ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Hu hu~~~ Tiểu Phượng, chị đã tới. Chân em sắp gãy mất rồi, tại sao Hôn Âm không đến cứu em?" - Đào Tuyết Ương nhìn thấy Phượng Hoàng liền nhào lại ôm chặt gào khóc. Tuy rằng Phượng Hoàng và Tâm Nhi đều là thức thần, nhưng Phượng Hoàng mãi mãi sẽ không giống Tâm Nhi biểu hiện tức giận, hay vui buồn. Phượng Hoàng lúc nào cũng một khuôn mặt tỉnh như không, còn đối với Đào Tuyết Ương thì Phượng Hoàng rất thân thiết. Chắc tại là nàng là thức thần của Sư Âm.

"Là chủ nhân bảo tôi đi theo bảo vệ." - Phượng Hoàng thay mặt chủ nhân nói.

"Đi theo? Vậy là chị đã theo rất lâu rồi? Tại sao tới giờ mới chịu cứu?"

"Chủ nhân đã dặn, trừ khi gặp trường hợp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì không được ra tay."

Đào Tuyết Ương trong lòng chua xót, thiên sư của nàng đúng là ác không ai bằng. Tự nhiên dễ dàng để cho nàng ra ngoài, đúng là đáng nghi. Rõ ràng sai thức thần đi bảo vệ người yêu, cũng phải dặn dò khi nào mới được ra tay. Đúng là Sư Âm đang muốn dạy dỗ nàng, bạn gái đáng sợ.

"Chúng ta gặp phải Quỷ Đả Tường, mấy con quỷ hồi nãy chắc cũng bị như vậy. Có lẽ giờ chúng ta đã thoát rồi." - Lương Ưu Tú nhìn quanh bốn phía, không thấy "thứ đó" xuất hiện. Trên bầu trời xuất hiện ánh trăng mờ mờ, màn đêm cũng không còn u ám như hồi nãy. Xem ra bọn họ đã thoát được rồi.

"Vậy chúng ta nhanh về thôi, trời khuya rất lạnh." - Hạng Ngữ Tranh cảm thấy lạnh run rẩy toàn thân, Lâm Quang Hi ôm cô ấy vào lòng.

"Chắc tôi sẽ dùng Quỷ Đả Tường mở đầu quyển tiểu thuyết, lấy kinh nghiệm thực tế để viết. Có lẽ nên viết tình tiết kinh dị thêm một chút." - Lâm Quang Hi nhìn ngẫm lại hoàn cảnh hỗn loạn lúc này, nhếch miệng cười.

Lương Ưu Tú thở dài, tại sao những người phụ nữ hắn biết ai cũng mạnh mẽ như vậy. Bọn họ vừa mới bị quỷ dí chạy khắp phố, mà bây giờ còn cười được. Hạng Ngữ Tranh và Lâm Quang Hi không giống Đào Tuyết Ương, hai chị ấy đúng là rất to gan, không có đạo thuật vẫn xông lên đánh nhau với quỷ. Còn học tỷ thì thuộc dạng thần kinh đơn giản, từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng nhìn thấy ma quỷ, nên đã quá quen. Một giây trước còn sợ hãi, một giây sau đã trở lại bình thường. Nhưng Lương Ưu Tú chỉ là một người thường, hắn chỉ thích nghiên cứu chuyện ma quỷ, nhưng không muốn lúc nào cũng bị ma quỷ dí chạy khắp nơi.

"Mấy cô cậu trẻ tuổi, các người tại sao giờ này còn ở đây? Nơi này không an toàn, nhanh về nhà đi." - Cách bọn họ không xa, đột nhiên xuất hiện một bà lão, nói một mớ tiếng Thái bọn họ nghe không hiểu.

Đêm hôm khuya khoắt, một bà lão ở đâu xuất hiện sẽ làm người khác sợ hãi. Người già và con nít, chính là hai thứ luôn xuất hiện trong phim kinh dị.

"Bà ấy nói gì vậy? Không phải gặp một con quỷ nữa chứ?" - Đào Tuyết Ương hỏi Lương Ưu Tú bên cạnh.

"Bà nói nơi này không an toàn, bảo chúng ta nhanh về nhà."

"Bà ấy không phải quỷ." - Phượng Hoàng lên tiếng.

Đào Tuyết Ương yên tâm, lập tức lôi theo Lương Ưu Tú chạy tới gần bà lão hỏi thăm. Bà lão biết nơi này có nguy hiểm, chắc chắn bà ấy biết nơi này đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ mới bị dọa sợ có một lần, bây giờ trở về khách sạn xem như chịu thua.

Bà lão ở gần đây, bởi vì biết được khu vực này tuy đơn giản nhưng không được bình thường. Một số ít khách du lịch không biết, lỡ đi vào đây sẽ bị lạc không thể trở về, bà lão thường tốt bụng nhắc nhở. Nhìn thấy bọn họ, ai cũng bị thương nhẹ, đã biết được bọn họ gặp phải "thứ đó", trước tiên dẫn họ về nhà của mình.

"Vào lúc nửa đêm, bà thường hay nghe có tiếng người rất ồn ào, đi ra xem thì chẳng có ai. Với lại, luôn có khách du lịch tại đây hoặc những con đường gần đây đột nhiên mất tích. Thấy các cháu khuya thế này còn ở đây, nên bà rất lo lắng. Con phố kế bên có ngôi nhà bị nguyền rủa, các cháu tuyệt đối không được đến gần." - Bà lão tốt bụng nhắc nhở mấy người trẻ tuổi, sợ bọn họ không biết đi bậy bạ sẽ xảy ra chuyện. Ở Thái Lan con người rất tin tưởng vào quỷ thần, những "thứ đó" không nên đụng chạm.

"Bà biết chuyện liên quan đến ngôi nhà bị nguyền rủa đó không ạ? Bị cái gì nguyền rủa ạ?" - Đào Tuyết Ương nghe được hai từ nguyền rủa, liền tỉnh táo. Đi theo bà lão về nhà đúng là chuyện sáng suốt.

"Bà ở nơi này đã 50 năm, ngôi nhà kia đã đổi chủ rất nhiều lần. Những gia đình dọn vào toàn bộ đều gặp xui xẻo, liên tiếp bị bệnh hoặc chết. Họ đem căn nhà bán cho người khác, cứ thay đổi liên tục như vậy. Lúc đầu, ngôi nhà này thuộc về một cặp tình nhân, không lâu sau người nữ thì bỏ đi, còn người nam thì mất tích. Cũng từ lúc đó, ngôi nhà bắt đầu có những chuyện kì lạ xảy ra, ai cũng nói căn nhà đó bị nguyền rủa. Nhưng luôn có người không biết, vẫn chấp nhận mua căn nhà đó."

"Phương Mộc xui xẻo, mua trúng ngay căn nhà có quỷ. Chị ấy lại tốt bụng, không chịu đem căn nhà bán cho người khác, nên cố gắng chịu đựng. Nếu Hôn Âm không đồng ý đến đây, chắc mấy ngày nữa chị ấy sẽ chống không nổi. Bà có biết cô gái mà bà nói bỏ đi khỏi ngôi nhà đó tên gì không ạ?"

"Chuyện xảy ra quá lâu rồi, bây giờ có tìm thấy thì làm được gì đây."

Ngồi nói chuyện một hồi, cả đám cám ơn bà lão tốt bụng. Bọn họ cùng trở về khách sạn, về tới trước cửa khách sạn thấy Sư Âm đang đứng hút thuốc chờ bọn họ. Nhìn thấy ai cũng thảm hại trở về, tiếp theo nghe kể chuyện gặp quỷ, còn đánh nhau một trận. Không muốn để mất hình tượng, nên vẫn cố gắng nhịn lại duy trì trạng thái lạnh lùng.

"Hôn Âm, em thấy khóe miệng chị đang nhếch lên kìa. Muốn cười thì cười đi, nhịn lâu quá coi chừng bị nội thương."

"Ha ha ha ~~~ ha ha ~~~ Đào Tuyết Ương, em đánh nhau với quỷ? Không ngờ, em lại hại thật. Ha ha ha ~~ nhưng có vẻ không thắng nổi." - Thiên sư xấu tính, lúc nào cũng giữ trạng thái băng sơn nữ nhân. Lần này, bị người yêu bé nhỏ chọc cười sắp chết. Đào Tuyết Ương có thể làm cho nàng có hứng thú với cuộc sống hơn rồi.

Đào Tuyết Ương bị Sư Âm cười, hậm hực đi về phòng, Sư Âm theo sau, vẫn đang cười không ngừng nghỉ. Nhưng nhìn thấy Đào Tuyết Ương bị thương, có vài chỗ còn đang rướm máu, cũng rất đau lòng. Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương lại gần, dùng bùa chữa lành những vết thương.

"Để xem lần sau, đêm hôm khuya khoắt em còn dám chạy ra ngoài không. Ha ha ~~~" - Sư Âm cố ý muốn dạy dỗ Đào Tuyết Ương, bắt em ấy phải ghi nhớ chuyện này nên mới để em ấy chạy ra ngoài. Sư Âm nghĩ lại chuyện vừa được nghe, không thể nhịn cười.

"Chị còn cười. Chị vốn cố ý, còn dặn Tiểu Phượng đến phút cuối cùng mới được cứu em."

"Em không phải nói bản thân rất lợi hại sao? Nếu cứu em sớm quá, làm sao em có thời gian trổ tài."

"Chị..."

Đào Tuyết Ương bị Sư Âm cười, tức giận lập tức quay đầu áp sát tới hôn lên môi Sư Âm. Để xem chị ấy còn cười được không, trên phim toàn diễn như vậy đấy thôi.

Sư Âm thấy Đào Tuyết Ương chủ động, hôn đáp lại. Môi lưỡi quấn chặt lấy nhau, bị khiêu khích cơ thể bắt đầu thấy nóng dần lên. Sư Âm đè Đào Tuyết Ương xuống, lần mò cởi đồ em ấy ra. Có cái gì đó không đúng, Đào Tuyết Ương đẩy nhẹ Sư Âm ra.

"Tại sao em cứ phải nằm dưới vậy? Rõ ràng là em tấn công trước, chuyện này không công bằng." - Đào Tuyết Ương giành quyền lợi cho mình, chuyện phòng the của hai người con gái phải thay phiên mới công bằng. Lần trước được "lật bánh" vì hít nhầm thuốc, không được tỉnh táo nên không tính.

"Nếu em thích làm, thì chị nằm hưởng thôi."

"Vậy thì chị liền nằm đó mà tận hưởng đi." - Đào Tuyết Ương dùng sức xoay người đè lên Sư Âm. Hai mắt sáng rực, liếm môi, chuẩn bị "ăn tiệc".

"Mới vừa bị mấy con quỷ đuổi chạy bán sống bán chết, tâm trí vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện này. Em đúng là người hiếm có." - Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương, gương mặt như khao khát, thèm thuồng dữ lắm. Em ấy lúc nào cũng làm chuyện buồn cười.

"Nên chị có trách nhiệm an ủi linh hồn bé nhỏ này của em." - Đào Tuyết Ương làm dáng đáng thương, nhưng hai tay thì đang cởi đồ, mò lung tung trên người Sư Âm.

"Em có gan để làm hay không hãy nói."

Sư Âm rất bực bội, vì Đào Tuyết Ương là loại người nói nhiều làm ít có khi không dám làm, kéo em ấy xuống hôn cuồng nhiệt. Cảm xúc mãnh liệt lại lần nữa trổi dậy, máu nóng chạy rần rần khắp người, nhưng Sư Âm vẫn nghĩ Đào Tuyết Ương sẽ không dám hành động, đúng là ngốc thật. Sự thật vẫn là sự thật, Đào Tuyết Ương chỉ được cái miệng thôi.

"Chị đừng cố gắng chịu đựng, sẽ rất khó chịu."

"Hình như em mới là người đang khó chịu."

"Chị nằm yên mới khó chịu."

Sư Âm thật sự bị kẻ ngốc này chọc tức, mình đẹp vạn người mê, bị em ấy nói mãi cũng trở nên thảm hại. Đào Tuyết Ương thật sự không dám đưa tay xuống phía dưới, dằn vặt Sư Âm sắp phát điên rồi. Quên đi, vẫn là Sư Âm chủ động dẫn dắt Đào Tuyết Ương làm.

[ -- Vâng, đoạn như như cũ không có nhé mấy bạn.Cứ tưởng tượng theo cách mà bạn muốn --- ]

Trải qua một buổi tối mệt nhọc, bị quỷ đuổi chạy khắp phố, về đến thì "hoạt động" quá sức. Đào Tuyết Ương lăn qua một ngủ mê man, đến trưa ngày hôm sau mới thức dậy nổi.

Mọi người cùng nhau đi xuống tầng trệt khách sạn, vào nhà hàng ăn trưa uống cafe. Nói chuyện với nhau một hồi, Đào Tuyết Ương mới biết, chuyện tối qua cực khổ đi điều tra, Phương Mộc cũng biết. Phương Mộc biết được chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà là một cặp tình nhân, người đàn ông mất tích bí ẩn, có thể đã bị giết. Phương Mộc luôn cảm thấy lông tóc dựng đứng, hoặc lạnh sống lưng khi đi vào phòng. Giống như có ai đang đứng sau lưng mình, nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy gì cả.

"Trong WC, đôi lúc cũng có một bàn tay từ trong bồn cầu nhô lên."

"A!!!!"

Mọi người đang tập trung nghe, Phương Mộc đột nhiên nói một câu như phim kinh dị, còn đập nhẹ bàn một cái. Lương Ưu Tú thần kinh yếu ớt, bị dọa sợ la lớn. Sư Âm nhướng mày, lớn già đầu còn chơi trò hù dọa trẻ con này, Sư Phù vỗ ngực bình tĩnh, Đào Tuyết Ương vẫn bình thường, Phương Mộc thấy phản ứng của Lương Ưu Tú, ôm bụng cười.

"Có bàn tay từ trong bồn cầu nhô ra, vậy làm sao chị đi WC?" - Đào Tuyết Ương ngây thơ tin là thật.

"Ha ha ha ha, em mắc cười quá. Chị nói chơi thôi, em tin là thật sao." - Phương Mộc thấy trêu chọc mấy đứa nhóc này thật vui. Đào Tuyết Ương trong lòng buồn phiền, Sư Âm đành phải nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy để an ủi.

"A ha, thật có duyên. Tha hương đất khách quê người, nhưng lại gặp ở đây." - Một giọng cười vang lên, mọi người quay đầu nhìn.

Sư Âm và Đào Tuyết Ương nhăn mặt, trời trêu người sao? Đến Thái Lan cũng có thể đụng mặt hai người này.

"Sư Âm, chúng ta lại gặp nhau." - Dương Tử Hi vẫn bộ mặt như trơ như cục đá chào hỏi. Nhưng nghe trong giọng nói có vẻ đang vui.

"Là có duyên hay cố tình? Hai người không có lén lúc gắn máy theo dõi bọn tôi chứ." - Đào Tuyết Ương không sợ Sư Âm thay lòng, nhưng gặp tình địch bản năng phát sinh ý nghĩ đó là kẻ thù. Dù tốt bụng, nhưng trong tình yêu ai cũng là kẻ ích kỷ.

"Ôi chao, chúng tôi đang đi công tác. Đâu có thời gian rãnh rỗi đi theo dõi mấy người." - Dương Tử Khiêm là anh, đương nhiên phải bảo vệ em gái. Dù Sư Âm là hoa có chủ, nhưng em gái hắn vẫn liều mạng nhảy ra bảo vệ. Hắn chỉ đành thở dài.

"Lần này đi du lịch Thái Lan, lại có thể xem kịch hay." - Sư Phù đang cười trên sự đau khổ của người khác. Sư Âm im lặng lườm hắn, Sư Phù ngậm miệng cúi đầu uống càfe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi