ÁM DỤC HOÀNH LƯU - THÁN CỰU THỜI

Từ mùng một đến mùng ba hàng năm, cả gia đình Chu Giai đều qua chỗ của ông bà nội. Họ hàng ở quê nhà rất nhiều, một chuyến đi này gặp rất nhiều người, hết ngồi nhà này một lúc lại đến nhà khác, tốn không ít thời gian.

Chu Giai biết, thông thường sum họp cũng chỉ như thế. Có những lúc ngồi đó nghe các cô dì chú bác nói chuyện với nhau, cậu thấy nhàm chán nhưng cũng rất lúng túng, không thể bỏ đi được.

Mỗi lần như thế, Chu Giai sẽ nghĩ đến Hà Dã, nghĩ xem Hà Dã đang chuyển gạch hay đang uống nước nghỉ ngơi. Nghĩ là phải làm, cậu gửi tin nhắn cho Hà Dã, nhưng mỗi lần gửi cũng chỉ dám gửi một tin, sợ thông báo tin nhắn nhiều quá, Hà Dã bị phân tâm sẽ làm bản thân bị thương hoặc bị ông chủ mắng.

Sáng mùng bốn, bà nội Chu Giai gói một đống quà ăn vặt cho cậu, Chu Giai xách đồ, vẫy tay chào tạm biệt ông bà nội.

Về đến nhà, cậu quét dọn nhà cửa giúp mẹ. Mãi đến tận hơn ba giờ chiều, cậu ngồi không yên, ti vi không xem nổi, chơi điện thoại cũng không có hứng chơi.

Mẹ Chu Giai thấy con trai có vẻ tư tưởng không tập trung, quan sát vài lần thì nói: “Tiểu Giai, con ở nhà thấy chán thì ra ngoài một lúc đi, tìm bạn mà đi chơi cùng.”

Chu Giai giật mình, liếc sang ba cậu, thấy ba cậu nghiêm túc xem ti vi không phản ứng gì thì nói: “Mẹ, đồ ăn mà bà nội làm ấy, con mang một chút sang cho bạn con được không?”

Đương nhiên mẹ Chu Giai không phản đối, đứng lên đi lấy túi cho Chu Giai đựng đồ ăn.

Ba Chu Giai nhìn thấy, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Mùng tám là đi học rồi đúng không? Chơi thêm hai hôm nữa thì nhớ đọc sách, tập trung tinh thần, đừng có thư giãn quá.”

Chu Giai đáp lời: “Con biết rồi.”

Mẹ Chu Giai nhìn thấy trên mặt con trai không còn biểu cảm gượng gạo nữa, cười đưa một túi đồ ăn lớn cho cậu. Chu Giai xách lên, mặc quần áo ra cửa.

Chuyển những viên gạch men sứ cuối cùng tập hợp một chỗ xuống dưới tầng xong, Hà Dã cởi găng tay nhét vào trong túi, phủi tay đi về phía quản đốc*.

*Những người đứng đầu quản lý toàn bộ đội ngũ nhân sự, công việc trong một bộ phận sản xuất nào đó, điều hành quá trình thực hiện của các bộ phận theo yêu cầu của doanh nghiệp.

Quản đốc đang gọi điện thoại thương lượng với bên bán gạch, làm động tác ra hiệu cho Hà Dã, bảo hắn ngồi uống nước chờ một lát.

Hà Dã đứng bên cạnh không đụng vào ly trà, lấy điện thoại trong túi ra xem. Mấy hôm trước vào giờ này hắn đều nhận được tin nhắn Chu Giai gửi, hôm nay lại không có gì cả.

Hà Dã nhìn lịch sử trò chuyện cũ của mình với Chu Giai, không dám kéo màn hình lên, sợ phía trên có thứ không thể để người khác nhìn thấy.

Hắn lại ấn vào khung nhập tin nhắn, cuối cùng vẫn không kìm được mà đánh chữ gửi đi.

Hắn hỏi Chu Giai đang làm gì.

Tin nhắn vừa được gửi, Hà Dã thoát ra ngoài, lại thấy trên màn hình hiển thị dòng “Đối phương đang nhập…”

Nhìn thấy một tin nhắn mới nhảy ra, Hà Dã lập tức xoay người đi ra cửa.

Chu Giai đang đứng ở trạm xe buýt chếch bên kia đường. Vừa thấy Hà Dã mặc áo khoác mỏng đi ra, tay áo còn xắn lên lộ ra cánh tay, đứng trong gió rét tóc tai nhanh chóng bị thổi rối tung, trong lòng Chu Giai ê ẩm. Cậu giơ cánh tay lên khua khua về phía hắn, mở miệng hét: “Em chờ anh! Bên ngoài lạnh lắm, anh mau vào đi!”


Tiếng còi xe qua lại ồn ào, giọng nói có hét lên cũng bị tiếng gió thổi lấn át, không nghe rõ.

Hà Dã không nghe thấy, nhìn Chu Giai đứng đó thôi cũng thấy nóng lòng. Hắn nhìn vào bên trong, sau đó quay lại, đưa điện thoại lên sát miệng gửi tin nhắn giọng nói cho cậu: “Em đứng vào chỗ nào tránh gió chờ anh một lúc, anh xong việc rồi, chờ nói một câu với đốc công là có thể về.”

Chu Giai nhìn hắn, lập tức mở máy nghe tin nhắn mới, nghe xong thì cười trả lời: “Được!”

Hà Dã nhìn Chu Giai một lúc, đến khi đốc công gọi hắn thì mới quay vào trong.

Chu Giai thấy hắn đi vào, dẩu môi cúi đầu xuống, chân đá lên mấy hòn đá nhỏ, lỗ mũi khịt khịt đau xót.

Hà Dã đi vào rồi đi ra rất nhanh. Hắn đã thay cái áo khoác mỏng dính bụi ra, lấy áo khoác dày bên trong balo mặc vào, dắt xe đạp đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, dừng lại trước mặt Chu Giai đang đứng chờ hắn.

Trên đường lớn nơi xe cộ chạy qua đúng là làm gì cũng không tiện. Chu Giai nhìn Hà Dã, Hà Dã nhìn chăm chú Chu Giai, ánh mắt hai người cứ giằng co.

Không biết bao lâu sau, Hà Dã mới không chịu được nữa, giơ bàn tay mới rửa nước lạnh vuốt lên mặt cậu, hỏi: “Về từ lúc nào?”

Chu Giai nhìn theo tay hắn, chờ Hà Dã lại đặt tay lên ghi đông xe mới ngẩng lên nhìn hắn, cười nói: “Mười giờ sáng khởi hành, gần trưa là đến rồi. Dọn dẹp nhà giúp mẹ em một chút, ngắm Tiểu Hắc Tử thêm một lúc nữa là đến chiều rồi.”

Không phải lần đầu tiên Hà Dã nghe được cái tên này, hắn nhướn mày hỏi: “Tiểu Hắc Tử?”

Chu Giai ừm một tiếng, chớp mắt đỏ mặt: “Em có nuôi một con rắn cưng… Chính là con vật em từng gửi video cho anh đó…”

Trong đầu Hà Dã lập tức thoáng qua đoạn video dài chưa đến 30 giây nhưng lại đủ câu dẫn đủ quyến rũ đó, hắn nhếch miệng lên, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú Chu Giai.

Chu Giai cũng nhìn Hà Dã, nhìn xong tai cũng nóng lên.

Có chiếc xe điện đi qua bấm còi, Hà Dã kéo Chu Giai, Chu Giai nhanh chóng bước lên trước, quay đầu qua nhìn chiếc xe không bị cậu cản trở rầm rầm lái đi. Chu Giai quay đầu lại, nhìn Hà Dã nắm chặt cánh tay cậu không buông, trong lòng càng thêm ngọt ngào.

Cậu híp mắt nhìn qua đôi mắt, mũi rồi cả môi Hà Dã, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hà Dã bị ánh mắt cậu soi xét đến nóng cả người lên, nhanh chóng thả cánh tay cậu ra, ho khù khụ, nói: “Anh phải đi tắm, cả người toàn bụi bặm.”

Chu Giai liếm môi, liếm cho đôi môi khô khốc ẩm ướt hồng lên, thấp giọng ừ một tiếng.

Hà Dã nhìn cậu, còn nói: “Đợi anh tắm xong, chúng ta đi ăn cơm.”

Lần này Chu Giai không lên tiếng, cậu đảo mắt một vòng rồi nheo mắt, hất cằm lên trợn mắt nhìn Hà Dã.

Hà Dã không kiềm được cười ra tiếng, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm sắc bén, cứ nhìn chằm chằm Chu Giai như thể muốn ăn sạch cậu.

Chu Giai cũng nhìn Hà Dã như thế, sau lưng lại lan ra cảm giác tê dại. Cậu nhanh chóng nghiến răng, không để cho khí thế của mình thấp hơn. Đến khi đèn đỏ chuyển xanh, Chu Giai đi đến cạnh Hà Dã, đụng vai mình lên người hắn, thì thầm bên tai hắn nói: “Em xem anh có thể nhịn được bao lâu…”

Hai chữ “rắn thối” vừa vọng lại bên tai, Hà Dã liền cảm thấy xe đạp của mình trĩu xuống.

Chu Giai ngồi xuống sau xe, tay túm lấy áo Hà Dã, chân cũng chống cho vững.

Hà Dã nắm ghi đông xe đạp, quay đầu ngây người một lúc, sau khi đầu óc tải xong thì bật cười.

“Đệt!”

Hà Dã quay đầu xe, chân đạp liên tục, miệng cười không ngừng, cho nên xe đạp phi cũng nhanh.

Chu Giai nhìn chân mình cứ đang lê lết trên đường, nắm tay nhẹ nhàng đấm lên vai Hà Dã, hỏi hắn: “Anh có đi được* không đấy? Cười cái khỉ gì!”

Hà Dã cố nhịn không cười nữa, giơ tay lau nước mũi lại bật cười, ỷ vào việc đường thẳng không có người qua đường, cho nên càng đạp xe nhanh hơn.

Có làm được* không?

Chờ lát nữa Chu Giai sẽ biết hắn có làm được hay không thôi.

*行(xíng – HÀNH): vừa có nghĩa là đi, vừa có nghĩa là làm. Ý Chu Giai là Hà Dã có đi tử tế được không, còn ý Hà Dã là…là gì thì ai cũng biết =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi