ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

Sư Âm vừa mới tắm xong bước ra khỏi WC, liền bị Đào Tuyết Ương ôm ngang bế lên. Vị thiên sư xinh đẹp có thể bình tĩnh dù gặp bất cứ con quỷ mạnh mẽ nào, bây giờ hét muốn bể kính. Nàng không nhìn lầm phải không? Tên ngu ngốc của Sư Âm, đứng trước cửa WC, bế nàng lên, đùa à? Nếu trên tay Đào Tuyết Ương không phải đang đeo khóa nhân duyên, Sư Âm thật sự nghĩ là có người dịch dung.

"Đào ngu ngốc, em đang làm cái gì?"

"Muốn cùng chị 'làm yêu'." - Đào Tuyết Ương cười xấu xa. Sư Âm nhìn mặt Đào Tuyết Ương, vẻ mặt gian xảo, xấu xa như một tên biến thái. Thật sự không thấy thoải mái, ăn nhầm cái gì sao? [Thật ra là uống lộn thuốc]

"Em bị ma nhập à?" - Sư Âm nói nhưng cũng không tin tưởng có khả năng này.

"Bảo bối, chị đề cao qua quỷ quá rồi."

"................"

Tinh thần Sư Âm bất an, nàng có thể đánh cái người trước mắt không? Cái tên ngu ngốc bình thường gọi mình là "Hôn Âm" đi đâu? Ai chạy đến giải thích chuyện gì đang xảy ra? Chỉ đi tắm có chút xíu, không lẽ đã xuyên không? Cái giả thiết này Sư Âm nói ra chính mình cũng khinh thường bản thân.

Sư Âm đang cố gắng vùng vẩy thoát khỏi Đào Tuyết Ương, nàng cao quý, lạnh lùng, lại bị bế ngang như công chúa mất hình tượng quá. Sư Âm chưa đủ thời gian vùng thoát, thì Đào Tuyết Ương đã lon ton chạy nhanh, quăng nàng lên giường. Sư Âm vừa mở miệng định chửi, thì Đào Tuyết Ương phóng thẳng lên giường mạnh mẽ đè chặt Sư Âm hôn xuống, không cho Sư Âm chửi.

Sư Âm trợn tròn hai mắt, thật không thể tin nổi. Đào Tuyết Ương tại sao lại có thể thô bạo đem nàng đè xuống giường? Không phải là Sư Âm không giữ lời hứa, Sư Âm cũng không phản đối, nhưng lại bị phản công bất ngờ. Làm ơn, cái nàng muốn là từ từ hưởng thụ cảm giác, chứ không phải bị người ta cưỡng gian.

"Chị mặt kệ ma quỷ nhập hay không, em mau dẹp ngay cái vẻ mặt muốn ăn đòn này đi." - Trán Sư Âm nổi đầy gân xanh, sắp nổi điên rồi. Nhưng tên ngu ngốc kia giống như mất đi lý trí, không hiểu tiếng người nữa.

"Em xấu xa như vậy, chị không thích sao? Bảo bối, em rất yêu chị, muốn được nhanh 'chiếm lấy' chị. Ngoan nha, nếu chị cứ vùng vẩy như vậy, em sẽ làm chị bị thương."

Có chết cũng không thể tin được cái gương mặt gian tà này của Đào Tuyết Ương. Hạn trong năm nay, chắc là chuyện này.

Sư Âm muốn nâng chân đá văng Đào Tuyết Ương, bị đè lên người rất không thoải mái. Không nghĩ rằng, Đào Tuyết Ương lại nắm cổ chân Sư Âm, nâng chân nàng đem gác lên vai của em ấy, rồi Đào Tuyết Ương cúi người hôn xuống cái eo nhỏ nhắn của Sư Âm.

"Hôn Âm, chị không mặt quần lót? Chị làm em không thể chờ được nữa."

"Hả? Chị thích ngủ thoải mái, không lẽ em chưa biết." - Sư Âm nghiêng đầu cười, muốn Sư Âm mở miệng nói "Xin tha mạng", đừng có mơ.

Tư thế hiện tại của Sư Âm rất gợi cảm, chân đặt lên vai Đào Tuyết Ương, nhưng Sư Âm không có hứng thú. Đào Tuyết Ương nhanh nhẹn cởi áo ngủ của Sư Âm muốn trói chị ấy. Sư Âm muốn thừa dịp tránh thoát, nhưng Đào Tuyết Ương vung tay, chậu hoa trên bệ cửa sổ mọc ra dây leo dài, phóng đến trói Sư Âm lại.

"Đào.Tuyết.Ương! Em đang muốn làm gì? Thả chị ra!!" - Sư Âm bị trói rất khó chịu, lại không thể sử dụng đạo thuật vì Đào Tuyết Ương là người. Nếu dùng Hỏa Long, chắc nguyên căn nhà sẽ cháy rụi, phiền chết rồi. Hiện tại, Đào Tuyết Ương sử dụng linh lực rất thuần thục, lại còn dám trói Sư Âm.

[ Editor nói thật, muốn drop lun bộ này quá. Khúc hay lại bị lược bỏ nữa rồi, trời ơi tui muốn khóc quá T_T ]

Trải qua một trận "hành hạ", Sư Âm quá mệt ngủ mê man. Sáng hôm sau, Đào Tuyết Ương thức dậy, khí "thay đổi tính cách" hết tác dụng. Nàng nhìn thấy Sư Âm nằm bên cạnh, trên làn da trắng nõn kia, tràn ngập dấu hôn chỗ đậm chỗ lợt. Căn phòng bừa bộn, quần áo quăng khắp nơi, hình như nàng đã làm chuyện gì đó rất tốt.

Chuyện tối qua, Đào Tuyết Ương nhớ tất cả, chỉ là không biết mình lấy can đảm ở đâu ra. Việc này Đào Tuyết Ương chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, nhưng tối qua.... Trời ơi!!!! Mình bị cái gì vậy?

Đào Tuyết Ương nhìn Sư Âm đang ngủ say, cảm thấy tội lỗi nhẹ nhàng cẩn thận cởi trói cho Sư Âm. Đào Tuyết Ương mặc quần áo, rón rén bước ra khỏi phòng, có lỗi thì có lỗi, nhưng trốn trước giữ mạng là điều quan trọng. Chờ Sư Âm tỉnh lại, thì Đào Tuyết Ương sẽ bị băm vằm, Đào Tuyết Ương không ngu như vậy.

Đào Tuyết Ương phát điên, hành hạ Sư Âm nguyên một buổi tối, bây giờ thì bỏ của chạy lấy người. Đúng là thông minh quá mà ~.~!!!

"Tắc Lỵ Á, hôm qua chị cho em cái gì vậy? Hại chết em rồi." - Đào Tuyết Ương ấm ức, nhìn Tắc Lỵ Á. Chị ấy hại mình mà gương mặt giả bộ ngây thơ vô tội.

"Hôm qua, tôi còn chưa giải thích em đã mở ra. Nó là một loại khí làm thay đổi tính cách, chúng tôi chỉ dùng nó để giúp mấy trẻ em trầm cảm, hay tự kỷ."

"A...a...chết em rồi. Bây giờ Hôn Âm chưa thức, lập tức chạy trốn thôi." - Đào Tuyết Ương thấy nếu còn ở nhà một giây, cái mạng nhỏ khó giữ được.

Sư Phù thức sớm, thấy hai người ở phòng khách rón rén như tên trộm: "Hai người ngoại tình à?"

"Anh có trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Nếu Hôn Âm có hỏi, làm ơn nói chưa từng gặp em."

"Anh sẽ nói, anh chưa từng thấy em và Tắc Lỵ Á nắm tay nhau chạy trốn." - Sư Phù cười xấu xa. Nhìn dáng vẻ Đào Tuyết Ương sợ hãi, chắc chắn đã làm chuyện tội lỗi tày trời. Sư Phù không phải không có nghĩa khí, nhưng nếu phải chọn giữa kẻ ngu ngốc và tỷ tỷ. Hắn chọn tỷ tỷ yêu dấu của mình.

Đào Tuyết Ương đúng là có cách, lúc nào cũng chọc giận Sư Âm.

Đào Tuyết Ương không thèm để ý, vẫn là nên nhanh kéo theo Tắc Lỵ Á ra khỏi nhà. Đúng lúc, Lương Ưu Tú cũng đang chờ trước cửa, đang chuẩn bị bấm chuông, thì thấy Đào Tuyết Ương mở cửa lôi Tắc Lỵ Á chạy ra.

Tắc Lỵ Á muốn lấy được rễ Bản Lam tươi nhất, nên bọn họ muốn lên núi hái. Nhưng may mắn có "Cuốn bách khoa toàn thư di động" đi theo, nếu để hai người lên núi chắc không làm được gì còn gây họa.

"Em nhớ rõ ràng trên núi này có một khu rừng nhỏ." - Lương Ưu Tú nhìn khu vực hoang vu, không một cọng cỏ trước mắt. Không phải hắn nhớ sai, chỉ là sự vật thay đổi quá nhanh.

Chỗ gần nhất đã không có, nên đành phải đi xa hơn, ba người thuê một chiếc xe chạy ra ngoại ô. Chạy lòng vòng hỏi thăm, may mắn gặp được một người nói chỉ cho một khu rừng lớn có Bản Lam sinh trưởng. Cả ba vui mừng, dù không phải đi đào Nhân Sâm ngàn năm, hay nấm Linh Chi, nhưng đi tìm cái này cũng rất mới mẻ.

"Thật xin lỗi, làm phiền hai người phải đi tìm cùng tôi." - Tắc Lỵ Á từ lúc đến Trái Đất, nói nhiều nhất chính là hai từ "xin lỗi".

"Chúng ta là bạn, đừng khách sáo quá. Chị từ hành tinh xa xôi bay đến, con người và mọi thứ đều xa lạ. Tụi em là chủ, phải chăm sóc và tiếp đãi 'khách' là đều tất nhiên." - Đào Tuyết Ương nghĩa khí vỗ vai Tắc Lỵ Á.

"Tôi đúng là không nhìn lầm, Đào Tuyết Ương em thật sự rất tốt." - Tắc Lỵ Á muốn khóc nhìn Đào Tuyết Ương.

"Tắc Lỵ Á!"

"Tiểu Đào!"

"Này, hai chị ngừng được rồi. Tự nhiên diễn phim tình cảm cái gì." - Lương Ưu Tú không chịu nổi, cắt đứt cái cảnh chị em tình thâm. Làm ơn, bây giờ đang làm việc.

"Làm lỡ hai phút, mau bắt đầu tìm đi."

Tắc Lỵ Á có máy dò cảm ứng, sẽ rất nhanh tìm được thôi, rất dễ mà.

Nhưng tại sao Bản Lam lại mọc ở nơi khỉ ho cò gáy này, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú buồn rầu, đường gì mà càng đi càng khó khăn. Đi vào sâu bị mấy thực vật có gai làm bị thương, lại còn bị muỗi đốt khắp nơi. Bọn họ đi tìm Bản Lam, chứ đâu phải Linh Chi hay Nhân Sâm ngàn năm, tại sao rắc rối như vậy?

- --------------------- 0 0 0 -----------------------

Ở nhà Sư Âm ê ẩm toàn thân thức dậy, người nằm bên cạnh đã mất tiêu, cũng may còn nhớ cởi trói cho nàng. Nhưng Đào Tuyết Ương đi khỏi lúc nào, Sư Âm cũng không phát hiện, mệt mỏi đến thế sao? Có cảm giác giống như "bỏ của chạy lấy người", "vắt chanh xong bỏ vỏ".

" Ha..ha..ha..Đào Tuyết Ương. Em nhất định phải chết!"

Sư Âm nhẫn nhịn, toàn thân ê ẩm, thân dưới đau nhức đi vào WC. Tắm và làm vệ sinh cá nhân xong, thấy thoải mái hơn một chút, nhưng nhìn vào gương toàn thân đầy dấu hôn. Không biết mấy cái dấu này khi nào phai đi, với Sư Âm đây là những dấu ấn bị sỉ nhục.

Chỉnh chu mọi thứ, thay đồ xong có điện thoại gọi nàng đi làm việc. Sư Âm làm sao có thể bị chuyện như vậy đánh ngã. dù mệt mỏi vẫn cố gắng chống đỡ ra khỏi nhà.

Dù chỉ là đi xem phong thủy giúp khách hàng, nhưng là đi tìm âm trạch để xây mộ, phải đi rất nhiều nơi. Xong việc, muốn về nhà đi tắm cho thoải mái, trên đường về nhà, lại gặp được cái người không muốn gặp.

"Sư tiểu thư, có một việc tôi muốn nhờ cô." - Từ Giai Thụy mỉm cười đứng trước mặt Sư Âm.

"Nhưng tôi không muốn giúp thầy." - Không có Đào Tuyết Ương ở đây, Sư Âm không cần giữ mặt mũi dùm Từ Giai Thụy.

"Vậy thì đành xin lỗi."

Trong lòng bàn tay của Từ Giai Thụy xuất hiện ánh sáng đỏ, bắn thẳng về phía Sư Âm. Sư Âm khai triển kết giới phòng thủ, nhưng ánh sáng đó vẫn xuyên thẳng qua kết giới đâm vào người Sư Âm. Toàn thân Sư Âm như bị một luồng điện giật mạnh đến tê liệt, ngã xuống mất ý thức.

Lúc tỉnh lại, Sư Âm thấy mình đang bị cột vào ghế, hai tay trói chặt trên tay vịn. Sư Âm giật giật tay, muốn dùng đạo thuật thoát thân, nhưng xung quanh Sư Âm có một tấm lưới điện từ trường, toàn thân nàng vô lực, không làm được gì.

Sư Âm nhìn quanh bốn phía, nơi này giống như là phòng thí nghiệm dưới tầng hầm. Đối diện Sư Âm còn có một người, mái tóc đỏ rực, hai tay bị trói treo lên cao, trên ngực bị dao cắm xuyên qua găm thẳng vào tường. Người đó còn sống, ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Ngươi là ai?" - Người kia hỏi.

Sư Âm chưa kịp trả lời, thì bên ngoài cửa có người đạp tung cửa bước vào. Một cô gái tay cầm cây dao nhỏ sắc bén, mặt nở nụ cười rất vui vẻ đứng trước mặt Sư Âm chỉ vào người bị treo trên tường cười nhạo.

"Ha ha ha...Hồng Ngạo, nhìn ngươi có vẻ chật vật quá nhỉ! Ha ha ha ~~~ ta giúp ngươi chụp vài tấm hình để lưu niệm nhé." - Cô gái móc điện thoại ra chụp hình.

"Khốn nạn, ngươi rút dao ra cho ta. Ngươi cho rằng máu miễn phí à?"

Ai đến giải thích dùm Sư Âm, tình huống trước mắt là sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi