vì hắn cảm thấy ấm ức, an ủi nói: "Không đau nữa."
Đôi mắt Tư Hoài Tây sâu thẳm, nhẫn nhịn cảm xúc mãnh liệt nào đó, giong nói khàn khàn: "Sau này em sẽ không rời xa anh."
Nâng mắt lên, nhìn Bùi Chiêu Chu thật sâu thật chăm chú nói: "Sau này anh cũng sẽ không rời xa em."
"Được." Bùi Chiêu Chu đồng ý rồi.

Không biết đã qua bao lâu, hai chân Bùi Chiêu Chu đã tê rần, Tư Hoài Tây còn ôm dính không chịu buông anh.

Bùi Chiêu Chu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta nên đi làm một số việc, anh dẫn em đi xem Tiểu Hoàng Đậu, trong ba năm anh hôn mê, nhờ có một vị bác sĩ tốt bụng, Tiểu Hoàng Đậu bình an sinh ra lớn lên, bây giờ là một bé gái đáng yêu, hôm nay hẳn con bé hẳn phải đến hoàng cung, quốc vương bệ hạ đặc biệt thích nó, đang dạy con bé luyện tập tinh thần lực…"
Đang nói, Bùi Chiêu Chu đột nhiên dừng lại, nhìn Tư Hoài Tây với ánh mắt khó hiểu, nói: "Lại nói tiếp, quốc vương bệ hạ có chút giống em, mấy năm nay em đã ở đâu, sao anh tìm thế nào cũng không thấy dấu vết?"
Tư Hoài Tây bẹp miệng, chỉ vào chính mình, mở to đôi mắt xanh biển, tủi thân lên án nói: "Em, quốc vương bệ hạ, Bùi ca, anh không nhận ra em hả?"
Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu mê mang, lúng túng, căng thẳng cau mày, sau đó đột nhiên cười rộ, đôi mắt cong cong bóp lấy khuôn mặt hơi phồng vì tức giận của Tư Hoài Tây, thoạt nhìn hệt như đúc với lúc Tiểu Hoàng Đậu tức giận.

Tại sao anh lại không nhận ra nhỉ?
Bùi Chiêu Chu cười xin lỗi nói: "Xin lỗi nha, quốc vương bệ hạ của anh."
Tư Hoài Tây uất nghẹn nhíu mày, cảm thấy Bùi ca đang dỗ mình, trong lòng vừa tức giận lại vừa hối hận, tại sao sáng nay không phát hiện Bùi ca, không… Thật ra hắn đã sớm phát hiện, chẳng qua hắn không dám tin tưởng hàng giả kia chính là Bùi ca, càng không ngờ rằng Bùi ca vậy mà còn sống quay về tìm hắn.

"Không sao, Bùi ca còn sống là được." Tư Hoài Tây cố nén giọng nói run run, ánh mắt lập lòe, nắm lấy ngón tay Bùi Chiêu Chu, ngoan ngoãn hôn lên như một tín đồ thành kính cuối cùng cũng tìm thấy vị thần của mình.

Bùi Chiêu Chu xúc động vuốt ve gương mặt Tư Hoài Tây, trong mắt lóe lên vẻ cảm kích, nói: "Ừm, có thể còn sống và nhìn thấy em thật tốt quá."
Hai người dường như im lặng, cảm nhận sự tồn tại hiếm có của nhau, hít thở chung một không gian, nhiệt độ cơ thể chặt chẽ gắn vào nhau, thậm chí nhịp tim của nhau cũng làm người rơi lệ, cảm giác say mê không tiếng động tuôn trào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi