ÂM DƯƠNG KHẾ


Thẩm Húc lo lắng ông nội không cho hắn ra ngoài, lần này ngay cả chào hỏi cũng không làm, trực tiếp để lại một phong thư, xếp tay nải xong dẫn theo Thanh Ngư liền trốn chạy.

Chờ ông nội nhìn thấy lá thư kia, hắn và Thích Thất đã ở trên thuyền đi đến Triệu Dương.
Triệu Dương tiếp giáp Lai An, con đường đến Lai An nhanh nhất, đó là đi đường biển đến Triệu Dương, sau đó từ đường lớn đi thẳng một đường về phía Bắc.

Ba người ra cửa đều là lần đầu tiên ngồi thuyền, chỉ có mình Thẩm Húc say tàu.

Thuyền còn chưa đi rất xa, dạ dày Thẩm Húc cũng đã sông cuộn biển gầm.

Thanh Ngư gấp đến độ xoay vòng, còn may Thích Thất mang theo chút thuốc, miễn cưỡng để cho Thẩm Húc không còn khó chịu như vậy, nhưng tung tăng nhảy nhót là cơ bản không có khả năng.
Người cầm lái thấy tiểu công tử chật vật như thế, không đành lòng nhắc nhở, nơi này còn không phải chỗ sóng lớn nhất, muốn qua eo Lăng Sương mà nói vậy phải làm thế nào nha.
“Không có gì, ta cho hắn chút thuốc ngủ, ngủ một giấc liền qua.”Dường như Thích Thất căn bản không để trong lòng.

Thẩm Húc còn đang nhắm mắt dưỡng thần thật sự là không có sức trợn mắt, chỉ có thể tiếp tục giả chết, thuận đường để cho Thanh Ngư ra ngoài, hỏi chuyện người lái thuyền, xem thử có thể bảo người lái thuyền giữ thuyền vững một chút lúc qua eo Lăng Sương đáng chết kia được không.
Thích Thất vốn cũng đang nghỉ ngơi, thấy Thẩm Húc đẩy Thanh Ngư ra, liền khép cổ áo lại, chờ Thẩm Húc đặt câu hỏi.

Thẩm Húc nằm trên giường, nghiêng mặt mở to mắt nhìn y, luôn cảm thấy từ lúc nhìn thấy Thích Thất ở Du Ý Các, sắc mặt y càng lúc càng kém hơn.
“Ngươi muốn hỏi gì?” Thích Thất không chịu được ánh mắt tìm tòi của Thẩm Húc, lạnh mặt hỏi.
“Ừm… tay ngươi khá hơn chút nào chưa?” Thẩm Húc nghĩ một lúc, hỏi: “Lần trước nghe ý tứ của sư tỷ ngươi, là bởi vì phản phệ lần trước…”
“Không có việc gì, khiến ngươi lo lắng.”
“Vậy… tới Triệu Dương không bằng chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày trước, lại đi tới Lai An.

Có món gì ngươi đặc biệt muốn ăn không? Ta nghe nói thủy sản là đặc sản nổi tiếng của Triệu Dương, hiện tại là mùa thu, đúng là thời điểm ăn cua.

Ngươi thích ăn cua không?” Thẩm Húc nói một lèo, nói xong mới nhớ tới phải hỏi ý kiến Thích Thất.
Thích Thất trầm ngâm, nói: “Ta không có gì thích ăn, cũng không có gì không thích ăn.” Để không làm Thẩm Húc mất hứng thúc, y lại bồi thêm một câu, “Nếu ngươi muốn ăn gì liền ăn cái đó.”
Mỗi lần nói đến thích hay không thích cái gì đó, Thích Thất đều là bộ dạng không sao cả.


Thẩm Húc có chút bối rối, cố nén không khỏi ngồi dậy, nhếch môi: “Vậy đi ăn đi, dù sao ta chưa ăn bao giờ, vô cùng tò mò.”
Dường như Thích Thất không tin câu nói chưa từng ăn cua của hắn, nhướng mày.
Bến đò Triệu Dương cuối cùng là khoan thai đến muộn, Thanh Ngư nhảy rời thuyền trước, vội vàng thuê một chiếc xe ngựa đến.

Thích Thất thì đỡ Thẩm Húc sắc mặt xanh lét rời thuyền, chân rốt cuộc đụng tới đất liền Thẩm Húc giống như lục bình mọc rễ, miễn cưỡng thở dốc một hơi.

Thanh Ngư lấy xe ngựa về, Thẩm Húc liền bò vào không chút nghĩ ngợi, xụi lơ ở chỗ ngồi.
“Thật tốt quá, cuối cùng sống lại…” Mắt hắn mở một đường kẻ, thấy Thích Thất nhấp môi, mày nhíu thành một chữ “Xuyên”, “Đừng nói lại có chuyện không tốt nhé?”
“Linh khí nơi này có chút kỳ quái… Bạch Uyên tiền bối, ngươi cảm thấy sao?”
Thẩm Húc thầm nghĩ, chỉ sợ Bạch Uyên sẽ không để ý tới ngươi, ai bảo lúc trước ngươi đào hố cho nó.

Nhưng ngọc quyết trên eo hắn lóe sáng, khuyển thần nửa trong suốt bò ra, cũng là vẻ mặt nghiêm túc, Thẩm Húc nhìn thấy thì trợn mắt há mồm.
Bạch Uyên không đáp lại sự kinh ngạc của Thẩm Húc, thò đầu ra khỏi buồng xe ngựa, tuần tra một lúc quay vào nói: “Mùi vị có chút quen thuộc, quả thật không bình thường lắm.”
“Có phải là không sai biệt với lúc ở Giang Âm hay không?” Thích Thất hỏi.
Bạch Uyên lắc đầu: “Không giống nhau, yêu khí nơi này thật nhạt, tuy rằng có Thẩm Húc và ta, quả thật không có Yêu linh dám tới gần trong vòng năm trượng.

Nhưng có một chớp mắt, ta còn tưởng rằng…”
Thích Thất nói hết lời thay nó: “Còn tưởng rằng nơi này không tồn tại thế giới kia.”
Nếu không phải xem ở sắc mặt Thẩm Húc, Thích Thất và Bạch Uyên đều không muốn bước vào vùng đất của Triệu Dương, Triệu Dương mất đi hơi thở của thế giới kia khiến cả người bọn họ không được tự nhiên.

Cũng may dù sao Thẩm Húc cũng là người trẻ tuổi, nằm giường một canh giờ, liền hết xanh xao.

Mọi người tính toán, quyết định ngày mai nhích người đến Lai An, cũng cho Thanh Ngư đi hỏi thăm hướng đi cùng xe ngựa để đến Lai An.
Thanh Ngư bận việc nửa ngày, lúc trở về đã là mặt trời lặn đằng tây.

Thích Thất thấy vẻ mặt sầu khổ của y, hỏi y sao vậy.
Thanh Ngư kể lại chuyện hỏi thăm được hôm nay với mọi người, mọi người mới biết được, không có mấy người biết đi tới Lai An thế nào, trạm dịch có thể dừng xe ngựa cũng lác đác không có mấy.


Thẩm Húc gặm đậu phộng, chờ tiểu nhị đưa đồ ăn lên, giữ người lại hỏi thăm một phen.
Khách điếm làm vốn là nghề nghênh đón đưa tiễn, theo lý thuyết có thể hỏi được không ít tin tức năm sông bốn biển từ trong miệng bọn họ.

Nhưng tiểu nhị kia dường như ngay cả Lai An cũng chưa từng nghe đến, càng miễn bàn phải đi thế nào.

Thẩm Húc không khỏi khả nghi, không tin tưởng lắm lại thuật lại câu trả lời của tiểu nhị thêm lần nữa.
Đứa bé kia bị người nghi ngờ, thoáng cái mặt liền đỏ, hận không thể thề với trời, lời nó nói đều là thật.
“Đừng nói Lai An gì đó, nơi này của chúng ta cũng chưa từng thấy người người xứ khác!”
Lời này vừa ra, ba người hai mặt nhìn nhau.

Sau khi tống cổ tiểu nhị đi, Thanh Ngư nhịn không được nói thầm: “Nhưng đường thủy đi về phía Triệu Dương có nhiều thuyền nhiều như thế...!nó sẽ không nói dối nữa chứ…”
“Không giống.

Huống hồ hôm nay ngươi cũng hỏi khắp nơi rồi, quả thật không có người biết đi tới Lai An thế nào.” Thích Thất nói.
Thẩm Húc nhìn một bàn thức ăn này, bỗng nhiên có chút nuốt không trôi.

Hắn dùng đũa khảy khảy cá sông chiên giòn, tiện tay kẹp một đũa bỏ vào trong bát Thích Thất, thở dài: “Ăn trước đi, thật sự không được, ngày mai mua xe ngựa sáng nay thuê, dù sao cũng có thể lên đường.”
(*炸江鱼仔.)
Dường như Thích Thất không ý thức được động tác của Thẩm Húc có chút không ổn, không khách khí liền ăn vào bụng.

Chỉ có Thanh Ngư bên kia cằm đều phải rớt xuống, hận không thể dụi mắt thêm mấy lần, để thấy rõ động tác cực kỳ tự nhiên vừa rồi của công tử nhà mình.
“Nhìn gì vậy? Đồ ăn lạnh hết rồi còn không ăn?!” Thẩm Húc không rõ ý tứ của Thanh Ngư, tức giận nhắc nhở y.
Thanh Ngư chỉ phải dời mắt, cúi đầu lùa cơm, sau đó thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Thích Thất.
***
Sáng sớm, Thẩm Húc còn đang ngủ nướng, Thanh Ngư cũng đã ở bên ngoài sắp gõ nát cửa phòng rồi.


Hắn ngáp một cái, phủ thêm áo ngoài, vừa mở cửa chính là khuôn mặt lo lắng của Thanh Ngư.
“Sao vậy… cơm sáng cũng không cần ăn sớm như vậy chứ…”
Đầu Thanh Ngư lắc như trống bói: “Không phải không phải! Chúng ta không ra được! Có chuyện!”
“Cái gì ——” Vừa nghe thấy có chuyện Thẩm Húc liền tỉnh hơn nửa.
“Bên ngoài đều là nước! Đen thui, ta cũng không dám ra ngoài xem!” Thanh Ngư gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Bị y làm ồn, Thích Thất cách vách cũng mở cửa ra.

Không chỉ là cửa khách điếm, ngay cả ngoài cửa sổ, cũng đều là nước sâu không thấy đáy.

Bạch Uyên nghỉ ngơi một ngày, nhìn thấy hiện tượng lạ này, nhịn không được đi ra khỏi ngọc quyết dưới tình huống có người ngoài.
“Này sẽ không phải là thủ thuật che mắt chứ?” Thẩm Húc nhíu mày.
Nước kia lẫn cả bùn cát, không sạch không trong.

Nhưng mặc dù bọn họ mở cửa sổ ra, nước cũng chỉ chảy ở bên ngoài, cũng không chảy ngược vào, giống như phía trước cửa sổ có một tấm lưu ly vô hình, chắn nước ở bên ngoài.

Bạch Uyên vươn móng vuốt, liền dễ dàng xuyên qua tấm chắn vô hình kia.
“Hỏi chủ quán chưa?” Thẩm Húc quay đầu hỏi Thanh Ngư.
Thanh Ngư gật đầu như giã tỏi: “Ta thấy bên ngoài còn có người đi thẳng vào, trên người không ướt chút nào, hơn nữa hình như bọn họ cũng không cảm nhận được.

Ta sợ dọa đến chưởng quầy, liền hỏi bọn họ gần đây có đụng phải chuyện kỳ quái gì không…” Thanh Ngư dừng một chút, trên mặt là lúng túng, “Kết quả bọn họ nói, kỳ quái nhất chính là còn có người ngoài tới tìm nơi ở trọ… nói chúng ta đó…”
Thẩm Húc cùng Thích Thất liếc mắt nhìn nhau, trầm ngâm nói: “Quả nhiên là thuật che mắt…”
Thanh Ngư bởi vì tuổi nhỏ, lúc tiến vào Thẩm gia, Thẩm gia đã không còn giao dịch qua lại với Ngự yêu, y đối với chuyện bắt yêu cũng chỉ là có nghe qua.

Hiện tại gặp được việc, chỉ cảm thấy bọn họ chắc chắn bị trúng tà.
“Vậy… ý của Thiếu gia là?”
“Nếu là thuật che mắt, chính là nói không phải tồn tại thật sự, chúng ta liền đi ra từ cửa này.” Thẩm Húc nói.
Hắn dứt lời, mặc quần áo xong xuôi, sải bước liền đi ra ngoài.

Thủ thuật che mắt, thủ thuật che mắt, vạn pháp giai không, tan thành mây khói….

Thẩm Húc đọc thầm, chân liền vượt qua ngạch cửa, nháy mắt đạp không, thân mình vừa nghiêng liền phải ngã vào trong nước!

(*万法皆空 vạn pháp giai không: mọi thứ phát sinh từ sự hài hòa của các điều kiện, và không có sự tồn tại duy nhất, cố định và bất biến.

Vì vậy nó không có sẵn.)
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thích Thất bên cạnh mắt thấy không đúng, lập tức níu chặt cánh tay Thẩm Húc.

Thanh Ngư thấy thiếu gia thế nhưng có xu thế chìm vào đáy nước, lập tức nhào qua giúp Thích Thất kéo Thẩm Húc ra khỏi nước.
Thẩm Húc là vịt lên cạn, khoảnh khắc rơi xuống nước liền muốn há mồm kêu cứu mạng, chính là được một ngụm nước sông.

Hắn được người kéo ra khỏi nước, lòng còn sợ hãi mà lau lau khuôn mặt ướt nhẹp, nhổ phì phì bùn trong miệng ra.
Động tác của bọn họ lớn như vậy, người ở trong khách điếm liền giống như không nhìn thấy, vẫn bận rộn việc trong tay.
Thẩm Húc nhìn bọn họ, không khỏi rùng mình.
Thanh Ngư thấy thế, cho rằng thiếu gia bị lạnh, vội vàng chạy đi tìm chưởng quầy muốn một thùng nước ấm cùng một bát canh gừng.

Thẩm Húc trở lại lầu hai một cách vô cùng chật vật, lúc này lầu một mới có khách hô lên kinh ngạc: “Bên ngoài mưa sao? Như thế nào đất đầy nước?!”
Nước ấm đưa thật mau, Thẩm Húc thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại uống hết canh gừng, cuối cùng cả người mới ấm lại.

Dù sao hôm nay cũng không ra được, hắn nghĩ nghĩ liền muốn đi tìm Thích Thất.

Bạch Uyên chửi thầm hắn vừa rãnh liền chui vào phòng người khác, thật giống như một đăng đồ tử* vừa mới khai trai
(*登徒子: tên háo sắc.)
Thẩm Húc bị Bạch Uyên trào phúng cũng không nóng nảy, liếc mắt nhìn nó nói: “Ngươi đây là so sánh cái gì vậy, hai ta đều là nam đó?”
“Ta biết, ta cũng không mù.

CHo nên ta nói ngươi ‘giống’, cũng không nói ngươi ‘là’.” Bạch Uyên ngáp một cái, “Nếu Thích Thất là nữ, ta chắc chắn sẽ nói ngươi đạp hư hoàng hoa đại khuê nữ* nhà người ta.”
(*黄花大闺女 hoàng hoa đại khuê nữ: con gái nhà lành, có gia giáo, còn là xử nữ.)
Thẩm Húc đã thấy nhiều không trách Bạch Uyên âm dương quái khí, chỉ hỏi nó: “Ngươi muốn đi cùng không?”
“Thật là, đứa nhỏ nhà ngươi, xem khuyển thần ta đây thành cái gì?! Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi… cẩn thận đại gia ta lan tin chuyện buổi tối làm ….”
“Ngươi có đi không ——” Nếu không phải Bạch Uyên có thực thể, chỉ sợ Thẩm Húc phải giơ tay đập bẹp nó ở trên bàn, “Nói nhiều như vậy!”
“Đi đi…” Bạch Uyên nhảy lên, nhảy vào bên trong ngọc quyết.

Thẩm Húc lập tức dựng lên một rào chắn ngay sau đó, chặn lại hết năm giác quan của Bạch Uyên ở bên trong ngọc quyết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi