"Thì ra chị biết nói tiếng Trung. Em thấy anh chị rất thú vị nên cười." - Đào Tuyết Ương chà chà gương mặt ngây thơ bé nhỏ của mình, lộ nụ cười thật tươi, ấm áp như ánh mặt trời.
"Nhóc không sợ chúng ta? Nhóc biết chúng ta là cái gì không?" - Tuyết Nữ muốn biết, cô bé này ruốt cuộc là quá to gan, hay cái gì cũng không hiểu. Những người bình thường, nhìn thấy bọn họ đều bị dọa sợ khóc thét lên.
"Ơ? Sao phải sợ ạ? Chị tên là gì? Em tên Đào Tuyết Ương!" - Đào Tuyết Ương vẫn nở nụ cười, gương mặt ngây thơ. Có lẽ bọn họ thấy một đứa nhóc, gặp yêu quái nhưng không sợ, là chuyện rất lạ. Đào Tuyết Ương từ lúc sinh ra, thấy rất nhiều thứ còn kinh khủng hơn. Nên nhìn Tuyết Nữ tóc bạc trắng, cùng yêu quái tuấn tú khôi ngô, thật sự quá đẹp. Thậm chí mấy khuôn mặt người trên cái cây, cô bé cũng thấy chúng rất đáng yêu.
"Ha ha, thật thú vị. Đã lâu rồi chưa gặp đứa bé loài người nào thú vị như vậy.!" - Tửu Thôn Đồng Tử nhịn không được, ôm bụng cười ngất. Đúng là khách quý của chủ nhân.
"Này, ngươi phiền quá rồi đó. Giọng cười đáng ghét" - Tuyết Nữ bực mình quay về Tửu Thôn Đồng Tử vung tay áo. Một trận gió rét, mang theo tuyết thổi tới, Tửu Thôn Đồng Tử nhanh nhẹ né tránh. Xem ra hai người sắp đánh nhau rồi.
Trong sân trở nên ồn ào, Tuyết Nữ nổi nóng gần như đem toàn bộ sân trước ngôi nhà đóng băng. Tửu Thôn Đồng Tử nhảy lên cây Mặt Người, những trái cây đang không ngừng hít thở. Những đứa trẻ cùng trang lứa với Đào Tuyết Ương đều cảm thấy cô bé là quái nhân, không ai muốn làm bạn với cô bé, cho nên Đào Tuyết Ương hoàn toàn không có bạn. Đào Tuyết Ương không biết "đùa giỡn" là cái gì, nhìn bọn họ cô bé cảm thấy rất họ đang rất vui.
"Mấy anh chị tình cảm tốt thật."
"Ai có tình cảm với hắn."
"Là bạn bè mới có thể vui đùa."
"Đã nói không phải bạn bè....Lẽ nào, nhóc không có bạn sao?" - Tuyết Nữ nhìn cô bé có nụ cười rạng ngời trước mặt. Thật khó tin cô bé không có bạn bè, nếu không có bạn bè tại sao lại vui vẻ như vậy?
"Làm loạn gì đấy!" - Trên hành lang có một người đàn ông, mặc quần áo da thú, quát mắng hành vi ẩu tả của bọn họ. Tửu Thôn Đồng Tử và Tuyết Nữ đang định tiếp tục đánh nhau, lập tức quỳ xuống. Tuyết Nữ giải trừ băng tuyết trên sân.
"Đằng Nguyên Đại Nhân!" - Bọn họ quỳ xuống, cung kính gọi tên.
"Thật xấu hổ, làm cậu chê cười rồi." - Đằng Nguyên quay sang nói với một người phụ nữ hơn 50 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt.
"Không sao, nhà Đằng Nguyên thật náo nhiệt. Tuyết Ương, đừng ở nhà người khác quậy phá." - Mộ Tư ngoắc Đào Tuyết Ương lại chỗ mình.
"Bà nội!" - Đào Tuyết Ương vui vẻ chạy tới bên cạnh bà: " Nhà Đằng Nguyên rất vui, yêu quái nơi này rất tốt, cũng rất thú vị. Cháu có thể chơi với bọn họ không?" - Đào Tuyết Ương đưa bàn tay nhỏ bé của mình, kéo tay áo Mộ Tư.
Hai người lớn nhìn Đào Tuyết Ương rồi nở nụ cười. Đằng Nguyên xoa đầu Đào Tuyết Ương nói: "Cháu không sợ yêu quái sao?"
"Bọn họ rất tốt ạ, cháu muốn làm bạn với họ."
"Ha ha, Được được, cháu thấy vui là được rồi. Đúng lúc bà nội và cháu phải ở lại đây một thời gian khá dài đó."
Đằng Nguyên đoán không sai, Mộ Tư có chuyện muốn bàn bạc, phải ở lại một thời gian dài. Chỉ là không ngờ phải ở đến nửa năm, trong nửa năm này rất nhiều chuyện xảy ra.
Đã được cho phép, nên ngày hôm sau Đào Tuyết Ương lon ton chạy ra sân tìm anh chị yêu quái. Chủ nhân đã lên tiếng dặn dò, nên bọn họ đối xử với Đào Tuyết Ương rất tốt, nếu để cô bé khóc lóc chạy đi méc Đằng Nguyên, bọn họ sẽ rất thảm. Tuyết Nữ trước sau như một, tính tình rất nóng nảy, khi tức giận sân trước nhà trời sẽ có tuyết rơi, đất đầy băng.
"Tuyết Nữ, chị có tên không?" - Đào Tuyết Ương leo lên núi giả hỏi Tuyết Nữ. Ở Nhật Bản, khi quan hệ thân thiết mới được gọi tên người khác, Đào Tuyết Ương thật lòng muốn làm bạn với Tuyết Nữ.
"Tên của ta, nhóc không cần biết. Đứa bé loài người, nhóc phiền thật đó." - Tuyết Nữ bị hỏi, sắp nổi cáu rồi.
"Chị cho em biết đi. Cứ gọi chị là Tuyết Nữ, chị không giận sao?"
"Mọi người đều gọi ta như vậy."
"Vậy tên chị là gì?"
"Ta nói nhóc, đừng tưởng là khách quý của chủ nhân thì ta không dám đánh. Nói thêm lần nữa, ta biến nhóc thành cây kem." - Tuyết Nữ rất dễ nổi nóng, cô bé này bám dai chưa từng thấy.
Đào Tuyết Ương không nói, ngẩng đầu, đưa tay lên trời.
"Tuyết rơi rồi." - Đào Tuyết Ương đưa tay hứng lấy một hạt tuyết nhỏ, nhìn nó nằm trong lòng bàn tay mình từ từ tan mất. Từng hạt tuyết rơi xuống, càng lúc càng nhiều, Đào Tuyết Ương cười tươi quay đầu hỏi Tuyết Nữ: "Chị làm tuyết rơi sao?"
Tuyết Nữ thở dài: "Nhóc đúng là phiền phức, phải thì sao?" - Tuyết không rơi vào người Tuyết Nữ. Sân trước nhà đã trắng xóa một màu của tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa đông của Nhận Bản.
"Tuyết thật đẹp, Tuyết Nữ rất lợi hại." - Đào Tuyết Ương cười tươi, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết nhìn Tuyết Nữ. Trong mắt Tuyết Nữ, Đào Tuyết Ương là đứa bé ngu ngốc.
Tuyết Nữ không thèm để ý đến Đào Tuyết Ương, nhưng cô bé vẫn vui vẻ ở trên sân chơi đấp tuyết. Ngoài Đào Tuyết Ương, những tiểu yêu quái khác cũng đến giúp nàng đấp người tuyết. Tửu Thôn Đồng Tử ngồi trên cây Mặt Người, đang nghĩ bọn họ làm cái gì xấu hoắc vậy? Một con người và đám yêu tinh chơi rất vui vẻ, nhưng trong mắt Tuyết Nữ vẫn mãi là một đám ngu ngốc, có cái gì vui.
Đào Tuyết Ương ở ngoài trời lạnh chơi quá lâu, hậu quả đã bị sốt cao. Một đám yêu quái quỳ trước sân bị Đằng Nguyên la mắng, may có Mộ Tư nói đỡ giúp bọn họ nên không bị phạt.
Để thuận tiện cho Đào Tuyết Ương chạy ra sân trước chơi, nên họ cho cô bé ở trong gian phòng bên cạnh sân. Chỉ cần mở cửa ra, đứng trên hành lang là có thể nhìn thấy sân trước. Đêm đó, Tuyết Nữ đã quỳ ở hành lang, mở cửa ra, Đào Tuyết Ương nghe được tiếng động nghiêng đầu nhìn. Bởi vì bị sốt, nên gương mặt Đào Tuyết Ương đỏ bừng.
"Tuyết Nữ..." - Bị sốt, cổ họng lại đau. Giọng nói của cô bé rất yếu ớt và nhỏ.
"Con người thật yếu đuối, có vậy đã bệnh rồi."
Đang là ban đêm, nhưng mở cửa ra vẫn thấy rõ một màu trắng của tuyết. Trận tuyết lớn thật đấy.
"Đó là tuyết do Tuyết Nữ làm ra. Với lại..khụ khụ..., em muốn chơi cùng mọi người."
"Lỵ Hương!" - Tuyết Nữ ánh mắt xa xăm lên tiếng.
"Dạ?"
"Tên...là tên ta."
"Lỵ Hương, Lỵ Hương, thật dễ nghe. Lỵ Hương rất đẹp, tên chị cũng rất đẹp."
Lỵ Hương hơi sững sờ: "Nhóc nói nhiều quá." - Lỵ Hương lúng túng, đóng cửa lại, rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau, Đào Tuyết Ương đã hết sốt. Cô bé mở cửa, đứng trên hành lang, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, không nhịn được đưa tay ra đón tuyết. Phát hiện tuyết không lạnh, mà rất ấm áp, thần kỳ quá. Cô bé vui vẻ, giày cũng không mang chạy đi tìm Tuyết Nữ Lỵ Hương.
"Lỵ Hương, hôm nay tuyết rất ấm. Vì sao lại vậy?"
Lỵ Hương bực mình nhìn Đào Tuyết Ương: "Nếu nhóc bị lạnh rồi tiếp tục ngã bệnh, chúng ta sẽ lại bị chủ nhân mắng. Cho nên, ta đã làm phép, khi ta tạo tuyết nhóc sẽ không bị lạnh."
"Lỵ Hương, chị thật tốt. Em rất thích chị." - Đào Tuyết Ương vui vẻ ôm chặt eo Lỵ Hương, bởi vì cô bé chỉ cao đến eo của Lỵ Hương thôi. Đào Tuyết Ương úp mặt vào phần eo của Lỵ Hương cọ cọ, tuy rằng cách một lớp vải kimono, nhưng Lỵ Hương cảm giác có một dòng khí ấm áp truyền đến. Nàng cũng không biết rằng, gương mặt của mình đang nóng lên.
Làm sao có thể? Nàng là Tuyết Nữ, làm sao có thể thấy nóng? Chắc đang nói đùa! Nhưng thật sự cảm thấy được khí nóng trên má mình, cô bé này làm cho người khác cảm thấy ấm áp. Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy Đào Tuyết Ương, Lỵ Hương đã thấy nụ cười của cô bé rất rực rỡ, chói mắt. Không phải, đúng hơn là có thể làm tan chảy sự lạnh giá của băng tuyết.
"Tởm quá, bỏ ta ra."
"Lỵ Hương, chị mắc cỡ sao?"
"Tiểu quỷ đáng chết."
Mặc dù không không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng đã chấp nhận nha đầu đáng ghét này. Sức sống tỏa ra từ cô bé này, có thể cảm hóa người khác, có loại người này tồn tại sao? Rõ ràng, từ nhỏ đã bị bài xích, bị người khác dùng ánh mắt phân biệt đối xử. Đáng lẽ phải rất tự ti, nhưng cô bé này thì không như vậy. Đào Tuyết Ương có một linh hồn rất thuần khiết.
Ngày qua ngày, càng tiếp xúc nhiều, Lỵ Hương đã từ từ thích cô nhóc. Lỵ Hương còn vui vẻ, chơi với Đào Tuyết Ương rất nhiều lần. Nhưng đó chỉ là đối xử đặc biệt với Đào Tuyết Ương, với yêu quái khác vẫn tính khí nóng nảy, bạo phát là đánh nhau.
Sau đó không lâu, Đào Tuyết Ương kéo Lỵ Hương nói: "Em lớn lên phải gả cho Lỵ Hương." - Vì vậy, Lỵ Hương đã tự cho là thật. Rõ ràng biết lời nói này xuất phát từ miệng một đứa trẻ, "kết hôn" là chuyện gì cô bé còn không biết, chắc chắn sẽ không làm được. Nhưng tự bản thân Lỵ Hương đã xem nó là lời đính ước.
"Đã nói rồi nhé, chị chờ em lớn." - Lỵ Hương cười, còn ngoéo tay với Đào Tuyết Ương.
Lỵ Hương còn nói mình là Tuyết Nữ, trong tên của Đào Tuyết Ương cũng có chữ Tuyết, có lẽ là duyên phận. Lỵ Hương còn đặt một biệt danh thân mật, sau này Lỵ Hương toàn gọi Đào Tuyết Ương là Yuki. Yuki trong tiếng Nhật chính là Tuyết.
Nửa năm trôi qua, Đào Tuyết Ương cùng bà nội trở về nước. Lỵ Hương chật vật gần như khóc thét lên, ôm chặt Đào Tuyết Ương gọi tên cô bé không biết bao nhiêu lần. Khi Đào Tuyết Ương rời khỏi đang là mùa hè, nhưng Lỵ Hương vì Đào Tuyết Ương nên làm trời đổ tuyết, xem như là lời tiễn biệt.
Đào Tuyết Ương trở về, nhưng mỗi khi đến mùa đông, Đào Tuyết Ương vẫn cảm nhận được tuyết rất ấm áp. Đào Tuyết Ương biết là do Lỵ Hương làm, nhưng hiện tượng này chỉ kéo dài đến lúc Đào Tuyết Ương 12 tuổi. Từ đó trở về sau, cô nhóc bé nhỏ ngày nào đã bắt đầu hiểu chuyện, cũng không còn đón được tuyết ấm áp, Đào Tuyết Ương nghĩ lại lúc nhỏ mình thật ngây thơ. Lỵ Hương không còn làm tuyết ấm chắc đã đi làm việc gì đó, mà nàng thì luôn ngây thơ như trẻ con, cũng không oán giận gì, từ từ cũng đã quên mất. Mãi đến tận bây giờ, lần nữa chạm vào tuyết ấm, Đào Tuyết Ương mới biết Lỵ Hương đã đến.
"Câu chuyện lãng mạn, và ấm áp quá nhỉ! Có điều, người nào đó thất hứa, lại còn quên luôn chuyện này đi yêu người khác." - Sư Âm ngồi nghe từ đầu đến cuối, không chen vào. Gương mặt không cảm xúc, nhưng lời nói có chút mùi giấm chua.
"Đó đã là chuyện lúc còn nhỏ. Ha ha ha, khi còn bé nói lung tung." - Đào Tuyết Ương lúng túng cười, đề phòng Sư Âm nổi giận.
"Em đúng là thích bị ngược đãi, mới tý tuổi đầu đã có số đào hoa, quen được Tiểu Tuyết Tinh bá đạo. Coi chừng sở thích đó đôi lúc sẽ chết người đấy. Băng tuyết trăm năm cũng làm 'tan chảy' được, em thật pro!" - Sư Phù rất thích cười trên sự đau khổ của người khác, phụ giúp quạt gió cho lửa cao thêm.
"Anh câm miệng!" - Làm ơn, đừng có nói nữa. Đào Tuyết Ương muốn cầm cái nĩa, cấm thẳng vào miệng Sư Phù.
"A! Phải rồi, còn phải đi cứu linh hồn người yêu cũ của Sư Âm. Dương Tử Hi đáng ghét, hỏi có hai câu, không thèm trả lời còn dập máy, quá đáng. Không nhờ được chị ấy, thì chính mình tự điều tra một chút, xem gần đây có báo nào đăng tin vụ án bị hành hạ đến chết hay không." - Đào Tuyết Ương lập tức chuyển đề tài. Tuyệt đối không thể để Sư Âm cứ đâm chọt chuyện của mình và Lỵ Hương.
"Đánh trống lảng vô ích, chị nhớ hết toàn bộ rồi."
Bang __
Đào Tuyết Ương đập đầu lên bàn, rõ ràng từ hôm qua đến giờ người đang ghen là nàng. Tại sao nàng là người bị Sư Âm "hành" chết lên chết xuống, hôm nay còn bị công kích không lối thoát. Cuộc đời sao bất công quá vậy!
Chuông điện thoại vang lên tác dụng hòa hoãn không khí, nhưng hiện tại Đào Tuyết Ương không có tâm trạng để nghe. Không thèm nhìn xem ai gọi, mệt mỏi bắt máy.
"Đào học tỷ, chị nhanh đến phòng 101 của khách sạn đi. Yêu quái tạo tuyết bạn của chị đang đánh nhau với Phượng Hoàng kìa."