ÂM DƯƠNG KHẾ


Thanh Ngư há to miệng, nhìn nhìn Bạch Uyên nửa trong suốt, lại nhìn nhìn ngọc quyết trên người Thích Thất, chỉ vào ngọc quyết kia nói đều nói không lưu loát: “Đó… đó không phải...!là ngọc quyết của...!thiếu...!thiếu gia sao….”
Y thấy Thích Thất và Bạch Uyên đều là biểu tình cam chịu, chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như hồng thủy đổ qua, đầu óc y bị xô thành một đống hỗn độn.
“… Cho nên là… Thiếu gia vẫn luôn mang theo… con… ừm… chó nhỏ này?”
Bạch Uyên vừa nghe đến hai chữ ‘chó nhỏ’ liền tức giận, nhe răng trợn mắt nói: “Lão tử là Khuyển thần! Ngươi mới là chó nhỏ!”
“Thần tiên nói rất có lý… ta là chó nhỏ…” Thanh Ngư bị khí thế của Bạch Uyên ép đến co rúm, gục đầu khom lưng ở trước mặt Khuyển thần.
“…” Thích Thất liếc mắt nhìn Thanh Ngư một cái, tách đề tài hỏi Bạch Uyên, “Vừa rồi ngươi nói mắt trận là gì? Ta không cảm nhận được gì.”
Nói đến việc chính, Bạch Uyên thu lại sắc mặt vừa rồi, vẻ mặt đứng đắn nói: “Tuy rằng không thể tiếp cận tượng vàng hoàn toàn, nhưng ta chắc chắn, bên trong tượng vàng hẳn là từng có mắt trận.” Nó liếm liếm móng vuốt của mình, phía trên có một chút hương vị giống như đã từng quen biết.
“Từng có?”
Bạch Uyên thở dài: “Bởi vì ta cảm thấy mắt trận thật sự hẳn là đã chết rồi.” Nó dừng một chút, nói tiếp, “Ngươi còn nhớ trận Giang Âm vây ta ở bên trong không… trận nơi này có chút giống với trận nhốt ta lúc ấy, hơn nữa, dùng mộc nhốt hỏa, dùng kim nhốt thủy…”
“Đảo ngược ngũ hành?” Mày Thích Thất nhíu chặt hơn.

Y còn muốn mở miệng, lại là giữa mày đau đớn, giọng run rẩy thúc giục: “Không tốt, Thẩm Húc gặp phiền toái, chúng ta trở về xem!” Y để lại ngọc đỏ cho Thẩm Húc để ngừa vạn nhất, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có động tĩnh.
***
Uống chút thuốc kiện vị* thông khí, bụng dần dần không làm ầm ĩ nữa.

Lúc sau Thẩm Húc lại ngủ trong chốc lát, trong lúc ngủ mơ ngửi thấy mùi tanh của bùn, chỉ cảm thấy trên người nhão nhão dính dính, hắn mới đột nhiên tỉnh táo.

Vừa mở mắt, hắn liền phát hiện mình bị vây trong một lớp nước bùn vẩn đục xám nghét.

Chăn bông giường đệm phía dưới đều bị ướt nhẹp, hơi nước theo quần áo hắn dán vào người hắn.
(*健胃 kích thích tiêu hóa.)
Linh lực của ngọc đỏ tụ thành một cái kén vô hình, dùng hết khả năng chống đỡ nhà giam bằng nước co lại.
“…” Thẩm Húc không nghĩ tới đối phương sẽ ra tay với hắn trước.

Hắn nhìn những thứ có trong tầm tay, ngoài chăn cùng gối ra, không có thứ nào có thể dùng được.

Mắt thấy không gian có thể bảo vệ của ngọc đỏ dần như tằm ăn lên, thật mau hắn liền sẽ bị dòng nước ép tới hít thở không nổi.
Hắn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, giảm tần suất hô hấp, đầu óc nhanh chóng nghĩ lại thứ Bạch Uyên đã dạy hắn.
……

—— Nếu thân ở trong trận pháp, muốn phá trận, cùng với dựa vào ánh mắt, không bằng dựa vào hơi thở.

Hai mắt có thể bị che chắn, nhưng hơi thở rất khó bị che giấu.
—— Trận pháp chú ý đến sự liền mạch, sinh sôi không ngừng, một khi một khâu trong đó bị tách ra, giống như một thực vật bị cắt đứt từ giữa, trận pháp liền sẽ khô héo.
—— Phải hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Nếu đối phương muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, vậy không còn lời nào để nói, chỉ có thể liều chết đánh trả; nếu đối phương chỉ muốn nhốt ngươi, nhất định sẽ để lại một đường sống, không đến mức tổn thương đến tính mạng của ngươi.
—— Linh lực trong máu mạnh nhất, ngũ tạng thứ hai, xương là cuối.

Lúc trước Thích Thất bôi máu lên thân kiếm của ngươi, chính là đạo lý kia.
……
Ngọc đỏ lập lòe ở trước mặt hắn, hắn biết Thích Thất nhất định sẽ nhận thấy nguy hiểm ở trong khách điếm.

Một khi Thích Thất trở về, nhất định sẽ ra tay nghĩ cách cứu viện.

Hắn muốn giải quyết phiền toái này trước khi Thích Thất ra tay.
Thẩm Húc ngẫm lại lời dạy của Bạch Uyên, quyết định nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực di chuyển bên trong nước sông ở bốn phía.

Hắn cảm thấy đối phương cũng không muốn nhanh chóng lấy tính mạng của hắn, bằng không sẽ không kéo dài thời gian lâu như vậy.

Hơn nữa hiện giờ hắn có thể chậm rãi cảm nhận được, hơi thở mơ hồ bất định bên trong nước sông, còn mạnh hơn ngọc đỏ rất nhiều.
… Không đúng, nó không phải đang kéo dài, nó là không có biện pháp xuống tay.
Rõ ràng che chắn rắn chắc nhất của ngọc đỏ chính là vị trí ở gần trung tâm, sau lưng Thẩm Húc là bộ phận yếu nhất của tấm chắn, càng không cần nói đến sự thật nửa bộ đồ trên người Thẩm Húc đều đã bị ướt nhẹp.

Nhưng linh lực kia, vẫn di chuyển không ngừng ở bốn phía của hắn, có mấy lần tới gần sau lưng hắn, đều sẽ quay đầu đâm về phía ngọc đỏ.
Có đôi khi đánh tới chỗ sâu nhất ở trong nước.
Dường như nơi đó cũng có một bức tường khác, chỉ để nhốt lại linh lực này.
Thẩm Húc nhân lúc linh lực di chuyển đến chỗ khác, tạm nghỉ một chút.


Không khí trong không gian nho nhỏ dần trở nên loãng, Thẩm Húc tỉnh táo nhận ra, không thể tiếp tục kéo dài nữa, bằng không hắn sẽ không phải bị chết đuối, chính là bị nghẹn chết.
Hắn phải tìm một thứ vũ khí tiện tay, ví dụ như kiếm của hắn.

Thẩm Húc muốn mượn che chở của ngọc đỏ, chậm rãi dịch qua.

Nhưng hiển nhiên ngọc đỏ đã cạn lực, thật sự không có biện pháp đẩy màn nước ra.
Thẩm Húc nghĩ nghĩ, chỉ có thể cầm gối sứ ở một bên, dùng sức ném nó tới mép giường.

Gối sứ* nát theo tiếng, vỡ thành hai đoạn.

Thẩm Húc lập tức dựa đến gần cạnh sắc bén của gối sứ không chút do dự, cắt lòng bàn tay hắn ra.
(*瓷枕.)
Máu được bôi lên trên ngọc đỏ, ánh sáng của ngọc đỏ lập tức sáng gấp mấy lần, mở rộng phạm vi bên ngoài của lớp kén thêm vài tấc.

Thẩm Húc thở hổn hển, không dám chậm trễ, nhanh chóng vẽ một Phá kích chú ( *破戟咒) ở trên nửa gối sứ còn lại.

Vẽ xong một nét cuối cùng, ngón tay vừa rời mặt gối, ngọn lửa bỏng người lập tức dâng lên từ trong máu, Thẩm Húc vội vàng giơ tay che mặt, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, trên mặt có cảm giác đau đớn của mảnh vỡ cắt qua, gối sứ bên cạnh nổ thành bột phấn, chỉ để lại một đoạn sứ hình dạng thước ngọc (*玉尺.)
Má ơi, sao Bạch Uyên không nói với ta, chú này còn có uy lực lớn như vậy.

Thẩm Húc chửi thầm một câu, cũng không rảnh lo vết thương trên mặt, nhặt thước sứ lên học như Thích Thất lần trước, một đao ở chính lòng bàn tay mình.

Máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo thước sứ, Thẩm Húc nhấc lên “Kiếm” dính đầy ngọn lửa cùng máu tươi này, quay đầu nói với ngọc đỏ: “Đi theo ta.”
Ngọc đỏ giống như có cảm ứng, nhích lại gần Thẩm Húc.

Hai mắt Thẩm Húc sáng ngời, bỗng nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi, trong nháy mắt hắn đột nhiên rút kiếm chém về phía bức tường bằng nước ở sau lưng.
—— A……
Toàn bộ khách điếm đều chấn động.
Đối phương thật sự không nghĩ tới Thẩm Húc thế nhưng sẽ tập kích nó từ phía sau, lập tức bị chọc giận, nhưng mấy lần nó muốn nhằm về phía Thẩm Húc, lại như bị thứ gì hạn chế, chỉ biết cắn đuôi của chính mình, Thẩm Húc nghe thấy tiếng nước sông cuồn cuộn kịch liệt, dường như muốn nhấc lên từng tầng sóng lớn.

Dường như nó đâm vào bức tường nước phía sau nó một cách điên cuồng hơn.
Thẩm Húc bỗng nhiên hiểu ra, hắn xoay người cầm lấy ngọc đỏ, buộc tua rua kia lên thước sứ.
“Ngọc đỏ, dựa vào ngươi.”
Thẩm Húc há mồm hít một hơi, ngừng thở, dùng sức ném thước sứ về phía bức tường nước.
Ngay sau đó, nước sông cả phòng nháy mắt bao phủ hắn.
Thanh Ngư bị cưỡng chế mang theo Bạch Uyên đứng ở bên ngoài, trực tiếp nhìn Thích Thất mở quạt xếp, xông vào trong nhà tù nước.

Có một chớp mắt đó, Thanh Ngư dường như nhìn thấy, nước đều đang tránh y.
Thích Thất đi vào chỉ có nửa khắc, bên trong truyền đến tiếng trầm vang, nước của toàn bộ khách điếm nháy mắt mất đi chống đỡ, giống như bể cá bị đánh vỡ, trong phút chốc nước liền phải phá vỡ trụ tường trào ra ngoài.
Thanh Ngư hoảng sợ, nắm ngọc quyết muốn trốn.

Nhưng một khắc sau, con sóng lập tức vỡ thành hơi nước, bốc lên trời cao.

Thanh Ngư dụi dụi mắt, còn chưa phản ứng lại toàn bộ những thứ trước mắt, mưa mang theo mùi tanh của bùn đất tí tách tí tách dừng ở trên mu bàn tay y.
Người không biết bơi rơi vào trong nước, theo bản năng muốn giãy giụa.

Thẩm Húc phế đi sức mạnh chín trâu hai hổ mới ngăn được xúc động đạp tay chân, chỉ khoảng nửa khắc thế nhưng đâm vào một thân thể lạnh lẽo.

Hắn chợt mở mắt, trong nước sông vẩn đục lại không thấy rõ bộ dạng của đối phương.

Chính là lúc này hắn rốt cuộc có thể phân biệt ra hơi thở quen thuộc, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

Sau an tâm, là hoảng loạn cùng giận hờn che trời lấp đất, linh lực ở khắp người Thích Thất là chuyện thế nào?!
Hắn không biết bơi, nín thở một chút đều cảm thấy phổi có hơi đau.

Ngay vào lúc hắn nhịn không được muốn há mồm hô hấp, một bàn tay phủ lên, thay hắn che lại miệng mũi.
Trong chớp mắt, nước sông vừa rồi còn đang dâng trào bị linh lực nghiền nát, chạy trốn bốn phương tám hướng một cách điên cuồng.

Thích Thất buông tay, Thẩm Húc lập tức há mồm hít một hơi, dường như mình đang sống lại.

Hắn thấy Linh quạ lặng yên đi vào trong ống tay áo của đối phương, còn chưa kịp mở miệng trách cứ, Thích Thất đã chịu không nổi trước phun ra một búng máu.
Thích Thất ung dung lau máu bên môi, nâng mắt nhìn về phía Thẩm Húc, lẩm bẩm: “Khó trách ấm như vậy.…”
Vừa dứt lời, Thẩm Húc bỗng chốc đỡ lấy thân thể mất đi tri giác của y.
Đám người vòng quanh khách điếm không hề phát giác, Thanh Ngư ôm Bạch Uyên thở hồng hộc xông lên lầu, vừa mở cửa liền thấy Thẩm Húc cả người đều đang nhỏ nước, ôm Thích Thất ngồi dưới đất.


Thẩm Húc nghe thấy cửa bị đẩy ra, quay đầu tới, trong mắt có chút mờ mịt thoáng qua.
Nhưng hắn lấy lại tinh thần thật mau, chịu đựng lo lắng trong lòng, bảo Thanh Ngư đóng cửa.

Bạch Uyên đi đến bên cạnh Thích Thất, cúi người ngửi ngửi hơi thở của y.

Thẩm Húc thấp giọng nói: “Có phải phản phệ không?”
“Ừ……”
“Nghiêm trọng không? Vừa rồi y còn phun máu.”
“Nghiêm trọng.”
“Cứu thế nào?”
Bạch Uyên nâng mắt, có một chút cảm xúc không dễ phát hiện chợt lóe qua.
“Sao ngươi biết có thể cứu?”
Thẩm Húc lại hỏi: “Nếu ta cứ muốn cứu y thì sao?”
“Không có ai là không thể không cứu, Thẩm Húc.

Vạn vật đều có quy tắc của vạn vật, phản phệ vốn dĩ chính là một loại trừng phạt vì vi phạm quy luật…”
“Vậy y cũng là vì ta mới làm trái quy tắc, ta muốn cứu y.”
Trong lúc nói chuyện Bạch Uyên không khỏi mang theo vẻ giận dữ, nếu có thể hóa thành hình người, giờ phút này nó đã sớm cào rách đầu: “Thật là, con người các ngươi sao cứ luôn kiên trì làm những chuyện như vậy...”
Thẩm Húc chỉ cười cười, trên mặt là đạm nhiên cùng thành thục khó có được.
Bạch Uyên thở dài, quay đầu phân phó Thanh Ngư mang kiếm của Thẩm Húc tới.

Thanh Ngư đưa kiếm vào tay thiếu gia, không khỏi có chút lo lắng: “Thiếu gia…”
Nhưng ánh mắt Thẩm Húc đưa cho y chỉ có cảm ơn, cũng không có bất kỳ do dự hay hoảng loạn mất mát, tuy rằng không biết lúc sau sẽ làm gì, cuối cùng Thanh Ngư vẫn là nuốt nửa câu sau của y xuống.
Dựa theo chỉ thị của Bạch Uyên, Thẩm Húc rạch lòng bàn tay của hắn và Thích Thất, máu tùy ý tràn ra trên da.

Hai tay đan vào nhau, máu tươi tụ thành sợi nhỏ như tơ tằm dưới chú pháp của Bạch Uyên, đan vào nhau từng sợi từng sợi, buộc chặt linh lực của hai người vào nhau.
Thẩm Húc cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, giống như dung nham, bò lên trên từ vết thương ở lòng bàn tay hắn một cách bám riết không tha, cơ bắp hắn như bị tằm ăn lên, kinh mạch bị xâm chiếm, xương cốt bị đốt.

Sóng nhiệt nóng cháy vẫn luôn cuồn cuộn dọc theo cánh tay đến trước ngực hắn, vỗ vào phổi hắn từng đợt giống sóng lớn, thế nhưng muốn làm bay hơi toàn bộ hơi thở trong phổi đến gần như không còn.
Thẩm Húc cảm thấy bản thân hoàn toàn không cách nào hô hấp, có một nháy mắt, hắn theo bản năng muốn buông tay ra.

May mắn có trói buộc của chú thuật, hắn căn bản không có biện pháp nhúc nhích, mới có thể ở trong khoảnh khắc đó, càng nắm chặt bàn tay lạnh băng kia của Thích Thất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi