ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

Cùng với sự phát triển của thời đại, xã hội cũng tiến bộ, tư tưởng mọi người đã phóng khoáng hơn. Có gì đó sai sai nhỉ??? Tại sao, vừa mở đầu lại giảng đạo lý trong sách giáo khoa?

Túm lại, bây giờ là thế kỷ 21, Thiên giới không giống như trên TV hay nói, không có vụ thần tiên không thể yêu nhau. Chỉ cần là yêu, thì bất chấp chủng tộc, giới tính, tuổi tác, cho nên trên đó đâu đâu cũng là tình nhân. Nhưng thần tiên so với người phàm có nhiều thứ vui hơn, chẳng hạn như có con.

Phàm nhân thì mang thai gần mười tháng, rồi liều mạng, mệt gần chết để sinh con. Mặc dù bây giờ có phương pháp sinh mổ, nhưng sẽ để lại vết sẹo, nói chung để sinh ra một đứa con, phải chịu dày vò đau đớn đủ thứ. Còn trên Thiên giới thì có cây Sinh Mệnh Thụ, trái của cây là khởi đầu của sự sống, hai người yêu nhau chỉ cần nhỏ máu vào cây sẽ có con. Nhưng không phải ai nhỏ lên cũng thai nghén được con cái, điều kiện chủ yếu là phải nhờ Nguyệt Lão "nối dây tơ hồng".

Lúc Sư Phù nhảy vào trận cứu Hồ Tiên, mở ra Hư Không để thoát hiểm, không biết tại lại chạy đến được Thiên giới. Bạch Vũ bị trúng kế trọng thương suy yếu, mái tóc bạc trắng dài ra phân tán phía sau, trên đầu còn xuất hiện đôi tai của Hồ Ly. Đường đường là Hồ Tiên đại nhân, lại bị đánh trở lại nguyên hình. Hai người ở lại chỗ Nguyệt Lão, để Bạch Vũ từ từ dưỡng thương, nhưng Sư Phù lại rất lo lắng. Thiên giới lại cách mặt đất quá xa, không cách nào liên lạc với Sư Âm, nên đành ở đó chờ đợi. Đêm đó, còn gặp phải Nữ Ma Đầu Trọng Dạ.

Trọng Dạ nói, bên trong vườn tiên có một cây Sinh Mệnh Thụ dùng để trị thương, chỉ cần hai người họ lấy một ít máu nhỏ lên trái trên cây, rồi đưa cho Bạch Vũ ăn, lúc đó Bạch Vũ có thể tự dùng linh lực trị thương nhanh chóng. Ai ngờ, vừa nhỏ máu lên, trái trên cây liền trưởng thành, từ bên trong một đứa bé chui ra gọi Sư Phù là Papa. Hối hận muốn điên.

"Chuyện là như vậy." - Sư Phù xua tay, tỏ ý không phải tại hắn. Nếu không phải do cô ta, Sư Phù đâu có nghĩ gì đến tình cảm nam x nam, còn nữa toàn là đàn ông sinh thế nào đây. Nếu không vì lạc tới Thiên giới, có chết Sư Phù cũng không nghĩ đến mình có con với đàn ông.

"Vậy hai người đã làm gì? Kể nghe chút đi." - Đào Tuyết Ương bắt đầu truy hỏi muốn Sư Phù kể hết mọi chuyện, bùng nổ tự tò mò. Nàng là một truy vấn viên hết sức tận tâm, nhất định phải biết từ đầu đến cuối.

Trước đây, Sư Phù như một ông cụ ồn ào, nói mình là đệ nhất thiên hạ đàn ông thẳng, tuyệt đối sẽ không yêu Hồ Tiên hay sao? Tại sao lại có thể cùng ngài ấy lăn lộn trên giường? Quả nhiên, mấy tháng ở chung, hai người này đã xảy ra vấn đề, còn âm thầm phát triển tình cảm.

Sư Phù tức muốn hộc máu, nhảy dựng lên muốn giải thích. Nhưng bị vị đại tiên, siêu phàm thoát tục cướp lời, bình tĩnh nói: "Ở tại nhà của Nguyệt Lão trên Thiên giới, nhất thời không kiềm lòng được."

Đào Tuyết Ương tỏ lòng khen ngợi Bạch Vũ, đại tiên đúng là đại tiên, không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn xem việc đó không có gì to tát nói thẳng ra. Đào Tuyết Ương vỗ vỗ vai Sư Phù cằm như sắp rơi xuống đất, làm vẻ mặt "em hiểu mà", giải thích thêm chính là ngụy biện.

Sư Âm không có hứng thú với chuyện hai người kia cám dỗ nhau thế nào, con cũng có rồi, nhân duyên của hai người là do Thố Nhi Thần tác hợp, trốn cũng không thoát. Cứ tiếp tục truy cứu cũng chả có ý nghĩ gì, chỉ là đột nhiên gia đình lại có thêm thành viên mới, Sư Âm nhất thời không chấp nhận được. Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ ba bốn tuổi, lại nghênh mặt lên như tiểu đại nhân.

Quả Quả, tên cũng chỉ có Quả Quả, không có họ. Bởi vì dùng máu của hai người, nên chẳng biết theo họ ai, nên tạm thời gọi như vậy.

"Quả Quả, xin chào. Chị tên Đào Tuyết Ương, em có thể gọi chị là Đào tỷ tỷ." - Đào Tuyết Ương rất dễ dàng làm quen với người khác, huống chi chỉ là một đứa bé. Trong nháy mắt, đã quên mất nàng bị cô bé đánh bay, ngồi xuống chào hỏi.

Quả Quả nhìn Đào Tuyết Ương, không chút cảm kích: "Ta thấy gọi là dì hợp hơn." - Nói xong còn làm mặt quỷ.

"Đâu có già đến mức dì đâu." - Đào Tuyết Ương muốn khóc. Không thể xem đứa trẻ này là người bình thường, một nữa là tiên, một nữa là cái gì thì không biết.

"Em đang nói nhãm gì với con nhóc vậy." - Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương đứng lên, rồi quay sang Sư Phù nói: "Vậy về sau, đệ sẽ nuôi nó à?" - Sư Âm không vui, nàng không cần trong nhà có thêm một đứa nhỏ suốt ngày nhảy nhót.

"Xem Quả Quả chịu ở với ai." - Trước đây đã từng nói rất dứt khoát, cái gì mà tuyệt đối sẽ không thích Bạch Vũ. Chuyện đã phát triển đến mức này, Sư Phù như bị đấm một cú vào mặt. Thân phận của chính mình Sư Phù còn chưa biết, với lại hắn cũng không muốn ở cùng một chỗ với Bạch Vũ.

"Con muốn ở cùng hai papa." - Quả Quả nói rất kiên quyết, tay còn kéo hai người. Xem ra ngoài Sư Phù và Bạch Vũ, thì đứa bé xem ai cũng như kẻ thù.

"Hồ Tiên đại nhân đây, muốn gả vào nhà họ Sư? Nếu như con vật nhỏ này làm loạn, tôi sẽ không khách sáo. Tốt xấu gì tôi cũng là cô của nó." - Nụ cười của Sư Âm khiến người ta phát run. Quả Quả tiểu ma nữ đụng độ với đại ma vương.

Quả Quả cũng biết xem sắc mặt, phong độ nữ vương của Sư Âm làm cô bé không dám mở miệng. Chỉ có thể đứng bên cạnh Bạch Vũ nén giận.

"Lúc trước tôi vì sập bẫy tổn thương nguyên khí, nên phải tìm chỗ thanh tịnh để tu luyện. Quả Quả sẽ tạm thời ở lại đây, nhờ mọi người chăm sóc. Tôi sẽ thỉnh thoảng ghé thăm." - Bạch Vũ trước đây, nhìn vào liền thấy siêu phàm thoát tục, tiên quang bao quanh người, bây giờ kém hơn rất nhiều. Tuy rằng, vẫn còn rất đẹp trai, nhưng tiên khí và sức mạnh đã suy yếu không ít.

"Tôi có chuyện muốn nói." - Sư Phù đã nhịn cả buổi giờ mới chịu mở miệng, kéo Bạch Vũ lên phòng.

Quả Quả cũng muốn đi theo, bị Sư Âm kéo lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu như cái bánh bao, chỉ dám oán hận chứ không dám đụng vào Sư Âm.

Sư Âm nhìn phòng khách vẫn còn bừa bộn, còn lại có thêm một tiểu quỷ thật là nhức đầu. Sư Âm chẳng muốn thu dọn lại cớ mớ lộn xộn này, tại sao phiền phức cứ kéo đến liên tục vậy. Nhưng chuyện phiền phức trước chưa giải quyết xong, phiền phức tiếp theo đã kéo đến, không biết từ đâu có hai người từ trần nhà phòng khách rớt xuống. Còn là, một người đang cưỡi lên một người.

"Đã nhiều năm không gặp, tại sao vừa nhìn thấy em đã bỏ chạy? Tiểu Tễ Tễ ~~~~"

"Làm ơn đừng dùng từ láy gọi tên anh, nghe ra có nghĩa khác đó. Làm phiền em có thể đứng lên trước hay không?"

Đào Tuyết Ương ngạc nhiên nhìn hai người, không biết là từ trên trần nhà hạ cánh, hay từng người xuất hiện. Thế nhưng lần này lên sân khấu lại là một nhân vật lớn, thật thú vị. Đặc biệt là cái tư thế ra sân quá kì lạ, mà người bị đè bên dưới còn là bố vợ đại nhân.

Sư Tễ đang cực lực chống đỡ, con gái đứng một bên đã đen mặt, ông phi thường dũng cảm đẩy cô gái đang ngồi trên lưng mình ra. Lập tức cười cười tiến đến đứng trước mặt Sư Âm, đương nhiên vẫn nhận lại toàn là sự ghét bỏ.

"Tôi không có hứng thú với cuộc sống riêng của ông, không cần giải thích." - Sư Tễ chưa kịp nói gì, Sư Âm đã lên tiếng trước. Sau đó lạnh lùng liếc mắt, nhìn người tự xưng là chị em tốt với mẹ của nàng, chủ nhân Uổng Tử Thành, Ty Cửu điện hạ.

"Tiểu Sư Âm đang ganh tị sao? Tôi với cha cô chỉ là bạn già thôi, không có quan hệ gì đặc biệt." - Ty Cửu điện hạ vẫn ăn mặc thoáng mát, trang điểm thật không biết thuộc về cổ trang hay phong cách hiện đại, cười nói.

Nói bọn họ không có quan hệ đặc biệt, hoàn toàn không có sức thuyết phục. Nếu không, tại sao Sư Tễ vừa nhìn thấy Ty Cửu liền chạy trốn. Chắc chắn ngày xưa có chuyện xảy ra.

"Đừng tùy tiện định nghĩa cách nghĩ của người khác. Tại sao các người lại xuất hiện ở đây?" - Từ tối hôm qua đến giờ, nhà Sư Âm liên tục xuất hiện những vị khách không mời mà tới. Mấy người xem nhà nàng là khách sạn sao?

"Tiểu Âm con lạnh nhạt quá, nói sao thì đây cũng là nhà của cha mà. Quả Quả, có muốn gặp ông nội không?" - Sư Tễ ngồi xuống trước mặt Quả Quả, nhéo mặt cô bé. Quả Quả tránh không kịp, đành để cho ông nội thỏa sức nhào nặn.

Khi Sư Tễ lên Thiên giới tìm con, cũng đã biết mình có cháu, liền nổi điên với Sư Phù và Bạch Vũ. Sau đó, biết được vì sao có Quả Quả, thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bây giờ thì chìm đắm trong cảm giác mình được làm ông nội, xem như nhà họ Sư đã có người kế nghiệp.

"Ông cũng còn biết đây là nhà ông?" - Sư Âm mỉa mai nói. Khi nàng hơn 10 tuổi, vị cha già đáng kính này đã không thèm ở nhà. Bây giờ lại nói đây là nhà ông ấy, buồn cười.

"Tiểu Âm, mấy năm nay cha không ở nhà, vì phải đi tìm mẹ của con." - Bản thân Sư Tễ cũng biết, quan hệ giữa ông và con gái trong thời gian không thể thay đổi. Nhưng vì ông ích kỷ, người Sư Tễ yêu nhất vẫn là người phụ nữ kia, một ngày chưa tìm thấy cô ấy, ông không thể an tâm. Sư Tễ cố gắng nuôi nấng hai chị hơn 10 tuổi, thì bỏ đi, vì ông nghĩ họ đã đủ lớn có thể tự chăm sóc mình. Nhưng ông ấy hoàn toàn không hiểu, hai chị em đã không có mẹ, ngay cả cha cũng bỏ đi.

"Tôi có mẹ sao?" - Sư Âm với cái người gọi là mẹ, thật sự không có ấn tượng. Nàng cũng chưa từng muốn gặp mẹ, huống hồ nàng đã qua tuổi cần có mẹ.

"Tiểu Âm, mẹ con vì không muốn lại hại hai chị em nên mới trốn đi." - Sư Tễ không biết làm sao để giải thích, không phải chỉ vài câu là nói rõ được.

"Chúng tôi đã tìm thấy mẹ cô, cô ấy muốn gặp cô." - Ty Cửu đứng một bên lên tiếng.

"Cái gì? Các người tìm được mẹ?" - Vừa từ trong phòng bước ra, Sư Phù nghe được những lời của Ty Cửu nói, khác xa với Sư Âm hắn rất vui mừng. Sư Phù không ghét bỏ cha mẹ mình vì họ không chịu trách nhiệm, ngược lại nếu như có thể, hắn mong gia đình sẽ được đoàn tụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi