ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Đúng là phanh thây triệt để luôn nhỉ, cả mắt cũng móc ra luôn này. May mà nó ở trong ngăn kéo, nếu như ở WC hoặc phòng ngủ, đi vệ sinh cá nhân hay đi ngủ có một cặp mắt ở đâu chui ra nhìn mình chằm chằm. Nghĩ đến thấy tức cười, ha ha ha ~~" - Ở trong không gian âm u, đầy oán khí, còn nói có tâm tình kể chuyện ma. Đào Tuyết Ương tự nói, tự cười, một tay còn đặt lên vai Dương Tử Hi để đứng vững.

Dương Tử Hi nhìn chằm chằm Đào Tuyết Ương, giống như đang nhìn thú lạ. Nàng thật sự không hiểu nổi, sinh vật này ở đâu chui ra, trong đầu nghĩ cái gì. Sư Âm tâm ý tương thông, còn không hiểu nổi, nói chi là Dương Tử Hi. Đó cũng là một loại ưu điểm của Đào Tuyết Ương, thần kinh thép, trái tim mạnh mẽ hơn người bình thường, có lẽ vì thế nàng bị hù chỉ sợ một chút là quên.

Cộp...cộp...cộp..

Lại có tiếng bước chân, là ở từng phía trên vọng xuống. Đào Tuyết Ương ngừng cười, Dương Tử Hi muốn đi lên trên, bị Đào Tuyết Ương kéo lại.

"Không phải lo, tiếng giày cao gót của Hôn Âm đấy. Chúng ta tìm ở đây, cũng không xui xẻo bằng dưới tầng hầm." - Đào Tuyết Ương cười cười nói.

"Sao cô biết?"

"Chỉ cần nghe cũng biết mà." - Một loạt âm thanh của tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, nhưng Đào Tuyết Ương khẳng định đó là của Sư Âm.

Dương Tử Hi bây giờ có chút khâm phục cô bé này, ở cái nơi đáng sợ này còn có thể phân biệt thật giả, cũng không bị hoàn cảnh bên ngoài tác động. Dương Tử Hi đã hiểu, Sư Âm để tình địch chung một tổ, không phải vì Đào Tuyết Ương phiền phức, mà đang khoe khoang với nàng. Sư Âm là nữ vương, khí thế cao ngạo, nhưng trong lòng từ lâu đã biết, người con gái mình yêu dù phiền phức, nhưng chưa bao giờ nhờ vả Sư Âm.

"Nè nè, chị sững sờ cái gì thế?" - Đào Tuyết Ương phất phất tay trước mặt Dương Tử Hi.

Đèn trong nhà có cái xài được cái không, Đào Tuyết Ương và Dương Tử Hi đi dọc theo vách tường, tìm kiếm công tắc đèn để bật lên thử. May mắn có một cây đèn trong WC sáng lên, nhìn rõ ràng một chút. Đào Tuyết Ương là mắt âm dương, chứ không phải mắt dùng đi đêm, cứ tối mù mịt người còn không thấy, làm sao thấy quỷ.

Hai người tìm một vòng xung quanh phòng khách, hên là đã tìm ra cặp mắt. Nếu không nằm úp xuống đất, cầm đèn pin soi dưới gầm mấy cái ghế sôpha, tự nhiên thấy hai tròng mắt nhìn thẳng vào mình, chắc sợ tè ra quần mất thôi. Cho nên lời khuyên ở đây là, có rãnh cũng đừng tùy tiện chui đầu dưới ghế sôpha, hay gầm giường, nếu bạn có số tốt sẽ thấy được cái gì đó.

"Phòng khách không có, vào phòng ngủ thử xem?" - Đào Tuyết Ương chỉ vào phòng ngủ. Trong đó không mở đèn, một màu đen thui, giống như bầu trời không có sao, nhìn khá rùng rợn.

Con người ai cũng tự mình hù mình. Khi nằm ngủ trên giường, lo sợ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một thi thể treo lủng lẳng trên đầu, nghiêng người nhìn thấy có thêm người nằm bên cạnh. Đắp chăn để lộ chân ra ngoài, thì sợ một bàn tay nắm chân kéo đi. Thứ kinh khủng nhất là, khi đang ngủ cảm thấy có thứ gì đó cử động trong chăn, cúi đầu nhìn thì nó đang từ từ bò ra ngoài. Ban đêm, khi kéo màn cửa, mở tủ quần áo, nửa đêm nhìn vào gương, ai yếu bóng via, gặp xui xẻo cũng sẽ thấy được thứ gì đó hờ hờ.

"Này, cô đứng ở đó thuyết minh xong chưa?" - Dương Tử Hi cầm đèn pin, chiếu thẳng vào mặt người đang đứng thuyết minh phim kinh dị.

"Chỉ là muốn xây dựng không khí trong phim kinh dị một chút thôi. Lúc trước, trong phòng tôi cũng có một ma nữ Tiểu Khiêu đấy thôi, đâu phải chưa từng gặp trường hợp này." - Đào Tuyết Ương vô tình nhắc đến "người bạn" đã mất, ánh mắt có một chút buồn. Nhưng rất nhanh khôi phục sức sống, bắt đầu đi vào phòng ngủ.

Dương Tử Hi thật sự tìm kiếm xung quanh mấy chỗ Đào Tuyết Ương vừa nói. Dưới gầm giường một cái cẳng chân, cây đèn trên trần nhà một cái tay đang bám vào đó. Ngoài tủ quần áo chưa mở ra, những nơi khác đều không có.

Đào Tuyết Ương từ từ đi đến gần tủ quần áo, dù mở ra không có gì, nhưng nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Nam mô A Di Đà Phật, mong người chết sớm được siêu thoát, lấy hết sức bình tĩnh mở cửa tủ ra. Có một "người" đang ngồi bên trong, ngẩng đầu lên nhìn Đào Tuyết Ương, bốn mắt lại lần nữa nhìn nhau. Hai giây trôi qua, Đào Tuyết Ương đóng sập cửa lại.

Khốn nạn mà!! Định làm loạn à? Tại sao, còn có mấy con quỷ khác ở đây? Đại ca, rãnh rỗi thì đi chỗ khác chơi, đừng giỡn mặt với chúng thôi. Bọn họ đang tìm linh hồn bị phân thây, ở đâu lại có một con quỷ khỏa thân trốn trong này.

"Trong này không có gì, nhiệm vụ cơ bản hoàn thành." - Đào Tuyết Ương bực bội đi ra khỏi phòng. Nàng muốn lập tức lôi Sư Âm xuống để thu hồi con quỷ trong tủ quần áo. Mợ! Làm giật cả mình.

"A ~~~~~~!" - Một tiếng thét chói tai từ tầng hầm vọng ra. Xem ra, người đang sợ hãi nhất chính là vị tiểu thư dưới tầng hầm.

Phương Mộc từ tầng hầm chạy ra, giống như đang bị 800 con quỷ đuổi theo phía sau. Gương mặt trắng bệch, thì ra bởi vì từ lúc mua nhà đến nay không thấy gì mới can đảm ở lại, còn nhìn thấy quỷ rồi thì hên xui.

Sư Phù vì muốn nhanh làm xong việc, nên mở Thiên Nhãn cho Phương Mộc. Vừa khai nhãn, Phương Mộc quay đầu đã thấy một cái đầu "người" không có mắt, sợ sắp xỉu.

"Chắc bọn họ đã tìm thấy cái đầu đó." - Đào Tuyết Ương thấy tội lỗi, nhưng nhịn cười không được. Nàng không có cười trên sự đau khổ của người khác, tuyệt đối không phải.

"Cái gì mà đầu với sọ?" - Sư Âm và Dương Tử Khiêm đang đi xuống lầu. Hai người họ linh lực cao, không cần phải đi lục lọi từng nơi. Sự cảm ứng siêu mạnh, hai người đã thu thập toàn bộ những mảnh linh hồn ở trên lầu. Sở dĩ, họ không xuống liền vì đứng trên đó hút một điếu thuốc. Đó là bên ngoài, còn bên trong Sư Âm và Dương Tử Khiêm nhìn nhau ngứa mắt, muốn đánh một trận thì đúng hơn.

"Hôn Âm, em sợ quá ~~" - Đào Tuyết Ương giả vờ, nhào tới ôm chặt Sư Âm.

Sư Âm lấy tay nâng mặt Đào Tuyết Ương lên hôn một cái, đúng là hai người này xem mọi người chết hết rồi: "Sắp xong rồi."

Đào Tuyết Ương ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Dương Tử Hi và Dương Tử Khiêm sắc mặt rất khó chịu, lần trước đã nhìn thấy một lần, bây giờ vẫn ở trước mặt người khác ân ái nhìn đau cả mắt. Đúng là không thể chấp nhận được.

"Bây giờ vẫn còn là ban ngày, tại sao hai người ác độc như vậy? Tâm hồn thuần khiết, yếu đuối của tôi bị tổn thương sâu sắc. Trừ khi, anh chàng đẹp trai như cậu ở trước mặt ta ân ái mới chữa được vết thương lòng này. Nếu không, kiếp này tôi không tha thứ cho cậu." - Phương Mộc che mặt khóc.

Đợi chút, đây là chuyện gì? Chị ta đang giả bộ phải không? Sư Phù không nói, muốn đánh một phát cho "hủ nữ" nhà ta tỉnh lại, hắn là thẳng! Hắn thích con gái xinh đẹp, dịu dàng, LÀ CON GÁI ĐÓ!!!

"Vậy chị cũng không cần tha thứ cho tôi."

"Chúc cậu sẽ có ngày bị 'bạo cúc'." - Phương Mộc trừng mắt, nguyền rủa.

"Tỷ, chị xem. Chị ấy nguyền rủa họ Sư của mình, đoạn tử tuyệt tôn." - Sư Phù không chịu thua, đi méc Sư Âm.

"Được rồi, không có thời gian để giỡn đâu, làm chính sự." - Sư Âm vô tình, không thèm để ý đến hắn. Sư Phù lúc nhỏ cũng đã bị một lần, tổn thương sâu sắc.

Mọi người lấy tất cả những cái bình nhỏ đã thu thập được từng mảnh linh hồn đưa cho Sư Âm. Sư Âm đem những chiếc lọ đặt trên lòng bàn tay, rồi rút tay ra. Những chiếc lọ phát sáng, bay lơ lửng giữa không khí.

"Tiểu Phù, giúp chị thiết lập kết giới. Không biết trận pháp nguyền rủa này ác độc thế nào, sợ linh hồn được tái tạo lại oán khí sẽ rất mạnh."

"Được."

Sư Phù dùng hai ngón tay, vẽ một vòng ánh sáng màu vàng bao xung quanh những cái bình. Việc Sư Âm cần phải làm, là dung hợp tìm cách dung hợp những linh hồn chứa trong bình. Những cái bình rung lắc dữ dội, Sư Âm biết là do chú nguyền rủa, cấm linh hồn hợp lại. Sư Âm không am hiểu giải trừ nguyền rủa, chỉ có thể dùng cách đem linh hồn tái tạo lại hoàn chỉnh. Nếu đơn giản, chỉ là chết ở đây không được siêu thoát, chỉ cần một chút sức sẽ có thể giúp nó vui vẻ đầu thai chuyển kiếp. Như vậy, căn nhà này sẽ không được gọi là "ngôi nhà bị nguyền rủa".

Dương Tử Khiêm chủ động trợ giúp, hắn nghĩ rằng một mình Sư Âm sẽ làm không nổi. Hai người hợp sức làm những cái bình nhỏ, dung hòa lại thành một cái bình lớn. Sư Âm không hài lòng, trừng mắt nhìn Dương Tử Khiêm, ý muốn nói hắn lo việc dư thừa. Dương Tử Khiêm rõ ràng cố ý chà đạp lòng tự ái của Sư Âm.

Sư Âm quay ngược cái bình, một làn khói bay ra, từ từ tạo thành hình dáng của một người đàn ông. Linh hồn vừa được tái tạo hoàn chỉnh, "người đàn ông" điên cuồng đập lên kết giới, chửi bới không ngừng, nó thật sự đang rất tức giận. Lúc đầu đã phòng ngừa, nên lập sẵn kết giới, nếu không khi thả nó ra sợ đánh không nổi.

"Ai đi thay vị trí của Tiểu Lương, kêu cậu ấy vào đây." - Sư Âm không hiểu tiếng Thái.

"Để tôi!" - Phương Mộc xung phong, nàng thật sự không muốn ở lại đây nhìn thấy quỷ.

Phương Mộc đi ra ngoài cửa, đổi vị trí với Lương Ưu Tú kêu hắn đi vào trong. Lương Ưu Tú vừa bước vào, còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị Sư Phù lôi đến đứng đối diện với con quỷ. Bởi vì, con quỷ trong kết giới đã hiện hình, Lương Ưu Tú không cần phải khai nhãn cũng nhìn thấy. Thấy xong đi về, có khi nào vào nhà thương điên ở luôn không?

"Tiểu Lương, nó đang nói cái gì vậy?" - Đào Tuyết Ương đang muốn biết con quỷ đang nói cái gì. Đằng sau một sự kiện linh dị, sẽ có nguyên nhân.

"Nó đang muốn tìm một cô gái, hình như là bạn gái của nó lúc còn sống. Nó muốn giết cô ấy." - Lương Ưu Tú tóm tắt đơn giản dễ hiểu, rồi quay lại nói chuyện với con quỷ.

Mọi người không ai biết một người, một quỷ đang nói cái gì. Nhìn tổng thể chỉ thấy được, sau khi nói chuyện với Lương Ưu Tú xong, con quỷ đã bình tĩnh hơn.

"Này, cậu nói cái gì với nó vậy?" - Đào Tuyết Ương hiếu kỳ.

"Nó nói khi còn sống bị bạn gái phản bội. Nó bị giết, còn bị phân thây, nên nó muốn đi báo thù. Em nói bạn gái nó đã chết, nếu như muốn trả thù thì nhanh chóng xuống Địa Phủ. Có thể bạn gái nó còn ở dưới đang chịu phạt."

"Thật?"

"Đương nhiên...là lừa nó thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi