ALPHA VÔ CẢM VÀ OMEGA VẠN NHÂN MÊ


Bịchhh
Tên đàn em hung hăng ném Tử Đằng xuống nền đất lạnh, sau đó hai tên vệ sĩ lôi cậu lên, ép ngồi xuống ghế rồi trói lại tay chân lại.

Trong lòng hai tên này thầm nghĩ, đắc tội Hạ thiếu chỉ có đường chết mà thôi!
Hạ Đông Quân như một vị vua ung dung ngồi trên ghế phía đối diện Tử Đằng, ngang hắn là chiếc lồ ng kính giam Ninh Lạc.

Hắn nhếch môi cười khinh, tên thủ lĩnh trông thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi nổi da gà.
Sau này nó sẽ trở nên rất đáng sợ
Chỉ mới 18 tuổi nhưng đã có hào quang của kẻ thống trị, quả không hổ danh alpha cấp S!
"Tất cả ra ngoài"
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng mang đến cho kẻ khác đến sự lạnh lẽo, từ vệ sĩ trong căn nhà lẫn hai tên tội phạm đều rời đi mà chẳng ngoảnh đầu lại.


Tên thủ lĩnh nở nụ cười ngắn khi nhìn kẻ mà mình bắt tới đây, thật chật vật!
Rầm
Cánh cửa gỗ mới được dựng tầm ngày hôm qua nặng nề đóng sầm lại.

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ lúc này chỉ còn ba người.

Hạ Đông Quân thong thả lấy ra một điếu thuốc châm, trên chiếc bàn thô sơ cạnh hắn chứa vài dụng cụ tra tấn, nào roi da, dao găm ngắn, kim...
Tử Đằng cả người đầy bùn đất, trên mặt còn có nhiều vết xước do mấy cành cây có gai nhọn trên đường đi làm bị thương, nửa bên mặt vẫn còn hơi đỏ, cậu lo lắng vì chẳng nghe tiếng của Ninh Lạc, Tử Đằng biết, nếu Ninh Lạc trông thấy cậu chắc chắn sẽ gào lên:
"Ninh Lạc đâu?"
Bầu không khí im lặng.

Hạ Đông Quân chả thèm để lọt tai câu hỏi của Tử Đằng, hắn vui vẻ từ từ tận hưởng điếu thuốc.
Nơi này địa hình hiểm trở, vả lại hắn đã lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, cho dù tìm ra vị trí thì cũng phải ít nhất thêm sáu tiếng nữa.

Quá dư thời gian để làm một số chuyện.
Đôi mắt hắn đầy tàn ác khi nhìn vào Tử Đằng.

Dùng roi hay rạch mặt trước nhỉ? Hắn suy tư nghĩ ngợi.
Ninh Lạc mơ mơ màng màng ở trong chiếc lồ ng sắt, vừa rồi cậu bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc gọi tên mình, nhưng tầm mắt của cậu cứ mông lung, chẳng rõ người kia là ai.
Tử Đằng không xác định được Ninh Lạc đang ở đâu, nhưng cậu cũng thầm đoán rằng Ninh Lạc đang ở gần đây và rất là không ổn.


Hạ Đông Quân chắc chắn sẽ chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội này.
Hương hoa cỏ mạnh mẽ phóng ra, căn phòng tràn ngập sự đe doạ.
Hạ Đông Quân lúc này chả còn tâm trạng thoải mái kia nữa, thứ cảm xúc theo bản năng rít gào sợ hãi, nếu bây giờ hắn là Hạ Đông Quân của tuổi 18 đương nhiên sẽ không đời nào chống lại được.
Nhưng hắn hiện tại 29 tuổi.
Tinh tức tố hương gỗ tùng tuy còn dáng vẻ non nớt nhưng nó dần trở nên mạnh mẽ, nó biết cách ứng phó với tinh tức tố cường đại này.

Hạ Đông Quân đủ tự tin bảo vệ bản thân.

Quả thật vậy, hắn không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Tử Đằng phóng tin tức tố một là khiến Hạ Đông Quân chủ động, hai là tìm ra Ninh Lạc, hương hoa cỏ thành công đạt được mục tiêu.
"...Tử, Tử Đằng..."
Giọng Ninh Lạc yếu ớt, khàn khàn gọi tên của người có hương tinh tức tố quen thuộc, cơ thể cậu nặng nề, làn da vốn trắng sáng bây giờ lại vô cùng nhợt nhạt.
Độ tương thích 100 phần trăm không phải là trò đùa.


Tử Đằng nhẹ nhõm trong lòng.

Ít nhất, cậu ấy vẫn ổn.
Hạ Đông Quân vốn định dạy dỗ Tử Đằng một trận nhẹ trước rồi mới hướng đến Ninh Lạc, nhưng cái suy nghĩ đó nhanh chóng vụt mất khi nghe thấy vợ mình thân mật gọi tên alpha khác, còn đang trong lúc bị kỳ ph@t tình hành hạ đến tâm trí mơ hồ.
Hắn quay người trở lại, lấy hộp thuốc màu trắng nhỏ ở trên bàn, mở khoá chiếc lồ ng ra, hung hăng bóp chặt lấy khuôn mặt mông lung của Ninh Lạc, hắn cậy miệng cậu ra rồi nhét viên thuốc tạm ức chế vào.

Đây là loại đắt nhất nên tác dụng đương nhiên sẽ rất nhanh.
Sau khi trông thấy tiêu cự của Ninh Lạc dần trở về, hắn gài lại chiếc lồ ng, tiếp tục đi về phía Tử Đằng.

Trong lúc Hạ Đông Quân đợi Ninh Lạc tiêu hoá thuốc, Tử Đằng đã tìm ra cách cởi trói tay.
Dù hiện tại mắt không thấy nhưng Tử Đằng chắc chắn Hạ Đông Quân đang ở bên Ninh Lạc, và sẽ tạm thời không để ý đến cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi